Sáng sớm hôm sau, William đứng cùng Geoffrey trước căn lều vàng chóe của nó, nhìn Andrew và Diệp Vũ Chân đi đến.
Nó nhác thấy Diệp Vũ Chân là đã khó chịu, liền đâm lời châm chọc, “Sĩ quan cảnh sát Diệp quả nhiên hợp với tưới tiêu tự nhiên, nhìn ngươi cứ phải gọi là tươi mơn mởn hẳn hôm qua ý”
Anh nhận đôi găng tay màu trắng lính đánh thuê đưa qua, vừa đeo vừa nói bình thản, “Chào buổi sáng, William.”
Nó thụi tay lên vải, tức điên lên mà chả có chỗ nào để trút, cứ giơ tay giậm chân thoạt nhìn y chang con rận.
Geoffrey đứng sau mà dở khóc dở cười.
Diệp Vũ Chân mở chiếc valy trước mặt, xem xét kỹ lưỡng, Andrew cười mỉm, “Thấy rõ chưa, Vũ Chân, dù bọn ta có muốn cũng chẳng có thời gian chế tạo lại, đây đích thị là hàng thật.”
Geoffrey liếc gã, nói khẽ, “Nếu không vì biết ông chưa chuyện xấu nào là chưa nhúng tay, dám tôi đã nghi ngờ ông có phải đồng nghiệp của sĩ quan cảnh sát Diệp không rồi. Ông giao hai thứ này cho anh ta, tôi thật tình không thấy ông được lợi lộc chỗ nào.”
Gã móc thuốc lá, nhìn sang anh, cười nói, “Mày biết làm thế nào để đôi bên cùng thắng lợi không? Ấy là lấy lợi ích thứ yếu lẫn nhau đi trao đổi với lợi ích chính yếu mà từng người mong muốn. Mày không nhận ra tao được lợi gì, chứng tỏ điều mày coi trọng và điều tao coi trọng bất đồng nhau.”
“Ồ, tôi quả thật không biết ông Pastel coi trọng điều gì.” Hắn cười lạnh, “Ông đừng nói là bản thân Diệp Vũ Chân đấy nhé. Tôi không nghĩ ông lại thâm tình nặng ý, tình nguyện hy sinh nhiều đến thế vì người tình đâu.”
“Hy sinh…” Gã lắc đầu, “Ấy, không, không, tao là người làm ăn, đời nào chịu lỗ vốn. Những cái gì lỗ vốn tao tuyệt đối không làm, hai chữ ‘hy sinh’ không hợp với tao.”
Vành môi tuyệt mỹ của Geoffrey nhếch lên chế giễu, “Ông mất cuộc làm ăn bốn tỷ mà còn chưa đủ lỗ? Ông dùng cả chuyện đe dọa đến địa vị chính mình để đi hoàn thành chiến công vĩ đại cho tình nhân mà còn chưa gọi là hy sinh?”
“Mày đùa tao à?” Gã trợn mắt ra chiều kinh ngạc, “Đầu tiên, mất bốn tỷ nào phải tao, là gia tộc Geoffrey chứ! Tao chẳng qua là chưa kịp giúp đỡ. Còn về địa vị ấy mà…” Mỉm cười, “Tao có thế lực mạnh của người thừa kế nhà Geoffrey làm hậu thuẫn, sao có thể dao động… Cũng như mày có tao làm hậu thuẫn, đám em họ mày có đông cỡ nào chăng nữa cũng chẳng thể khiến mày sợ hãi, đúng không?” Gã ngậm xì gà, tủm tà tủm tỉm, “So với Lâm Long, tao khoái liên minh với mày hơn, dẫu sao chúng ta đều là cá mập bơi chung một biển, mà bên cạnh có con hổ trong rừng, ngoại trừ gào rống mấy tiếng ra oai với mày, liệu nó có thể làm gì nữa?”
Geoffrey hít sâu một hơi, “Chả trách Diệp Vũ Chân khước từ đề nghị hợp tác của tôi mà chọn ông… Andrew, ông thật sự rất có tài thuyết phục. Ông đã quá quen việc tẩy não những ai trót bước chân lên thuyền của ông hay sao?”
“Sao mày có thể ví trao đổi thành tẩy não?” Gã nghiêng đầu châm thuốc.
Hắn ta nhíu mày, “Tôi ghét mùi thuốc.”
“Ờ.” Gã thổi phù khói thuốc vào mặt hắn, nghênh nga nghênh ngang, “Làm đối tác quan trọng tương lai, phải biết nhân nhượng vài sở thích của đối tác cũng có tác dụng hỗ trợ tình hữu nghị lắm đấy.”
Bên Diệp Vũ Chân
lúc này đã cởi găng tay, gật đầu ngụ ý đây đúng là hàng thật.
Geoffrey nhìn anh nói, “Chúc mừng sĩ quan cảnh sát Diệp, chỉ cần xách nó về, chiến công vĩ đại của anh lại thêm một mục nữa rồi, sau này anh có ngồi vào cả ghế Tổng cục trưởng, tôi cũng sẽ không quá ngạc nhiên.”
William nói leo, “Dám hắn chính là kẻ dùng cách đặc biệt nhất bò lên được cái ghế Tổng cục trưởng của Interpol ấy chớ… Đúng không nào, Diệp Vũ Chân, vì ngươi chỉ việc tụt quần là có ngay một gã côn đồ mặt trơ trán bóng sẵn sàng làm việc thay ngươi.”
Mí mắt Andrew nhướng lên, liếc nó cảnh cáo, “William, tao mong cái đứa côn đồ mặt trơ trán bóng mày nói không phải đang ám chỉ tao.”
William ôm một bụng uất ức bao lâu đời nào chịu thôi ở đây, bèn tiếp tục sưng sỉa nhạo báng, “Ngươi không thừa nhận ư? Diệp Vũ Chân, vinh quang của ngươi, chiến tích của ngươi, có bao nhiêu lần đạt được là nhờ vào tụt quần?”
Anh chỉ nhìn chăm chú chiếc valy khóa mã trước mặt, cũng không rõ đang nghĩ gì, suốt hồi lâu chẳng nói chẳng rằng. William chưa bao giờ được mỉa mai anh sướng mồm như thế, liền hả hê lắm lắm.
“Súng, Andrew.” Anh đột nhiên chìa tay.
William giật nảy, cuống quýt lùi ra sau ba bước, vệ sĩ của nó lập tức che chắn. Andrew thoáng nhìn anh sau đó rút súng đưa cho anh thật.
“Andrew!!!” William hoảng hốt.
Anh nhận súng nhưng không ngoái đầu nhìn nó mà nhìn vào bộ chuyển đổi trong valy, thế rồi giơ tay, anh nghiêng người làm động tác bắn súng cực chuẩn.
Geoffrey hơi nhíu mày, tuy nhiên mày hắn vừa động, anh đã bắn súng. Dưới phát bắn dày đặc, bộ phận vũ khí tốn bao công nghiên cứu chế tạo lần đầu tiên thành công chưa gì đã tan tành mây khói.
Chỉ cần tiếp tục nghiên cứu dựa trên nó, nó thậm chí có thể chuyển dời cả thứ hạng sức mạnh quân sự của các quốc gia, có thể thay đổi vị trí các tổ chức buôn lậu vũ khí, nó sẽ làm vô số đặc công phải đau đầu khổ não, cũng làm trái tim của biết bao tổ chức buôn lậu vũ khí phải nện thình thịch.
Cả Geoffrey lẫn William đều há hốc mồm, nhìn nó văng tung tóe linh kiện ra xung quanh dưới từng phát súng của anh, biến thành hai đống rác thải.
Mặt trời mới mọc trên Sahara chiếu rọi trên mái tóc ngắn đen nhánh của anh, mỗi một động tác tại ngón tay trắng trẻo của anh đều chuẩn xác bắn trúng hai bộ chuyển đổi, mỗi một phát nổ súng anh đều chẳng chớp mắt lấy một lần.
Anh bình tĩnh bắn nát đến tận khi hết sạch đạn, từng phát súng bắn trúng những bộ phận quan trọng nhất, không một viên đạn nào bị lãng phí.
Andrew cúi đầu cười khình khịch, gãi gãi hàng lông mày rậm rì.
“… Diệp Vũ Chân.” Geoffrey thở hắt một hơi.
Mãi sau William mới có phản ứng. Nó nhào ngay tới chỗ valy, trố mắt há mồm nhìn một lúc mới la lối om sòm, “Diệp Vũ Chân, sao ngươi dám phá hủy chúng hả? Ngươi đang hủy hoại nghệ thuật!!!”
Anh đóng chốt bảo hiểm súng, đáp thờ ơ, “Thế hả? Ngươi phải nên vui, giờ thì chúng ta đã có điểm chung rồi.”
Nó thở phì phì, nghiến răng trèo trẹo, “Đừng vênh váo quá sớm, Diệp Vũ Chân, sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi trả giá.”
“Thôi được rồi, William, mày đừng nóng gáy quá!” Andrew bèn hòa giải, “Mày phải lấy làm may mới đúng, Vũ Chân không phải Nobel [1], bằng không có khi giờ mày vẫn còn đang thưởng thức nghệ thuật vũ khí lạnh.”
[1] Nobel phát minh ra thuốc nổ.
Thế này làm sao đã đủ làm William nguội? Nó oán hận, “Sao hắn không cuốn gói đi làm người nguyên thủy nhỉ? Lấy miếng da thú che trước che sau, thỏa mãn mọi yếu tố hắn muốn luôn.”
“Thôi thôi, người theo chủ nghĩa hòa bình ở trình độ nào đó chính là phản khoa học kỹ thuật.” Gã có vẻ mất kiên nhẫn, gạt tay, “William, mày đừng có sinh sự với Diệp Vũ Chân nữa, tao chỉ khuyên tốt cho mày thôi.”
Nó thiếu điều nhảy dựng lên, gào toáng, “Andrew, nếu không vì giữ mặt mũi giúp ông, hai ngày nay ta thừa sức cho hắn chết ít nhất cả trăm lần rồi!”
Nó còn chưa nói xong, đầu đã bị gí súng. Lia mắt nhìn anh, nó cười khẩy, “Ngươi chĩa súng hết đạn vào ta?”
“Ta không cho là thế đâu.” Anh bắn về phía sau, đạn bắn trúng cánh cửa sau lưng nó.
Tai William bị phát súng ấy gây ù ù, lắp ba lắp bắp, “Ngươi… Ngươi lấy đạn ở đâu ra?”
“Hôm qua lục được trên người lính đánh thuê nhà ngươi.” Anh trả lời gọn lỏn.
William chỉ đành phồng má, hừ một tiếng. Anh lại gí súng vào đầu nó, nó la oang oang, “Andrew, đừng quên ông còn cần ta giúp đỡ!”
Andrew gãi gãi lông mày, “Giờ hiểu chưa, chừng ấy năm qua nhằm bảo vệ mạng cho đồng bọn quan trọng là mày, tao cũng tốn không ít mặt mũi.”
“William, ta lâu nay để yên cho ngươi là vì nể đàn anh, đừng ép ta!” Anh mím môi, “Đây là lần cuối cùng, nếu để ta biết ngươi lại giúp Lâm Long gây rắc rối cho ta…” Anh bóp cò, “pằng” một tiếng, William ré lên. Nó từng mơ tưởng đến rất nhiều kiểu chết lãng mạn hoặc li kỳ, song tuyệt đối không muốn bị giết trong tay kẻ nó ghét nhất.
Không, nào có thể chết trong tay Diệp Vũ Chân chứ? Nghìn lần, vạn lần nó không cam tâm!
Mồ hôi vã đầy người, nó thình lình mở mắt, lại thấy anh quẳng súng cho Andrew sau đó giơ tay, ngón tay thuôn dài đang cầm một kíp đạn, anh mỉm cười ném bừa sang cho một tên lính đánh thuê.
William uất sắp chết. Nhác thấy nó chuẩn bị phừng lửa, Geoffrey bèn lựa đúng thời cơ chen vào, “Đủ rồi, cái gì cần nói cũng nói rồi, giờ bọn tôi đi được chưa?”
“Trực thăng đã chuẩn bị xong.” William hít sâu một hơi, sắc mặt thâm trầm.
Andrew cười bảo, “Khách sáo quá, ngồi xe là được, sang Tarfaya bọn tao khắc có máy bay riêng!”
Đụng vào tổ kiến lửa mang tên Crazy William, họa điên mới leo lên trực thăng nhà nó, chả khác nào tự chui đầu vào rọ.
William ngoảy mặt đi cười cười, bất ngờ là nó không hề phản đối.
Xe do Andrew chọn, Jeep quân dụng chạy ngon nhất sa mạc.
William đợi họ chọn xong phương tiện vận chuyển rồi mới hô người nhổ trại. Thoắt chốc, trên sa mạc đã hoàn toàn trống trơn, chẳng còn lại gì nữa.
Andrew đứng một bên vẫy tay tạm biệt bạn tốt, nhưng William vừa đi, gã đã quay ngoắt qua kiểm tra xe cùng Diệp Vũ Chân.
Geoffrey thấy hai người cực kỳ cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài xe một lần bèn thắc mắc, “Nếu William không định hợp tác với chúng ta thì cần gì thả chúng ta đi?”
“Nó đương nhiên muốn hợp tác thật…” Gã sập mui xe xuống.
Diệp Vũ Chân ngồi vào ghế lái, kiểm tra tất tật động cơ, bộ ly hợp, đoạn với cặp kính bảo hộ móc trên gương chiếu hậu, đeo lên.
Anh lại miết ngón tay lên đằng sau gương, xác nhận gương xe đúng là chưa bị động tay động chân gì. Geoffrey thấy hai người thận trọng quá đỗi, không khỏi hoang mang, “Vậy các ông còn…”
Andrew lên xe, quay đầu cười cười, “Vì nó muốn giết chúng ta, điều đó cũng là sự thật.”
Geoffrey thở dài. Diệp Vũ Chân nhanh chóng lái xe khỏi nơi cắm trại, hỏi, “Andrew, ngươi bắt Giản Dịch từ hồi nào? Đừng nói với ta là ngươi tự dưng nghĩ ra.”
“À… Từ lúc ta quyết định đưa ngươi đến Tarfaya.” Gã thẳng toẹt, “Phải nói, đây không phải ý kiến hay nhưng là một chủ ý hết sức hữu hiệu, chúng ta giờ đều còn sống, may mà ta có chiêu đãi đàn anh của ngươi mấy ngày.”
“Ngươi không thể biết hành trình của đàn anh sớm như vậy. Lịch trình hành động của Interpol không vượt quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ.” Anh liếc gã qua cặp kính bảo hộ.
“Ờ thì…” Gã tặc lưỡi, “Nếu ta chủ động liên lạc Giản Dịch, rồi hắn chủ động phối hợp…”
“Andrew!” Anh nổi giận, lốp xe vừa vặn cán qua một đụn cát, thân xe lắc lư.
“Cẩn thận!” Andrew chép miệng, “Đây là sa mạc, dù tay lái của ngươi hạng A mà dính phải cát lún vẫn chết như chơi.”
“Ngươi làm thế là hại anh ấy!” Anh tức giận mắng, “Kể cả là phối hợp làm nhiệm vụ cho tổ khác thì vẫn tính là vi phạm quy định rồi, anh ấy chắc chắn đang có nhiệm vụ, ngay tại thời điểm quan trọng mà anh ấy lại tự tiện rời khỏi mục tiêu theo dõi, nội việc này thôi đã đủ khai trừ anh ấy khỏi tổ chức!”
Andrew nhún vai dửng dưng, “Thì sao? Đối với một tay cảnh sát nho nhỏ không thể thăng chức cũng không có tiền đồ rộng mở mà nói, trừ lương hay xử phạt sẽ quan trọng hơn tính mạng đàn em mà hắn yêu quý nhất hay sao?”
“Không thể biện minh bằng cái lý lẽ đó được!” Anh hít sâu một hơi, nói khẽ.
“Vũ Chân, đàn anh của ngươi đồng ý phối hợp với ta chứng minh giá trị quan của ta hãy còn gần gũi chán.” Gã cười mỉm, “Ngươi nên biết chúng ta đều là phàm nhân thôi…”
Geoffrey lên tiếng một cách lạnh lùng, “Giá trị quan của các ông, tôi không có hứng hiểu cho lắm, song tôi biết sau này tôi nhất định không thò mặt ra cùng lúc với Diệp Vũ Chân ở Sahara nữa đâu, vì cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Crazy William cứ nằng nặc đòi giết Diệp Vũ Chân cho kỳ được.”
“Giải thích vụ đó cũng hơi bị dài dòng.” Andrew thở dài than vắn, “Ân oán giữa họ viết được thành cả một series.” Tới đây máy liên lạc vô tuyến trên xe bỗng vang lên, từ đáy mắt gã lẫn Diệp Vũ Chân đồng thời toát vẻ cảnh giác. Anh tức thời tăng tốc xe, Andrew vừa quan sát tứ phía vừa tháo micro xuống.
“Hey, Mansour điện hạ, chưa gì đã nhớ tao hả?”
Tiếng hừ hừ của William truyền đến từ tai nghe, “Andrew, quên mất là phải tặng quà cho ông.”
“Điện hạ lúc nào cũng hào phóng.” Gã cười cảm khái, “Bao giờ tao về sẽ cử chuyên gia đến nhận quà của mày.”
“À há, ông tặng ta mười mấy cái tát, hai lần bóp cổ ta, không đáp lễ ông, ta biết ngủ ngon thế nào?” Nó đay nghiến, “Vốn dĩ vừa gọi cái liền nói cho ông nghe luôn, ai dè ông lèm bèm quá. Để tiết kiệm tiền chuyển phát nhanh nên ta chọn một em tên lửa tặng ông đó…”
“NHẢY KHỎI XE!” Nó vừa nhắc đến hai chữ “tên lửa”, Andrew lập tức rống lên.
Ba người lao ngay ra xe theo bản năng. Nhảy từ xe đang chạy tốc độ cao, dẫu đã có kinh nghiệm tập huấn, mặt cát cũng tương đối mềm mại, vậy mà Geoffrey cũng thấy xương mình như thể gãy lìa.
Ngay khi họ còn đang lăn vòng trên đất, quả tên lửa William tặng họ đã phóng đến, tìm được mục tiêu của nó cực kỳ chính xác. Và “bùm”, chiếc xe nhất thời nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Ba người nép chặt mình xuống cát, Geoffrey vẫn cảm thấy luồng sóng nổ mạnh cuốn theo từng mảnh vỡ bắt lửa bay vùn vụt trên đầu hắn.
Có thể mường tượng giả sử ban nãy Diệp Vũ Chân không tiếp tục để xe chạy đi với vận tốc cao mà chọn phanh xe hay dừng xe, sẽ là hậu quả gì.
Cả đời Geoffrey chưa bao giờ cách tử vong gần thế này. Sự đe dọa chết chóc đến từ Diệp Vũ Chân trong con đường nhà máy kia
quả thật chưa nhằm nhò.
Andrew phun cát trong mồm ra, hít sâu một hơi nhặt micro lên, “Chuyển phát nhanh của mày đến rồi, William, khách sáo quá cũng bất lợi cho hợp tác giữa chúng ta lắm.”
“Ối trời, ông còn sống!” William phấn chấn, “Hiện chúng ta hợp tác được rồi đấy!” Dứt câu, nó thẳng thừng cắt liên lạc.
“Rốt cuộc cậu ta có ý gì?” Geoffrey hỏi.
“Ý là chúng ta đã an toàn.” Gã nhếch mép.
Diệp Vũ Chân đứng dậy, bẻ các đốt ngón tay. Từ xe nhảy xuống lăn mấy vòng, trầy xước khó tránh, miễn xương không bị thương là đủ.
Geoffrey vặn vặn mắt cá chân vừa nãy bị trẹo, lại hỏi, “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Andrew giương micro trong tay, “Kêu William cho một chiếc xe khác đến?”
“Miễn ngay!” Geoffrey gạt phắt tắp lự.
Andrew rút di động vệ tinh ra từ túi áo, vỗ vỗ trong lòng bàn tay, nhìn sang Diệp Vũ Chân mà cười, “Giờ mở máy, Interpol có thể tìm thấy chúng ta, đến lúc có trực thăng quân đội Marocco đến đón, không biết sĩ quan cảnh sát Diệp có thể nói đỡ giùm bọn ta để được miễn trừ ngoại giao [2] hay không?”
[2] Một hình thức miễn trừ pháp lý chiếu theo quy ước ngoại giao giữa hai chính phủ. Quyền đặc miễn bảo đảm cho các nhà ngoại giao được đi lại tự do, không bị chi phối bởi hình sự tố tụng hay truy tố địa phương của nước chủ nhà. Dù vậy họ vẫn có thể bị trục xuất.
“Cằn nhằn ít thôi!” Anh bực mình, “Không thì tự đi mà nghĩ cách.”
“Rồi, rồi!” Gã tháo chiếc đồng hồ đang đeo xuống, “Được chịu tội chung với một vị sĩ quan cảnh sát, ta còn cầu gì hơn?” Gã ấn ấn mấy cái, chỉ tay về hướng Bắc, “Ô kìa, ngay gần đây có một thị trấn nhỏ, tổng cộng 76 km.”
Anh mau chóng đi theo hướng gã chỉ. Gã cất đồng hồ, quay sang Geoffrey, cười hỏi, “Cần tao cho mượn tay không này?”
“Không cần!” Hắn từ chối. Trước kia mới chỉ nghe “vuốt râu hùm” là nguy hiểm, hiện nay đã rõ vuốt gấu còn nguy hiểm hơn, vì con gấu có bản mặt rõ là hồn hậu, ấy thế nhưng lòng dạ thì thâm hiểm phải biết.
Andrew nhún vai, liền nhấc chân đuổi theo bóng Diệp Vũ Chân.
Geoffrey thở dài, khật khưỡng theo sau họ, đi bước nào tựa thể bị kim châm bước ấy, lại thấy Andrew và Diệp Vũ Chân đi càng lúc càng xa, mồ hôi trên trán hắn cũng càng toát ra ướt đẫm.
Hắn thở dài, ngồi bệt xuống cát, dõi lên trời đất mênh mang, đột nhiên cảm thấy mình quá đỗi bé nhỏ. Loại cảm giác này thật xa lạ, vì ở rất nhiều giai đoạn cuộc đời đều chỉ có hắn nắm giữ sinh mệnh kẻ khác trong tay.
Nắm giữ sinh mệnh kẻ khác trong tay thật dễ gây ảo giác, rằng mình đang đứng trên vạn vật, còn hắn cho tới thời khắc này đây mới vỡ lẽ, khi đứng trước thiên nhiên, bản thân mình chả là gì cả.
Hắn ngửa đầu nhìn trời, ngàn dặm không một cụm mây, nắng chang chang thiêu đốt dễ làm con người sinh ảo giác. Thu tầm mắt, chợt thấy Diệp Vũ Chân đang đi về phía hắn, ánh nắng lóa mắt khiến hắn băn khoăn phải chăng mình gặp ảo ảnh?
Diệp Vũ Chân ngồi xổm xuống, cởi giày hắn ra, sau đó vặn cổ chân hắn trái trái phải phải rồi đột nhiên kéo mạnh, ấn mạnh.
Đau đớn xộc lên trong một tích tắc làm hắn hét lớn, có điều ngay sau đó cơn đau đã biến mất, cái chân thoải mái hơn hẳn.
Diệp Vũ Chân rút khăn mùi soa, xé làm đôi, buộc một nửa lên mắt cá chân hắn.
Geoffrey nhìn đăm đăm mái tóc đen khi anh khom mình. Anh sẵn sàng bắn chết đồng nghiệp chỉ để hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng chịu ngồi xổm chữa thương cho kẻ thù, hắn không thể nói cho tỏ đây rốt cuộc là cảm giác vi diệu ra sao.
“Diệp Vũ Chân, khi anh giết y, có suy nghĩ nào không?” Hắn thốt nhiên phá vỡ sự im lặng, “Nghĩ rằng anh có thể cứu được càng nhiều người hơn, sau đó tự giải vây cho mình?”
“Tôi không tự giải vây cho mình!” Anh thành thạo buộc thắt nút miếng vải.
“Nên nội tâm anh không hề phẳng lặng như vẻ bề ngoài đúng không?” Hắn vẫn gặng hỏi, “Con người mà không tự viện cớ cho mình, sẽ rất khổ sở.”
“Đó là chuyện của tôi.” Anh đứng dậy, “Bây giờ anh đi dễ hơn ban nãy rồi đấy!”
Hắn ngước lên nhìn anh, đột ngột hỏi một câu, “Anh đang dùng gì trao đổi với Andrew vậy? Anh còn gì… để cùng gã trao đổi?”
“Anh tò mò hơi thái quá rồi!” Liếc hắn bằng đôi mắt sáng, anh nhắc nhở, “Tôi mà là anh, tôi sẽ nghĩ nên làm sao để sống sót thoát khỏi Sahara hơn.”
Hắn cười, “Diệp Vũ Chân, các anh đúng là tuýp người thiết thực.”
Hắn đứng lên khỏi cát, phát hiện cổ chân mình thật sự khá hơn nhiều. Ngoáy ngoáy chân rồi đuổi theo anh, hắn hỏi, “Có phải người Hoa nào cũng giống anh không? Đều là người theo chủ nghĩa hiện thực? Đa số các anh chẳng muốn cúi đầu trước Thượng Đế song vẫn rất dễ khom lưng uốn gối vì đôi chút ích lợi?”
“Mỗi chúng tôi đều khác biệt nhau!” Anh điềm nhiên đáp, “Do đó, anh không thể dựa vào ai để phỏng đoán tôi, cũng không phải dựa vào tôi… để phỏng đoán một ai khác.”
Hắn sững lại. Bước chân anh chẳng hề ngơi nghỉ, chỉ một lát đã bỏ xa hắn cả quãng, hắn đành định thần, nhanh nhanh chóng chóng theo sát anh.
Hai ngày nay thật sự đã khiến hắn nhớ sâu sắc lắm. Ban ngày nóng nực, khắp mình toàn mồ hôi, đến tối quần áo dính chặt trên người, co ro run rẩy trong hố cát, đói chưa bàn, vấn đề là khát khô cổ.
Tới khi cả ba người đặt chân vào thị trấn gần như đã người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm. Cuối cùng được ngồi vào máy bay nhà, Geoffrey có cảm giác như đã trải qua tận mấy cuộc đời.
“Thiếu gia!” Một vệ sĩ đi lên, nhẹ giọng thưa.
Hắn liếc mắt, bỗng chốc kinh ngạc, “Johan, sao ngươi còn ở Marocco?”
Johan lúng túng, “Có người đã… cướp xác.”
“Ai?!” Geoffrey gần như nhảy dựng lên, sầm mặt hỏi, “Là ai?!”
Johan cắn răng, “Người của Andrew. Chúng tôi vừa khiêng xác ra khỏi lều đã bị chúng tập kích bất ngờ. Chúng chẳng những cướp xác, còn nhốt chúng tôi lại, đến hôm nay mới chịu thả ra.”
Chẳng qua vì đâu ngờ đến người của Andrew lại đi cướp một cái xác, chứ họ sao lại thua bởi thuộc hạ của gã?
Song ngẫm lại, đường đường là vệ sĩ của một đại gia tộc danh tiếng, bại dưới tay đám ô hợp dưới trướng Andrew, Johan thật sự không nuốt nổi cục tức này.
“Thiếu gia, nếu cậu đồng ý, chúng ta hãy đi trả đũa họ ngay!” Johan xin ý kiến.
Thế nhưng chẳng hiểu do đâu Geoffrey lại thừ người, đến khi Johan gọi hắn thêm tiếng nữa, hắn mới bật cười se sẽ, lẩm bẩm một câu không đầu không đuôi, “Kỹ năng bắn súng tuyệt vời.” Nâng tay uống một hơi cạn sạch ly vang đỏ, hắn thản nhiên ra lệnh, “Cất cánh.”
“Thiếu gia?”
Hắn bảo, “Từ đầu chí cuối đều chỉ là một cái xác, Andrew thích thì cứ cho gã, không nhất thiết phải xung đột với nhau vì chuyện này.”
“Nhưng mà trở về…”
Hắn dõi mắt ra đường băng ngoài ô cửa sổ, nói, “Có ai nghi vấn thì cứ nói rằng tôi quyết định như vậy, chuyện này dứt tại đây được rồi… Chính thức chấm dứt tại đây.”
…
Tên áo đen kính cẩn đặt một tách cà phê xuống trước mặt Diệp Vũ Chân, anh đang đọc báo, khẽ nâng tầm mắt, sau đấy gấp báo lại cười mỉm, “Cảm ơn.”
“Không có chi.” Tên áo đen cụp mắt, “Chờ nghe anh sai bảo bất kỳ lúc nào.”
Anh cười nhẹ, uống một hớp cà phê, bấy giờ tên áo đen mới xoay sang hướng khác, đặt một ly rượu xuống trước mặt Andrew.
Gã đung đưa ly rượu trong tay, nói với hắn, “Có cảm tưởng gì khi mày còn sống không?”
Hắn trả lời lễ độ, “Tỉnh ngộ, biết ơn.”
Gã nhướng hàng lông mày rậm rì, “Hửm?”
“Tôi còn sống là vì chủ nhân muốn để tôi sống, nên tôi sống phải biết ơn ngài.” Hắn khiêm nhường đáp.
Diệp Vũ Chân hít sâu một hơi, gã đủng đỉnh uống một ngụm rượu, “Cũng bùi tai phết, lượn đi.”
Tên áo đen vội vội vã vã mang ly tách rời khỏi, ra ngoài rồi mới thở phào nhẹ nhõm, trộm nghĩ trước đó dù chủ nhân có bất mãn bởi vì gì đi chăng nữa thì cũng tạm thời chưa có ý định cho hắn đi tụ họp với ba vị tiền nhiệm ở Đại Tây Dương đâu.
Cơ mà rốt cuộc bất mãn vì cái gì nhỉ… Lén lút vén một góc rèm, hắn nghe thấy chủ nhân hỏi Diệp Vũ Chân, “Vũ Chân, kể truyện cười cho ngươi nghe nhé…”
Anh nói điềm nhiên, “Kể nghe thử…”
Gã Andrew giỏi bắn một tên trúng hai đích liền đứng dậy, tới gần anh.
Tên áo đen hấp tấp thả rèm, lại thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn ghi chú thêm một nguyên tắc mới trong sự nghiệp gìn giữ tính mạng mong manh dễ vỡ của mình:
Đó là, đừng dại mà tỏ ra hài hước hơn chủ nhân!!!
…
Tiểu Diệp mở mắt, trước mặt là đèn chùm lộng lẫy… Đáng lẽ phải đang trong lều mới đúng, ý thức cuối cùng của y là gáy mình bị ai đó đập mạnh.
Y đột nhiên choàng tỉnh, ngồi bật dậy, cách y không xa là một người còn trẻ và rất anh tuấn đang lạnh lùng ngồi tại chiếc ghế sô pha đơn.
“A!” Tiểu Diệp bàng hoàng. Bị đưa về phải là Diệp Vũ Chân mới đúng, còn y… phải là đang cố gắng quyến rũ Andrew, thế thân cho Diệp Vũ Chân chứ?
“Chủ nhân…” Cuối cùng Tiểu Diệp đã hiểu, Andrew không hề mắc mưu, ngược lại còn để Diệp Vũ Chân thật thế thân y.
Nhưng tại sao? Y không lý giải được. Cái thời điểm ấy hẳn phải bất lợi với Diệp Vũ Chân nhất, dùng y thế thân anh ta mới là lựa chọn tốt nhất.
“Tôi đã thất bại…” Y cúi gằm.
Lâm Long hơi liếc mắt sang, “Đừng thoái chí, ngươi cũng chưa hẳn là thất bại.”
Tiểu Diệp lấy làm khó hiểu. Andrew quả thực đã chơi họ một vố ra trò, làm sao lại nói chưa thất bại?
Lâm Long nói thong thả, “Sự tồn tại của ngươi chính là điều xúc phạm lớn nhất đến Diệp Vũ Chân. Với bản tính gã Andrew, bị mang về đây phải là một cái xác…”
Tiểu Diệp nghe chất giọng trầm bổng của hắn mà bất giác rùng mình.
Khóe miệng Lâm Long nhếch lên mỉa mai, “Vậy mà ngươi lại về đây lành lặn, đủ chứng minh không phải Andrew không có cảm giác gì với ngươi. Gã dám cho một cái mặt giống Diệp Vũ Chân y sì là ngươi còn sống trên cõi đời này… có thể thấy ngươi đã làm gã rung động không nhỏ.”
“Vậy…” Y ngập ngừng, “Tôi nên làm gì?”
“Gặp lại Andrew…” Lâm Long cười bình thản, “Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Andrew sẽ nhận ra, Diệp Vũ Chân không phải là không thể thay thế…”
Tiểu Diệp ngẫm nghĩ, đoạn dè dặt hỏi, “Nếu Diệp Vũ Chân ở chỗ Andrew có thể thay thế, thì…”
Y nói tới đây thì ngừng, Lâm Long nói nốt, “Thì ở chỗ ta, cớ nào lại không thay thế được?”
“Bởi lẽ…” Hắn cười khẽ, nhìn về phía tấm gương khá ư cổ điển treo tại góc phòng, “Ta không chỉ yêu anh ta mà còn hận anh ta. Độc nhất vô nhị trên đời này thật ra không phải người yêu, mà chính là… kẻ thù.”
…
Diệp Vũ
Chân trở về, khắp tổ chức lại dấy lên phong ba không hề kém cạnh scandal rò rỉ “ảnh nóng” năm xưa.
Có người ngạc nhiên, có người phẫn nộ, dĩ nhiên có cả người vui mừng, chẳng hạn chi nhánh Anh của Diệp Vũ Chân.
“Sếp diễn kịch như thật!” Tom khen tíu tít.
“Không hở điểm nào, nhất là đoạn Lâm Long, chả ai ngờ là sếp bọn mình đang diễn kịch.” Đây là lời của bà chị Linda cùng chi nhánh.
“Mà họ diễn trò cũng hơi bị quá đà nhỉ? Ông anh đoán xem họ bắt đầu diễn từ lúc nào? Tôi nghi là từ lúc bắt đầu vụ scandal ‘ảnh nóng’ đấy!” Một vị thuộc chi nhánh khác đi uống nước cũng tranh thủ buôn dưa lê.
“Nào thể, vụ đó là scandal quá tai tiếng luôn, nhất là đối với anh Diệp.”
“Người ta khác, chứ đặt vào địa vị ông, ông cởi thử xem?”
“Thật ra tôi thấy Nore càng bẽ mặt hơn kìa, diễn trước đám đông luôn!”
“Tôi thì lại thấy vụ ‘ảnh nóng’ là thật, còn mấy đoạn diễn sau này… là anh Diệp lợi dụng việc công trả thù riêng chăng?”
“Suỵt… Diệp Vũ Chân kìa.” Có người gàn gàn.
Anh vận áo khoác, choàng một tấm khăn quàng cổ màu đen đi ngang qua phòng pha trà. Rời đi từ ngày cuối hạ, đến khi anh trở về, trời đã sang thu.
Cuộc bàn tán trong phòng pha trà rõ là khí thế, anh cũng làm như chẳng nghe thấy gì, cứ thế ung dung lướt ngang qua.
“Hôm nay anh ta đến tổng bộ à?” Có kẻ xì xầm.
“Chắc phục chức thôi. Người ta lập công lớn, nhân vật đóng vai hề cũng chỉ có khoa I!”
“Tôi thấy khoa I không dễ dàng bỏ qua đâu. Hôm nay tôi còn nghe họ nhắc đến số má gì đó, hay là định điều tra quan hệ giữa Diệp Vũ Chân và bọn buôn lậu vũ khí?”
“Lại sắp chiến tranh rồi…”
“Vũ Chân!” Miguel đứng đón ở cửa, “Đang chờ cháu đây!”
Anh gật đầu chào sau đó đi vào, Miguel nhanh nhẹn đóng cửa lại, khép hết cả cửa chớp, hoàn toàn cách ngăn tất thảy ánh nhìn hiếu kỳ ngoài đại sảnh.
“Nghỉ ngơi sao rồi?”
“Tàm tạm.” Anh đáp, ” Nhưng hôm nay tôi vẫn đến xin nghỉ phép.”
“Xin nghỉ phép…” Miguel thoáng ngừng, “Đương nhiên, cũng phải thôi, nhiệm vụ lần này công nhận có hơi khó khăn. Chỉ là… Tôi còn tưởng cháu đến để trả phép.”
Anh mỉm cười, “À… Tôi cần nhiều thời gian thêm một chút để điều chỉnh bản thân, tiện thể cũng có việc riêng cần giải quyết.”
Miguel gật gù, “Hiểu hiểu… Cho cháu cả thời gian tâm lý…”
“Tôi sẽ đến chỗ bác sĩ tâm lý đúng giờ.” Anh đứng lên, “Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước.”
Miguel nhìn theo anh ra đến cửa mới bất thình lình gọi lại, “Chúng tôi định tổ chức đàm phán giữa cháu và Lâm Long một lần, cháu xem…”
“Không cần!” Anh ngoảnh mặt, “Giữa tôi và hắn không thể có chuyện bắt tay giảng hòa.”
“Không bắt tay giảng hòa!” Miguel giải thích, “Mà là chúng tôi lo lắng chuyện trước đó sẽ khiến hai người lại hục hặc nhau, chúng tôi rất e ngại cậu ta sẽ tiếp tục gây bất lợi cho cháu.”
“Tôi đang chờ hắn.” Anh thản nhiên trả lời, kế đó dứt khoát mở cửa rời đi.
Miguel trông theo bóng anh, thở dài se sẽ ra chiều bất đắc dĩ.
Anh bước ra khỏi tòa nhà, lại thấy trời đổ mưa, gió thốc ào ạt, anh bèn đưa tay kéo cao khăn quàng cổ, đúng lúc này có tiếng chuông di động vang trong túi.
“A lô, Diệp Vũ Chân. Chuyện ngươi đồng ý hãy làm đi thôi!” Gã đàn ông nói đỉnh đương trong điện thoại, “Ta nghe nói sinh con vào mùa xuân là tốt nhất!”
Anh khép mắt, “Ngươi yên tâm, ta nói lời giữ lời.”
“Dám nhận thua là một đạo đức tốt đẹp.”
Anh nghe thấy gã cười liền quay ngay ra sau, từ sau lưng có một chiếc ô tô đen bóng phóng tới. Cửa kính xe hạ xuống, Andrew nhìn anh cười tủm tỉm.
Tài xế xuống mở cửa xe, anh nghe trong loa truyền ra giọng nói, “Lên xe đi nào!”
Nhìn thoáng cửa xe nọ, anh cất di động về túi áo khoác, bước về phía ô tô, sau đó cúi mình đi vào.
Tài xế đóng cửa xe lại. Rất nhanh, chiếc xe đã mất hút giữa màn mưa gió.