Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 104



Cả câu chuyện nhìn bên ngoài có vẻ rất đơn giản, là một hộ vệ cấp thấp nhất của Triều Vân Viện, tiền lương hàng tháng của Triệu Toàn không nhiều, lại bởi vì lớn lên không được dễ nhìn lắm nên mãi vẫn chưa cưới được thê tử, mỗi tháng đến lúc nghỉ cực thích đi uống rượu mua vui.

Mãi cho đến một tháng trước không cẩn thận nhiễm bệnh, chi hết cả tiền tích lũy của cả đời cũng không đủ, hắn ta không muốn chết, mượn tiền khắp nơi cũng không thấy đỡ hơn, còn thiếu nợ bên ngoài không ít ngân lượng.

Trùng hợp là hôm đó hắn ta trực, Trương Thị thần trí không rõ ràng lại nổi điên lên, cắm hết trang sức lên khắp người, rồi muốn xông ra khỏi viện, sau khi các nha hoàn và ma ma kéo người về thì liền rớt một cây trâm vàng, Triệu Toàn bị ma xui quỷ khiến mà cúi người xuống lặng lẽ cầm cây trâm kia đi giải quyết vấn đề trước mắt của hắn ta.

Nhưng mà bệnh trạng cũng không thấy đỡ hơn, cái động không đáy này hắn ta không có cách nào lấp được, sau khi đột nhiên phát tài một lần, hắn ta liền đặt chủ ý lên đống trang sức của Trương Thị. Trương Thị bệnh đã lâu, người làm trong viện đã lơi lỏng từ sớm, chuyện này ngược lại lại tạo điều kiện cho Triệu Toàn, sau khi trộm một lần mà không bị ai phát hiện ra, lá gan của hắn ta lại lớn hơn.

Có lần một rồi cũng có lần hai, từ sự sợ hãi nhát cáy lần đầu đến thong thả bình thường của sau này, trong khoảng thời gian đó hắn ta đã trộm không ít, mãi cho đến khi Trương Thị chết đi, hắn ta bị Trương Nghi Lâm bắt gặp. Ăn trộm đồ trang sức của chủ mẫu là tội nặng, Trương Nghi Lâm nắm được thóp của hắn ta, lại dùng một số ngân lượng lớn dụ dỗ, ý chí của Triệu Toàn vốn dĩ không vững, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý.

"Huyện chủ, mỗi câu nói của nô tài đều là sự thực, không có nửa câu giả dối, tất cả đều là do Trương Di nương sắp xếp, nàng ta còn nói, sau này mọi thứ trong phủ đều là do Thế tử quyết định, nếu như nô tài có thể giúp nàng ta trở thành Thiếu phu nhân, thì sau này sẽ có không ít lợi cho nô tài."

Cố Hoài Du âm thầm quan sát Triệu Toàn một cái, đối với kết quả này nàng cũng không bất ngờ gì, phóng hỏa đốt Đường Lê Viện, đây có thể coi như chuyện tính kế duy nhất mà Trương Nghi Lâm thành công một lần, theo đầu óc của ả, muốn lặp lại chuyện này cũng rất bình thường.

Chỉ là, tại sao chứ? Về mặt lợi ích, nàng và ả cũng không hề có vướng mắc gì, chỗ tốt khi ả làm như vậy là gì chứ?

Nhanh chóng liếc mắt nhìn Tôn thần y đang ghi chép lời khai, phân phó Lục Chi bắt lấy tay của hắn ta in dấu lên.

Triệu Toàn vội vàng nói: "Huyện chủ, người tha cho nô tài đi! Mạng của nô tài cũng không còn bao lâu nữa, nhất thời bị ma quỷ mê hoặc mới phạm phải sai lầm như thế, xin Huyện chủ thương tiếc cho nô tài, nếu như người không tin, nô tài có thể liều chết để đối chất cùng với Trương Di nương, chỉ xin Huyện chủ có thể cho nô tài một cơ hội sống."

Cố Hoài Du trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: "Mang người xuống dưới trước, nhốt vào trong nhà củi." Có vài thứ, nàng còn phải hỏi Lục Chi sau khi bắt được người thì mới có thể xác định được.

Triệu Toàn còn muốn nói gì đó, vừa mở miệng ra thì đã bị Lục Chi nhét miếng vải vào.

Cố Hoài Du vẫy vẫy tay với nàng, kề sát bên tai nói nhỏ: "Ta biết muội có cách liên lạc với những người đó, đi mượn một ít cao thủ về đây canh chừng hắn ta, nhớ kĩ, đừng để cho ai phát hiện ra, nếu như có người đền gần, bắt lại trước rồi tính."

Lục Chi quỷ dị mà nhìn Cố Hoài Du một cái, nàng vẫn luôn cho là mình đã giấu rất kĩ.

Cố Hoài Du cười chớp chớp mắt, thân phận của Lục Chi thật ra rất là dễ đoán. Không có ai lại đột nhiên đi trung thành hết mực với một người, nếu như trước khi nàng về phủ Tống Thời Cẩn đã dặn dò Đại ca rồi, vậy thì lại sắp xếp thêm một người ở đây nữa cũng không phải là không có khả năng.

Lục Chi hiểu ý, rất nhanh liền kéo Triệu Toàn xuống dưới.

Hồng Ngọc nhấc tay đưa lên cổ làm một động tác: "Tiểu thư, có cần nhân cơ hội xử lý hắn ta..." Động tác này vừa nhìn là biết học từ Lục Chi rồi.

Cố Hoài Du lắc lắc đầu, nhếch khóe môi lên: "Tạm thời không cần, có người sẽ hành động thay chúng ta."

Hồng Ngọc không hiểu nói: "Người là đang nói biểu tiểu thư sao?"

Cố Hoài Du cười cười: "Không, sau lưng hắn ta còn có kẻ khác."

Hồng Ngọc ngây ra, sắc mặt lộ ra sự kinh ngạc: "Tiểu thư, ý của người là..."

"Người trong phủ đều biết, từ khi người của Trương gia đến nhà đe dọa lão phu nhân và Vương phi, sau khi cho kiệu rước Trương Nghi Lâm qua cửa thì Vương phi liền hận Trương Nghi Lâm, không cho phép ả bước vào trong Triều Vân Viện nửa bước. Hơn nữa từ khi trên người bà ta có mụn nước, Trương Nghi Lâm sợ bị lây nên cũng không thăm bà ta bao giờ, sao ả có thể bắt gặp Triệu Toàn này được chứ."

"Có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp thì sao?" Hồng Ngọc thấp giọng nói, đến nàng cũng có chút không dám tin.

Cố Hoài Du trầm giọng nói: "Muội có chú ý là, vừa nãy hắn ta gọi Trương Nghi Lâm là gì không?"

"Trương Di nương." Hồng Ngọc vừa nghĩ đến đây liền hiểu ra. Trương Nghi Lâm vốn dĩ là đến bằng cách danh không chính ngôn không thuận, Lâm Tu Duệ không muốn thừa nhận thân phận thị thiếp của ả, nên người làm trong phủ hầu như không có ai gọi ả là Trương Di nương, tên Triệu Toàn này là hộ vệ trong viện Vương phi, làm sao lại không biết chuyện này được chứ.

Sau khi Lục Chi trở về, Cố Hoài Du liền đứng dậy, nhìn Tôn thần y vẫn luôn không nói gì: "Người mà Lục Chi bắt về, làm phiền sư phụ đi nhìn với con một cái, lát nữa con có vài vấn đề muốn thỉnh giáo người."

Tôn thần y đột nhiên hoàn hồn lại, gật gật đầu, trầm giọng nói: "Đi thôi."

Sắc trời đã rất tối rồi,sau khi điều động một ít người làm trong viện đi túc trực bên linh cửu thì những người còn lại đã nghỉ ngơi, Cố Hoài Du mang theo mấy người đi đến sương phòng bị bỏ hoang kia, nhưng lại đột nhiên nghe thấy bên trong vang lên một tiếng hét kiềm nén và tiếng cười điên cuồng, tiếng động không lớn mà giống như là bị người khác bóp chặt cổ vậy.

Tôn thần y hít hít mũi, đột nhiên giơ tay ra đúng lúc chặn lại bàn tay đang chuẩn bị mở cửa ra của Hồng Ngọc lại: "Đợi chút, có gì đó không đúng."

Trong lòng Lục Chi run lên đứng ra phía trước bảo vệ Cố Hoài Du, cũng thấp giọng nói: "Bên trong có chuyện kì lạ."

Trong phòng dường như có thứ gì đang chuyển động, đạp xuống đất phát ra tiếng bịch bịch nặng nề, tiếng hét bắt đầu trở nên thê thảm hơn, tiếng ngân như xé rách cổ họng kẻ đó cách một cánh cửa nên nghe không rõ lắm, lúc cười lúc khóc, giống như vui sướng lại giống như đau khổ, vô cùng quỷ dị, nghe vào khiến cho sống lưng người khác có chút tê rần.

Cứ đợi như vậy một hồi lâu, động tình bên trong cũng nhỏ dần rồi yên ắng hẳn, Tôn thần y mới tỏ ý mọi người bịt mũi lại, chầm chậm mở cửa phòng ra.

Một mũi tanh tưởi tỏa ra theo cánh cửa, còn mang theo chút tàn tro khó mà phân biệt được, Cố Hoài Du cau cau mày, nhìn vào trong phòng.

Vốn dĩ để đảm bảo an toàn, Lục Chi dùng dây thừng trói tay chân kẻ đó ngược về phía sau, nhưng mà bây giờ dây thừng lớn cỡ ngón út đã đứt đoạn.

Kẻ đó quỳ trên mặt đất, đầu chạm xuống mặt đất, bụng bị rạch ra một lỗ lớn, ruột gan phèo phổi gì đều chảy từ trong bụng ra ngoài chất đống dưới thân, hai tay còn làm động tác móc ra ngoài, máu tươi đọng lại thành vũng dưới mặt đất.

Đợi cho mùi tro tàn kia tản đi hết, người đầu tiên vào trong phòng là Tôn thần y, sau khi ông dò la khắp bốn phía xong xuôi thì mới ngồi xuống nhìn thật kĩ vũng máu dưới mặt đất.

"Có thể vào rồi, cẩn thận máu trên mặt đất, đừng chạm vào máu."

Đầu mày Lục Chi cau chặt, nâng cao tinh thần lên mười hai phần chú ý động tĩnh ở xung quanh, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người cẩn thận chút, nếu có gì không đúng thì nhanh chóng chạy ra ngoài ngay."

Cố Hoài Du gật gật đầu, trong không khí còn có một mùi ngọt ngào vờn quanh, nồng đến mức hơi gay mũi, nhiều máu tươi đến như vậy nhưng lại chẳng có chút mùi tanh nào cả.

"Sư phụ..." Nàng vừa mở miệng, liền bị Tôn thần y ngắt lời.

"Qua đây nhìn đi."

Trong vũng máu chuyển thành màu đen trên mặt đất, dường như có thứ gì đang chầm chầm nhúc nhích, đợi mấy người đến gần, có lẽ là cảm nhận được hơi thở của người sống nên bắt đầu trở nên nóng nảy hơn, thỉnh thoảng nhô lên thành một ụ nhỏ, sau đó lại lặn mất tiêu.

Sắc mặt ba người đồng loạt thay đổi, cả người Hồng Ngọc nổi hết da gà da vịt, run giọng hỏi: "Tôn thần y, đây là thứ gì?"

Sắc mặt Tôn thần y có chút khó coi, không ngẩng đầu mà đáp: "Lấy một chén nước ấm đến đây, bỏ chút muối thô."

Hồng Ngọc không dám chậm trễ, không bao lâu liền bưng một chén nước đặt vào trong tay Tôn thần y với tâm trạng nơm nớp lo sợ.

Đầu ngón tay Tôn thần y run rẩy một cách khó mà có thể thấy được, trong tay ông có thêm một cây trâm vàng dài cỡ hai đầu ngón tay, động tác nhanh đến mức mọi người chưa kịp nhìn rõ thì ông đã tách một ít máu cỡ đầu móng tay vào trong chén.

Đốm máu kia sau cho vào trong chén thì không tan ra mà ngược lại giống như là có sinh mạng mà bắt đầu điên cuồng chạy tán loạn quanh chén, mỗi một lần đụng trúng thành chén thì lại bị bắn ra, chưa được bao lâu thì nước trong chén đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm.

"Lại xuất hiện rồi!" Giọng của Tôn thần y có chút lạnh.

Cố Hoài Du cũng là lần đầu tiên thấy thứ kì lạ như vậy, thấp giọng hỏi: "Đây là thứ gì?"

Bàn tay nâng cái chén của Tôn thần y siết chặt lại: "Con nghe nói đến cổ bao giờ chưa?"

Trong lòng Cố Hoài Du sợ hãi, gật gật đầu: "Con cứ tưởng là nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết."

"Đúng vậy." Tôn thần y lạnh giọng nói: "Hiện nay trên thế gian này người biết về cổ thuật không nhiều, nhưng mà thứ đó, ta đã từng thấy qua."

Trong lòng Cố Hoài Du lờ mờ có một cảm giác không tốt lắm, càng ngày nàng càng khẳng định chuyện này không phải là do Trương Nghi Lâm làm, hoặc là ả không làm hết mọi chuyện.

Vừa mới định mở miệng nói gì đó, Tôn thần y giơ ngón trỏ lên, làm ra động tác trên môi: "Kẻ đó, chắc là vẫn còn trong phủ."

Trương Nghi Lâm không thể nào biết những chuyện này, cũng không có đầu óc để nghĩ ra một kế hoạch phức tạp như thế này, nếu như ả đã sai người phóng hỏa vậy thì sao còn phải giả ma giả quỷ? Hay là, có người thuận theo kế hoạch của ả mà làm thêm chút động tác gì dó?

Đầu mày Cố Hoài Du cau chặt, vội càng phân phó Lục Chi: "Lấy mấy thứ mà muội mang về ra đây."

Lục Chi nhận lệnh, một lát sau liền lấy một túi vảo dính máu đến, sau khi ngửi mùi máu tanh trên đó xong thì đốm máu dưới đất lại càng điên cuồng hơn.

"Sư phụ, người giúp con nhìn xem đây là máu của cái gì vậy?"

Tôn thần y đặt cái chén sang một bên, thứ đó vẫn đang liều mạng mà chui ra ngoài, nhìn vào vừa khiến cho người khác gớm ghiếc lại vừa sợ hãi.

"Có lẽ là máu của con lươn." Sau khi Tôn thần y cầm mảnh vảo đó ngửi thử, liền nói: "Mùi máu tanh nặng như vậy chỉ có thể là các loại cá, nhưng mà máu này không chỉ có mùi tanh của cá, còn có một mùi tanh của đất nữa."

Dầu cây trẩu, mèo chết, dây câu cá, máu lươn, đèn lồng bị đốt cháy, cánh cửa đột nhiên đóng lại và tiếng gõ cửa, Cố Hoài Du lờ mờ cảm thấy, những thứ này nhất định là có gì đó liên quan đến nhau.

Nghĩ lại một chút biểu hiện đêm nay của Trương Nghi Lâm, ả bắt đầu sợ hãi từ khi nào nhỉ? Sau khi đèn lồng bị đốt cháy! Sự hoảng sợ toát ra từ trong tim kia là không thể nào diễn được.

Hơn nữa, lúc phát hiện Cố Hoài Du chú ý đến vết máu trên tấm màn, trong mắt ả lóe lên chút chột dạ.

Sau khi xác định một lần nữa, Cố Hoài Du đột nhiên lên tiếng: "Sư phụ, người này sao lại chết?"

"Mùi tro tàn khi nãy, là có người cố ý thổi vào trong phòng. Thứ này chúng ta ngửi vào thì thấy hôi, nhưng mà cổ trùng lại thích nhất, dính vào là không nỡ tách ra. Cổ trùng sau khi ngửi thấy, tất nhiên sẽ nóng nảy hơn, muốn lao khỏi cơ thế con người rồi, tứ chi và xương cốt của hắn sẽ ngứa ngáy khó chịu, không kiềm được mà đi gãi cho bớt ngứa, con nhìn vết thương ở mặt và ngực bụng hắn đi."

Tôn thần y không đụng vào hắn ta nữa, chỉ là chỉ đại mà thôi: "Da xung quanh vết thương có dấu hiệu nứt rách, chỗ này, còn có vết cào, là hắn tự mình móc bụng móc ruột gan ra mà chết."

"Những tiếng cười đó lại là chuyện như thế nào?"

"Nếu như ta đoán không sai thì thứ này sẽ tạo cảm giác đau cho người khác, con người trong lúc ngứa ngáy khắp người, cào càng mạnh thì sẽ càng thoải mái hơn, cho nên kẻ đó mới vừa khóc vừa cười."

Tôn thần y ngập ngừng, không biết lại nghĩ đến chuyện gì: "Mục tiêu của bọn chúng có thể là con đó!"

Cố Hoài Du gật gật đầu, suy nghĩ thật kĩ lại những chuyện đó một lần nữa.

"Nếu như kẻ hạ cổ vẫn ở đây, sư phụ người có cách đối phó với kẻ đó không?"

Tôn thần y yên lặng hồi lâu: "Tự bảo vệ là không có vấn đề gì, nhưng mà muốn bắt được hắn thì chỉ nắm chắc năm phần."

"Con nghĩ, con biết kẻ đó đang ở đâu!"

Hồng Ngọc nhìn hai người một cái, câu hỏi trong đầu càng ngày càng lớn, những gì hai người nói nàng đều có thể nghe hiểu, nhưng mà nối lại là có ý gì thì nàng lại thật sự chẳng hiểu gì hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.