“Tao nhớ hình như mày nói có thể toàn quyền lo liệu vụ này, nếu mày chưa cai sữa hẳn, mày phải nói sớm chứ.” Andrew lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Geoffrey ẩn chứa tức giận, “Họ đến cùng khách bên Trung Đông thôi, chắc biết chỗ ông tự dưng thòi ra một vị sĩ quan cảnh sát vang danh khắp chốn nên buộc phải làm vài việc để các vị khách yên tâm.”
“Geoffrey, tao mong mày hãy tôn trọng ý muốn hợp tác giữa đôi bên, tao cũng đếch có thói quen bị kẻ khác áp giải.” Andrew bước lên, con ngươi xám bạc nhìn chòng chọc vào Geoffrey tản ra ý lạnh khiến đám đông bất giác rùng mình.
Có lẽ đến tận giờ phút này, ở chung với gã một khoảng thời gian rồi, người của gia tộc Geoffrey mới thật sự hiểu được nguyên nhân Andrew được gọi là gấu Bắc Âu.
Geoffrey hít sâu một hơi, khẳng định, “Ông yên chí, tôi đảm bảo Diệp Vũ Chân sẽ lành lặn. Andrew, tôi mong ông đừng quá cảm tính, chớ quên phi vụ này cực kỳ quan trọng đối với ông.”
Hắn nói đoạn, Andrew bèn trầm ngâm một hồi như thể suy xét đến mọi điểm hay dở, sau đó mới nói với vẻ khó chịu, “Được rồi, mày phải đảm bảo điều ấy cho tao, tao cũng không thích giữa cuộc hợp tác của chúng ta xuất hiện chuyện gì không thoải mái.”
Người bên Geoffrey bấy giờ mới nhẹ nhõm hơn. Geoffrey gật, “Đương nhiên rồi…”
Thế nhưng đám vệ sĩ của hắn vừa mới thả lỏng tay khỏi súng giắt bên hông, cạnh đầu hắn thình lình xuất hiện một khẩu súng, tình huống diễn biến nhanh tựa điện xẹt, dù vệ sĩ của hắn sột soạt giơ hết súng lên vẫn chẳng thể thay đổi sự thật là thiếu gia nhà mình đang bị gí súng vào đầu.
Andrew cầm một khẩu lục mini chĩa vào đầu hắn, nhếch mép, “Tao khá thích lời đảm bảo của mày, tuy nhiên tao lại tin lời đảm bảo của chính mình hơn. Kêu người của mày hạ súng xuống, nếu không tao không ngại giơ mày ra làm lá chắn.”
Mặt Geoffrey tái mét, William đứng bên t
hì hí ha hí hửng, “Chu choa, ở đời nào có ai áp giải hồ ly đi dọa dẫm gấu chứ, cái này căn bản là bất đẳng thức nha.” Cũng chả biết nó đổi phe từ khi nào nữa.
“Tôi không hề dọa dẫm Andrew!” Nhất thời Geoffrey ảo não hết sức, “Bỏ súng xuống.” Hắn thở dài, lạnh lùng ra lệnh, “Đưa điện thoại cho ta.”
Vệ sĩ của gia tộc Geoffrey luôn luôn chấp hành kỷ luật nghiêm chỉnh, liền nghe lệnh hạ súng, sau đó mang di động qua.
Hắn bấm nhanh một dãy số, nói vài câu rồi cúp máy, “Chúng tôi đồng ý thả người, nhưng phải để Diệp Vũ Chân làm một bài kiểm tra đơn giản, nếu anh ta qua, giao dịch sẽ tiến hành, còn không, chúng tôi cũng trả anh ta lại cho ông song giao dịch sẽ bị hủy.”
Crazy William thờ ơ góp ý, “Giao dịch có hủy hay không là chuyện các người, ta chỉ phụ trách nhà máy thi công, một tỷ đặt cọc ta tiêu rồi đó.”
Geoffrey liếc nó rồi chuyển mắt nhìn sang Andrew, “Cậu khỏi lo, người nhận số tiền đặt cọc ấy… là Andrew.”
Andrew hừ lạnh, bỏ súng khỏi đầu hắn.
Crazy William búng tay cái “tách”, tức thời tay sai của nó liền lôi ra đủ thứ lều bạt, da thú, vàng ròng từ trên xe việt dã, chưa đầy hai mươi phút, giữa chốn sa mạc hoang vu đã chình ình một căn lều đồ sộ và sang trọng, trang trí đủ hoa văn lẫn vàng ròng, trong lều trải giường da thú, dụng cụ hoa lệ đầy đủ, đơm đầy rượu ngon, quả không hổ danh hiệu “Vua sa mạc”.
Andrew quen quá với cái bộ tịch này của nó rồi, còn Geoffrey là lần đầu tiên được chứng kiến, vẫn bị giật mình nho nhỏ.
Crazy William thảnh thơi nằm trên giường, thưởng thức rượu vang, Geoffrey lẫn Andrew chia ra ngồi hai bên, hiển nhiên không được hứng trí bằng nó.
Nó đong đưa ly rượu trong tay, liếc sang Tiểu Diệp đứng im lặng nãy giờ rồi quay qua Andrew, cười tủm tỉm, “Thấy món quà của ta thế nào?”
“Nhọc công mày quá.” Gã nhận xét trung thực.
Crazy William tỏ vẻ tình nghĩa, “Andrew, ta phải chọn ra từ một trăm kẻ bắt chước Diệp Vũ Chân đấy, dành tặng riêng cho ông hẳn một bất ngờ bự ơi là bự.”
Gã nhướng mắt, gật gù, “Công nhận, đây là trò duy nhất trong số những trò mày từng chơi… làm tao thấy có vẻ còn có trình độ.”
Crazy William hớn hở lắm, nhưng gã đã nhanh chóng bổ sung câu tiếp theo, “Trình độ cao đến nỗi… tao có hơi không tin là mày chỉ chơi.”
“Sáng kiến nhỏ xíu này ấy á, ngày nào ta cũng chơi mấy lần!” Nó lấy làm phẫn nộ, diện mạo hay biểu cảm của nó thoạt nhìn đều giống như một cậu nhóc hàng xóm đang phụng phịu giận dỗi, đấy là nếu bạn chưa nghe kỹ nội dung đối thoại của nó thôi, vì rất có thể giây tiếp theo nó sẽ đề cập đến một loại ma túy hóa học mới nhất chỉ hít một lần là nghiện hay vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ có thể xách tay, hoặc cũng có thể là bom độc chết người bùng nổ nhanh nhất.
Mỗi một vụ án dính đến nó đều trở thành tuyệt mật, mỗi một lần nó sáng chế ra cái gì mới đều làm tất cả đặc công trên thế giới phải căng thẳng thần kinh.
Thân thế của nó đầy tính truyền kỳ và kịch nghệ, theo truyền kể thì nó là con riêng của Vương tử Marocco cùng một nàng Công chúa Vương thất nào đó, nhưng thực tế là nó đã xây dựng lên một vương quốc khủng khiếp cho chính mình giữa lòng sa mạc.
Tin tức liên quan đến nó thì phong phú đa dạng lắm, vì ngay cả chính bản thân nó cũng thường xuyên cải biến thân phận, nhưng luôn có duy nhất hai điều được công nhận là chính xác nhất trong bản ghi chép của các đặc công.
Thứ nhất, nó có một tình nhân làm đặc công tên là Giản Dịch thứ hai, nó có một kẻ thù tên là Diệp Vũ Chân.
Nên phần nhắc đến Giản Dịch có thể chứa thiện ý, còn phần nhắc đến Diệp Vũ Chân ấy mà, chỉ toàn là ác ý thôi.
Tuy nhiên, nhiều khi hảo ý chưa chắc đã cho ra kết quả tốt, và nhiều khi ác ý cũng mang lại hiệu quả ngược không chừng.
Thế nên là lúc Crazy William nổi xung, “Tốt nhất ông nên lo xem liệu Diệp Vũ Chân có thể vượt qua bài kiểm tra kia hay không ấy. Bồ của ông ngốn tiền bỏ xừ, lần này cẩn thận làm ông phá sản cũng nên!”, Tiểu Diệp nãy giờ vẫn chẳng nói chẳng rằng bỗng lên tiếng, “Tôi có thể đóng thế Diệp Vũ Chân!”
Y nói nhàn nhã, “Tôi nghĩ các vị đều đang làm ăn, nếu Diệp Vũ Chân không qua được bài kiểm tra sẽ ảnh hưởng đến tất cả các vị đang có mặt chứ không chỉ một mình Andrew.”
Geoffrey hừ khẽ, con ngươi Andrew cũng rụt lại, Tiểu Diệp lại tiếp, “Miễn là Diệp Vũ Chân vẫn ngủ say thì kể cả anh ta có vấn đề thật cũng chẳng sao nữa, vụ này xong xuôi hẵng cho anh ta tỉnh lại, càng có lợi đối với mọi người hơn còn gì.”
Geoffrey không ý kiến mà chỉ nâng tầm mắt nhìn thoáng Andrew, trong khi đó Crazy William vừa nhăn nhó vừa giận dữ. Nó hầm hừ, “Thôi được, có ‘người đẹp đứng trong rừng’ ở đây rồi thì cứ để ‘người đẹp ngủ trong rừng’ ngủ tiếp đi.”
Bài kiểm tra Diệp Vũ Chân không thể qua… nếu chuyển sang cho Tiểu Diệp, chắc chắn y sẽ không gặp chướng ngại nào.
Họ không có nhiều thời gian hơn để tính toán, bởi lẽ bên ngoài tấm lều đã truyền đến tiếng động cơ của đoàn xe gia tộc Geoffrey.
“Chỉ cần anh ta đưa ra dữ liệu của ba mảnh đĩa, bao giờ anh ta tỉnh lại chả quan trọng gì với tôi.” Geoffrey nói bình thản.
Andrew hít sâu một hơi, “Được rồi, để Tiểu Diệp thay thế Diệp Vũ Chân vậy, thế là phải nhờ William… À, nhờ Vương tử Mansour phối hợp một tay.” Gã lia mắt sang nó, đủng đỉnh bảo, “Tao mà là mày, tao sẽ không đâm dao sau lưng lúc này đâu, vì Giản Dịch dễ giết hơn Diệp Vũ Chân nhiều…”
Crazy William la chói lói, “Liên quan gì đến Tiểu Dịch???”
Hai người trợn mắt trừng nhau đầy hung dữ một chốc, William mới ngoảy mặt đi hừ lạnh, “Rồi rồi, rồi rồi, ta cảnh cáo ông, ta chỉ cung cấp địa điểm, tất thảy thứ khác ta ứ quan tâm, ông cũng đừng mơ là ta sẽ bảo vệ con hồ ly nhà ông!” Nó cáu kỉnh phẩy tay, “Chuẩn bị cho họ một cái lều khác!”
Andrew hất đầu, Tiểu Diệp liền đi theo người của William đến một mé lều khác.
Vừa ra ngoài, họ đã bắt gặp một người đàn ông trung niên tóc vàng, đồ vest thẳng thớm, nom không giống đến tham gia một cuộc mua bán vũ khí mà giống tham gia hội nghị thương mại nhiều hơn, sau lưng ông ta còn có hai tay vệ sĩ đang khiêng một cuộn thảm.
“Thiếu gia Geoffrey.” Người đàn ông tóc vàng cúi đầu chào hỏi Geoffrey trước.
“Anencletus…” Andrew bật cười khi trông thấy ông ta, “Vinh hạnh quá, một cuộc mua bán nhỏ nhặt mà khiến cả đại tổng quản gia tộc Geoffrey cất công ghé thăm…”
Vị Anencletus tóc vàng này chính là tổng quản to nhất của gia tộc Geoffrey, ông ta chủ trì gần 60% các cuộc giao dịch vũ khí của gia tộc và có quyền lực to hơn cả Geoffrey. Ông ta vừa đến, tất cả vệ sĩ của gia tộc Geoffrey đều phải hành lễ đã đủ chứng minh uy danh ông ta.
Sắc mặt Geoffey cũng không tốt cho lắm. Anencletus cười lịch thiệp, “Ngài quá khen, tôi bây giờ chỉ là khách, người chủ trì chính vẫn là thiếu gia nhà chúng tôi.” Nói đoạn, ông ta dừng mắt trên tấm thảm, từ trong thảm lọt ra một chùm tóc đen, “Tôi có thể mang cho mọi người vài tiết mục vui vẻ, song ở gia tộc Geoffrey, làm ăn, chưa bao giờ là tiêu chí hàng đầu. Tiêu chí hàng đầu của chúng tôi là đảm bảo an toàn cho mỗi một vị khách.”
Geoffrey hít sâu, Anencletus vẫn tiếp tục màn chào hỏi phong độ của ông ta, “Đánh mất bản vẽ thiết kế, hiển nhiên chúng tôi đã chịu tổn hại khổng lồ, nhưng lỡ để khách khứa xảy ra chuyện, danh dự của gia tộc chúng tôi sẽ bị giáng đòn tổn hại chí mạng.”
Andrew cười tỉm tỉm, “Vậy ý đại tổng quản là?”
“Đương nhiên, nếu thiếu gia của chúng tôi quyết định mời thêm một đối tác, chúng tôi vẫn tôn trọng ý kiến của cậu ấy.” Anencletus cười mỉm, “Nhưng xét đến danh tiếng quá hiển hách của anh Diệp, buộc phải nhờ anh ta chứng minh độ tin cậy của mình cho chúng tôi thấy.”
Crazy William hớn hở ngồi dậy, hỏi, “Ông định chứng minh độ tin cậy của Diệp Vũ Chân bằng cách nào cơ?”
Andrew cười cười, “Phải, ông muốn chứng minh thế nào?”
Anencletus cởi găng tay, cười đáp, “Trung Quốc có một cuốn tiểu thuyết khá cổ, có đề cập đến người quy hàng phải tự mình chứng minh, bằng một việc đơn giản thôi… Đó là lấy thủ cấp người phe mình! Tôi muốn anh Diệp làm công việc chứng minh tương tự.”
Andrew sờ cằm, “Ta nhớ Vũ Chân đã làm rồi thì phải… Điểm này thiếu gia Geoffrey nhà các ông có thể làm chứng.”
Ông ta mỉm cười, “Tôi có nghe anh Diệp đã thay chúng tôi giết một tên gián điệp trong nhà ngài Pastel, tôi xin chân thành bày tỏ lòng cảm kích, chỉ có điều… nó vẫn chưa đủ sức chứng minh.”
Ông ta vỗ tay, vệ sĩ bên ngoài kéo một người đi vào, người đó có diện mạo khá trẻ và thanh tú, có vẻ là người châu Á, dường như đã bị tra tấn, nay đang sống dở chết dở.
Trông thấy y, sắc mặt Geoffrey nhất thời xấu thậm tệ.
Anencletus thản nhiên liếc Geoffrey rồi chỉ vào con người đang hôn mê nọ, cười nói, “Y là đặc công trà trộn vào chúng tôi, biệt danh C, anh Diệp chắc chắn quen vì y là người do đích thân anh Diệp sát hạch… Hãy tự tay giết y, đó mới là sự chứng minh tốt nhất dành cho chúng tôi.”
Andrew thật sự giật nảy. Té ra kẻ đã khiến gia tộc Geoffrey phải lao đao thực chất chưa chết mà là bị bắt từ lâu, hay là mãi sau này mới bị bắt đến đây đi chăng nữa cũng đều là một sự khiêu chiến to lớn đối với Diệp Vũ Chân rồi.
Gã gãi gãi hàng mày rậm “ờ” một tiếng, ngoái lại, “Geoffrey, chúng ta có nên tốc chiến tốc thắng không? Để Vũ Chân thực hiện vụ ‘lấy thủ cấp’ này cho nhanh gọn, đại tổng quản nhà mày đỡ phải ngờ vực?!”
Tròng mắt Geoffrey lúc này đã biến thành màu xanh tăm tối, Anencletus chỉ mỉm cười, “Đương nhiên, vậy sẽ giúp thiếu gia Geoffrey tin tưởng hơn, vả lại phía đối tác có năng lực mạnh cũng là chuyện tốt cho chúng tôi mà.”
Bàn tay đặt trên đùi của Geoffrey siết lại thành đấm, nói điềm nhiên, “Đại tổng quản đã có lời, tất là chuyện chí phải.”
Andrew cũng nhướng mày ngụ ý đồng tình, có nghĩa toàn thể đều đã nhất trí.
Crazy William ngồi cạnh thì quạu quọ lẩm bẩm, “Hời cho Diệp Vũ Chân thế!”
Nếu bắt Diệp Vũ Chân thật giết, dù anh có phản bội thật hay không thì tự tay mình giết đồng nghiệp, lòng anh ắt vẫn khổ sở. Nhưng đổi thành để Tiểu Diệp giết, đương nhiên dễ dàng hơn nhiều.
“Thuốc giải!” Andrew chìa tay.
Anencletus phất tay, lập tức có kẻ trình một ống thuốc cho gã.
Andrew mở thảm, Diệp Vũ Chân nhắm mắt nằm ngủ bên trong, gã bèn bế anh lên, bảo, “Cho hắn nghĩ vài phút, chắc đại tổng quản không khó khăn chuyện này đâu nhỉ?”
Anencletus làm tư thế
mời, khóe môi Crazy William toan giật đã bị ánh mắt hung tàn của gã chặn đứng, đành phải ấm ức đút một miếng bánh vào miệng.
Gã đi chừng mười phút, Anencletus giơ cổ tay xem đồng hồ, nhưng chưa chờ ông ta lên tiếng, Andrew đã trở về, theo sau gã là một chàng trai trẻ, tóc đen mắt đen, quần đen áo trắng, thân hình dong dỏng.
Y rất giống Diệp Vũ Chân nhưng không ai biết y không phải Diệp Vũ Chân. Crazy William lại cau có cắn thêm một miếng bánh.
Anencletus quan sát y một hồi mới mỉm cười, “Sĩ quan cảnh sát Diệp, lâu lắm rồi mới gặp anh.”
Tiểu Diệp quay qua, cười bình thản, “Đại tổng quản Anencletus, chúng ta từng gặp nhau ư?”
Bấy giờ mọi người mới hiểu Anencletus đang giăng bẫy Tiểu Diệp, nhưng ông ta không ngờ Tiểu Diệp lại đối đáp nhanh chóng như thế.
Liền cười khẽ, ông ta lấy làm áy náy, “Là do tôi lâu nay luôn ngưỡng mộ sĩ quan cảnh sát Diệp, chỉ không ngờ sẽ được gặp anh tại chốn này. Có điểm nào thất lễ, mong anh lượng thứ.”
Thái độ ông ta đều là lễ nghi cơ bản song việc mời người khác giết người lại thoải mái như thể mời họ chén trà cốc nước vậy. Phần lớn mọi người có mặt tại đây coi như đều là người mới trong lĩnh vực buôn bán vũ khí ngầm, hiện tại họ được mở mang tầm mắt thế nào là phong độ của kẻ máu mặt thâm niên trong cái giới này rồi.
“Ông khách khí quá.” Tiểu Diệp chỉ thờ ơ đáp.
Thuộc hạ của Anencletus bê khay đặt một khẩu lục đường kính nhỏ tới, Anencletus nho nhã mà rằng, “Đây là súng lục 84 kiểu Trung Quốc [1] tức súng tùy thân của tên cảnh sát này, y là đặc công đầu tiên thâm nhập thành công vào hệ thống cao tầng của chúng tôi, gây ra hậu quả nghiêm trọng. Vì tỏ lòng kính trọng với y, nên tôi đã tìm riêng khẩu súng này.” Tạm ngưng, rồi ông ta cười, “Trong súng có một viên đạn, tôi nghe nói sĩ quan cảnh sát Diệp là tay súng thiện xạ, vậy chắc không cần viên thứ hai.”
Andrew liếc nhìn Geoffrey, lưng hắn thật thẳng, môi mím chặt. Tiểu Diệp đưa tay nhận súng, hắn đột nhiên trợn mắt, “Hy vọng khả năng bắn súng của anh đủ tốt.”
Tiểu Diệp nhìn hắn, trả lời, “Cũng đủ tốt.”
Hai vệ sĩ bước qua kéo C đang nằm co mình trên đất dậy, y đang mặc một bộ vest thô ráp, hẳn nhiên chỉ bởi tạm bợ phủ lên, bởi quần áo quá rộng nên nhàu nhĩ trên người.
Y cúi gằm, cơ thể liên tục co giật thống khổ, xem ra đã bị tiêm thứ thuốc nào đó trong suốt thời gian dài mới tạo thành phản ứng như thế này. Tiểu Diệp gắt gao nắm súng.
Có thể đơn thương độc mã thâm nhập bộ phận cao tầng nhất của gia tộc Geoffrey, y hẳn là một người rất tự tin, rất thông minh, thậm chí rất kiệt xuất, thế nhưng giờ đây những điều đó đã chẳng còn chút nào trên người y nữa rồi, chỉ còn lại một tấm thân run rẩy, một tinh thần mơ màng thôi.
Tiểu Diệp lẳng lặng nhìn y tựa thể nhớ lại điều gì đó, mà cũng tựa thể đang đứng trước lựa chọn sau cuối. Đây là quá trình khó khăn đối với bất kỳ ai, vì một phát súng này bắn ra đồng nghĩa Diệp Vũ Chân đã nói lời tạm biệt cuối cùng cho nửa đời huy hoàng trước kia.
Nhập vai gớm quá đấy, William vừa nhai bánh vừa căm tức nghĩ.
Thế rồi Tiểu Diệp thình lình nhấc gót bước về phía y, toàn bộ vệ sĩ của gia tộc Geoffrey đồng loạt đặt tay lên báng súng, Anencletus nhướng mày nhìn y, nhưng Tiểu Diệp chỉ là chỉnh lại bộ vest trên người C cho ngay ngắn.
Người ở đây đều đã quen nhìn xác chết, ai ai cũng bụng nham dạ hiểm, ấy vậy mà thời khắc này bỗng thấy căng thẳng lạ lùng. Thật sự thì Tiểu Diệp cũng căng thẳng thấy rõ, y lại hạ súng quay lưng đi.
Người độc nhất không căng thẳng chính là Anencletus, ông ta vẫn cầm đôi găng tay trắng tinh, đứng thẳng tại chỗ, chăm chú đợi chờ một kết quả.
Hoặc C chết, hoặc… có thể Diệp Vũ Chân chết.
Tiểu Diệp đưa lưng về phía C hít sâu một hơi, bỗng chốc xoay người chớp nhoáng, chẳng cần ngắm, một đạn trúng ngực C.
Máu tươi lan ra khung ngực, bọn vệ sĩ thả tay, y từ từ gục xuống đất, từ đầu chí cuối đều chưa từng tỉnh lại, cứ mơ mơ hồ hồ mà kết thúc cuộc đời, không rõ với y liệu có tính là một con đường giải thoát hay không.
Con ngươi xanh ngọc của Geoffrey có phần đờ đẫn rồi từ từ nhuốm đỏ. Hắn chầm chậm ngả người ra sau, cho đến khi tựa hẳn vào lưng ghế.
“Đưa y trở về London!” Hắn hơi ngoảnh mặt gọi đội trưởng đội vệ sĩ.
“Rõ.”
Nét mặt Anencletus vẫn như trước, không phản đối quyết định của thiếu gia nhà mình.
Ngón tay thon dài của Tiểu Diệp khẽ chuyển động, khẩu súng quay ngược đầu giữa các ngón tay. Y lãnh đạm nói, “Hy vọng đại tổng quản hài lòng với kỹ thuật bắn súng của tôi.”
Tên vệ sĩ ban nãy đưa súng nhanh chóng đeo găng tay nhận súng về, rõ ràng là thu giữ bằng chứng giết người của Diệp Vũ Chân, mà hiếm khi Diệp Vũ Chân đoán ra ý định của chúng lại vẫn chịu phối hợp thế này.
Anensletus gật đầu cười nói, “Tuyệt, không hổ danh Diệp Vũ Chân, hết sức quyết đoán, và… kỹ thuật bắn hết sảy.”
“Mong chúng ta từ này sẽ hợp tác vui vẻ!” Tiểu Diệp mỉm cười, “Sẽ không để quá khứ của tôi ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta nữa.”
Anencletus khẳng định, “Tất nhiên rồi, tôi tin thiếu gia nhà chúng tôi cũng sẽ rất vui khi có đối tác giàu năng lực như anh.”
Ông ta nói lời này ám chỉ ngấm ngầm mình trên quyền Geoffrey, song cũng đồng thời xác nhận Tiểu Diệp đã trót lọt qua ải.
Crazy William hơi bị mất hứng, thậm chí còn ném về phía Tiểu Diệp một cái liếc xéo ảo não. Giả gì mà giống thế, nó tự dưng có cảm giác mình gậy ông đập lưng ông.
Nhưng suy nghĩ của nó vừa nhen nhóm, Andrew đã quay sang bảo, “Ok tất tần tật rồi, giờ dẫn bọn này đến nhà máy đi thôi, điện hạ, có phải sẽ kịp trước khi thằng chồng mày đi công tác về không…”
Gã nói mà mùi cảnh cáo nồng nặc, Crazy William bèn hầm hừ, búng tay cái “tách”, người có mặt lại lần nữa được chiêm ngưỡng ma thuật của Vua sa mạc.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, mọi thứ mất sạch, nào lều bạt xa hoa, nào thảm lông sang trọng, nào người hầu ăn mặc kiểu Ba Tư nữa, theo đoàn xe đi xa, họ lại đứng giữa sa mạc bát ngát hoang vắng, mà hai kẻ Trung Đông đặt cọc một tỷ cho món vũ khí kia cũng đã tới.
“Nhà máy đâu?” Andrew gãi mày.
Crazy William ung dung nhận một chiếc di động từ tay thuộc hạ đứng cạnh, nhấn nút, bờ môi đỏ mọng của nó niệm bốn chữ, “Vừng ơi mở ra!”
Theo bốn chữ này, sa mạc trước mặt họ đột nhiên lõm xuống, cát bị chia sang hai bên cực kỳ có quy luật, lộ ra tấm sắt to bản bên trong. Tiếng máy móc vang dội ầm ầm, chiếc cửa máy trượt sang hai bên, lập tức có ngay một nhà máy đồ sộ xuất hiện trước tầm mắt toàn thể, điện đóm sáng trưng.
Ai nấy đều bất giác hít sâu thật sâu, hóa ra màn ảo thuật ban nãy chỉ là trò vặt vãnh so với hiện tại, Crazy William sở dĩ có thể xưng vương tại sa mạc rộng lớn này âu cũng là lẽ dễ hiểu.
Nó đắc chí lắm, bước đến với điệu bộ đẹp hết chỗ chê. Chờ mọi người đều qua, thang máy nhanh chóng đi xuống khu vực dưới lòng đất, các nhân viên đều mặc đồ lao động màu trắng hiện đang bận rộn với từng công việc.
“Đây là hai vũ khí laser đất đối không đã hoàn thiện, bộ chuyển đổi trung tâm nằm trong tay các người.” Crazy William thuyết minh, “Lắp nó vào, các người có thể chọn một chiếc vệ tinh gần nhất bắn thử coi chất lượng ra sao, ta đoán cả thế giới sẽ tranh nhau xếp hàng trả tiền cho các người đó.”
Hai tên Trung Đông nhấc chiếc valy đang xách, cẩn trọng lấy bộ chuyển đổi, ánh mắt tất thảy đều dừng ở hai món dụng cụ nhỏ bé nọ, nó là bộ phận quan trọng nhất để chuyển quang năng của tia laser thành hóa năng, cũng chính là nội dung C dồn tâm trí tìm cách xóa bỏ.
Mỗi người nhìn hai bộ chuyển đổi ấy, ôm theo những ý nghĩ khác nhau.
Tiểu Diệp cầm hộp thuốc lá trên bàn, ngón tay dài rút một điếu gõ nhẹ lên mép hộp, sau đó đưa đầu lọc lên miệng, thuận tay xoa ngực Andrew, mỉm cười, “Xin tí lửa!”
Andrew quay sang mỉm cười, cầm bật lửa lên nhoáng cái áp tới khít khịt, gần như dán sát bên vành tai Tiểu Diệp nửa cười nửa không, “Ta không thích ngươi hút thuốc.”
Hai kẻ này đúng là diễn giả làm thật, mặt trơ trán bóng… Geoffrey khẽ liếc họ một cái, cáu giận không rõ do đâu, “Tôi không thích mùi thuốc, muốn hút ra ngoài mà hút!”
Tiểu Diệp Cười cười, không nói gì, thế nhưng tế nhị dụi thuốc xuống gạt tàn.
Sau khi bộ chuyển đổi được lắp ráp, trên màn hình điều khiển hiện chữ “MACH”, hai tên Trung Đông cùng nhìn sang nhau, mặt lộ ý cười.
Andrew huýt sáo, “Một cuộc mua bán dễ chịu.”
Anencletus nói nói mấy câu bằng tiếng Ả Rập, kế đó mỉm cười theo, “Vất vả cho Mansour điện hạ rồi, khách hàng rất hài lòng, muốn hỏi bên cậu cần khoảng bao lâu để gỡ bỏ, đặt lên xe.”
“Các ông chuyển khoản đầy đủ xong, uống thêm một ly Champagne nữa, yên tâm thứ các ông muốn đã ở trên xe…” Crazy William phẩy tay nói.
Andrew cười bảo, “Vậy… Mọi người đều hài lòng, giờ thì hãy trả nốt khoản tiền còn lại, các vị thấy sao?”
Anencletus quay qua nhìn hai tên người Trung Đông kia, chúng gật đầu, người hai bên đều chuyển máy tính cá nhân qua, trao đổi tài khoản, nhập số, trông thấy thông báo đã chuyển khoản, tất cả cùng mỉm cười đồng thời cũng thoải mái. Vậy là cuộc giao dịch vũ khí cỡ lớn đạt tổng giá trị bốn tỷ đã gần đi vào hồi kết.
Vũ khí laser được gỡ bỏ lần lượt, đặt vào trong thùng container đã chuẩn bị sẵn, hai bộ chuyển đổi được cất trở về valy khóa mã, một tên Trung Đông tự mình xách theo.
Andrew nhìn các con số tăng dần trên màn hình máy tính, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, tên Trung Đông mới trả tiền kia thấy thế bèn mỉm cười nói một câu bằng tiếng Ả Rập.
Anencletus nghe xong, mỉm cười phiên dịch lại, “Khách hàng nói, ngài Pastel nên học cách thích ứng với tốc độ hoán chuyển của vệ tinh hiện nay đi, vì không lâu nữa ngài sẽ thấy tốc độ hôm nay hệt như bay vậy.”
Andrew hơi ngần ngừ, dùng vốn từ tiếng Trung chẳng được nhiều nhặn cho lắm của gã chửi khẽ một câu, “Mẹ nó.”
Thuộc hạ của William coi mòi làm việc cực kỳ chuyên nghiệp và thành thạo, chưa đầy bốn mươi phút sau, hai món vũ khí đã được gỡ bỏ xong xuôi, xếp ngay ngắn vào hai thùng hàng dùng để ngụy trang.
Dữ liệu còn đang được chuyển, nhưng Champagne ướp đá đã được đưa đến chúc mừng.
Vừa nhấc được chai Champagne lên, nhà máy đột ngột ré lên tiếng còi báo động, hai tên người Trung Đông gần như đóng sập máy tính xuống bằng tốc độ
điện xẹt.
Andrew nạt khẽ, “Shit!”
“Gì thế?!” William nhíu mày.
“Xuất hiện vô số trực thăng!” Có người tức tốc chạy vào báo cáo, “Quân đội của Marocco!”
Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, gần như nổ sập toàn bộ cổng vào nhà máy dưới lòng đất, đồng thời trên đầu mỗi người đều bị gí một nòng súng, tất cả đều giằng co lẫn nhau.
Geoffrey và Andrew chĩa súng vào đầu nhau, Andrew chĩa súng vào William, Tiểu Diệp chĩa súng vào Anencletus.
Ông ta lạnh lùng phán, “Trong số các vị có người báo cảnh sát.” Ánh mắt ông ta dừng trên Tiểu Diệp, “Là anh, phải không?”
Tiểu Diệp chỉ cười nhẹ nhàng, còn Andrew hừ lạnh.
“Đấy là hàng giả đấy!” Crazy William phẫn nộ, “Hàng thật đang ngủ trong xe ta kìa.”
Anencletus thật sự thảng thốt, liếc ngay sang Geoffrey. Hắn nãy giờ vẫn giữ im lìm, đến nay mới gật đầu xác nhận là đúng.
Andrew nghiêng nghiêng đầu, “William… Kịch bản của mày thế nào?”
Crazy William nhíu mày hỏi, “Ý ông là sao?”
“Ý tao nói, kịch bản của mày sẽ không phải là có một đôi tình nhân, một người là tay ôn thần buôn lậu vũ khí, một người là Interpol, rồi một hôm họ đụng độ nhau trong vụ án trọng đại, từ tình nhân hóa thành kẻ thù. Rất tiếc…” Gã thâm trầm nói, “Đến cuối cùng, khi vị nhân viên Interpol kia giết chết người tình buôn lậu vũ khí của mình mới phát hiện, kẻ đã mật báo cho hắn kỳ thực chính là người tình của hắn!”
“Bộ ta điên chắc?” Crazy William nổi sùng.
“Chậc, vì một kết cục quá ư sầu đau và mỹ mãn, mày có thể điên thêm vài bận nữa!” Gã thủng thẳng bảo, “Thảo nào hôm nay mày vận đồ Thánh hiền, té ra là vì chân lý sẵn sàng giơ mặt chịu chết.”
Crazy William đùng đùng nổi giận, bên ngoài vọng tới tiếng cảnh sát kêu gọi đầu hàng, “Người ở trong nghe cho rõ đây, các người đã bị bao vây, hãy lập tức bỏ vũ khí xuống, ôm đầu đi ra ngoài!”
“Chậc chậc, Giản Dịch dẫn quân đến kìa!” Đến lượt Andrew đùng đùng nổi giận.
“Không thể nào!” Crazy William cũng vừa sợ vừa hốt, nhưng nhiều hơn là chột dạ.
Tất cả tức thời đổi súng qua nhắm nó, Geoffrey cũng giận dữ lên án, “Crazy William, đây đâu phải nội dung giao dịch giữa chúng ta.”
Anencletus lại làm vẻ thờ ơ, “Điện hạ, chuyện này tuyệt đối không hề có lợi đối với cậu, tôi không tin do cậu làm. Tôi biết theo cách thức làm việc của cậu, nơi này nhất định còn đường ra khác, cho chúng tôi biết nó đâu?”
Sắc mặt Crazy William trở nên quái gở như thể đang đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm. Cuối cùng nó nói, “Đóng cửa.”
Tức khắc, nơi vốn là đường ra bỗng sập xuống một cánh cửa sắt khổng lồ, mà ở hướng ngược lại lại xuất hiện một con đường xây từ thép luyện.
[1] Súng lục 84 kiểu Trung Quốc: Tức súng lục mini kiểu 84 7.62mm do Trung Quốc thiết kế và chế tạo, được trang bị chuyên môn cho các lính gác, bảo vệ.