Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 19



Từ ngày Lâm Tương tìm đến hắn nói như vậy, chút suy nghĩ mà Trương Dịch Thành vốn dĩ giấu kĩ trong lòng giống như là ngọn cỏ sau mưa, cuối cùng cũng được thả ra mọc lan tràn, chỉ cần có một khe hở, liền lập tức phát triển không ngừng, chật chội đến mức ngay cả chút lí trí cũng dần biến mất sạch.

Sáng sớm hắn đã hẹn người đến đây thương lượng, vừa trốn đến chỗ kín không bao lâu, người hẹn chưa xuất hiện thì đã thấy Cố Hoài Du dẫn theo nha hoàn chầm chậm bước đến.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu anh đào thêu hoa ngọc lan, trên đầu chỉ cài vài cây trâm bằng ngọc, quấn lấy một nửa mái tóc dài, đuôi tóc thả dài trên bờ vai, trang sức trang nhã, càng thanh lệ rung động lòng người hơn mấy ngày trước nữa.

Trương Dịch Thành siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt rơi trên bóng lưng dần đi xa của Cố Hoài Du, ngày xuân quần áo mỏng manh, vẽ ra vòng eo yểu điệu, trong lúc đi lại chân váy lắc lư, quả thực là hoạt sắc sinh hương mà.

Hắn nuốt nuốt nước miếng theo bản năng, hầu kết khẽ động. Ngay tức thì hắn đổi chủ ý, nếu như lần này có thể thành công, hắn còn đi hồng lâu sở quán làm gì nữa, mấy cô nương, tiểu quan kia làm gì có ai bằng được nàng!

Hắn tự tin rằng, chỉ dựa vào sự yêu thương mà Trương Thị dành cho hắn, hắn hủy đi thanh danh của Cố Hoài Du thì nàng chỉ còn cách gả cho hắn mà thôi! Còn về Trương Nghi Lâm, Trương Dịch Thành lạnh lùng hừ một tiếng, từ nhỏ hắn đã nhường nhịn cho ả, tại sao lần này ả lại không thể nhường cho hắn được chứ.

Lục Chi lẳng lặng mà dịch một nửa người qua, cố ý che đi bóng dáng của Cố Hoài Du một cách tình cờ, trầm giọng nói: "Tiểu thư, trời tối rồi, chúng ta về đi."

Cố Hoài Du nghiêng đầu nhìn về phía sau, cong cong mắt cười: "Được."

Thấy người dừng lại, trong lòng Trương Dịch Thành sợ hãi, vội vàng giấu người phía sau hòn giả sơn, lấy tay che lại con tim đang đập thình thịch của mình.

Sau khi về đến viện của mình, đúng lúc gặp người đưa y phục của Tiên Vũ Các mang đồ đến, Cố Hoài Du bèn sai Hồng Ngọc đi đón người. Nàng nhanh chân bước vào trong phòng, nâng mắt lên nhìn, liền nhìn thấy Xảo Nhi đang đứng trước bàn, cầm lấy khăn vải lau chà mặt bàn.

Cố Hoài Du ngập ngừng, cuối cùng dừng lại trước cái bàn, lên tiếng nói: "Vất vả cho ngươi rồi."

Xảo Nhi đột nhiên nghe thấy tiếng người, bị dọa đến nỗi run rẩy toàn thân, sau đó cúi người hành lễ: "Tiểu thư."

Gió đêm chen chúc từ cửa sổ thổi vào, làm cho ánh nến trong phòng khẽ lung lay, Xảo Nhi cúi đầu thấp, tóc mai hai bên khẽ động. Nàng ta mặc bộ y phục của nha hoàn nhị đẳng, y phục màu xanh da trời phối với váy Như ý, trên đầu cài một cây trâm đơn giản.

Ánh mắt của Cố Hoài Du từ đầu đến cuối vẫn dừng trên cánh tay nàng ta, chầm chậm nói: "Cái vòng này của ngươi..."

Xảo Nhi giật mình, vội vàng kéo tay áo xuống một nửa, che đi cái vòng ngọc sáng bóng tinh tế trên cánh tay.

"Chất ngọc cũng không tệ." Chủ đều của Cố Hoài Du đột nhiên thay đổi, cười cười.

Đầu mày của Xảo Nhi giật giật, sự hoảng loạn trong ánh mắt được che giấu một cách nhanh chóng. Bàn tay trái siết chặt lại trong ống tay áo.

Cố Hoài Du nhìn nàng ta, chầm chậm nói: "Không cần dọn dẹp nữa, ngươi ra ngoài trước đi."

Xảo Nhi nghe vậy liền thả lỏng người, cung kính lui ra ngoài. Lúc này Cố Hoài Du mới đi đến trước bàn, tùy tiện lật mấy trang giấy viết chữ mà nàng hay luyện trước kia. Nàng có một thói quen, tờ giấy luyện chữ mới viết xong sẽ đợi đến khi khô hẳn mực nữa thì sẽ đặt xuống dưới cùng, bây giờ lật ra nhìn, liền cảm thấy có chút không đúng.

Lục Chi thấy sắc mặt nàng kì lạ, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, có gì không đúng sao?"

Cố Hoài Du lật từng tờ giấy, chầm chậm mở miệng: "Có người quá tham lam rồi."

Vừa nãy nàng liếc mắt một cái, chiếc vòng trên tay Xảo Nhi chất ngọc sáng bóng thuần khiết, chiếc vòng lấp lánh đu đưa theo từng chuyển động của cánh tay. Giá trị chiếc vòng chắc chắn không dưới hai trăm lượng. Mà Xảo Nhi chẳng qua chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, tiền lương hằng tháng chẳng qua chỉ có một lượng, cho dù có cộng thêm tiền thưởng ngày lễ mỗi năm, rồi năm kế tiếp không ăn không uống gì cũng chỉ nhiều hơn hai mươi lượng.

Sắc mặt Lục Chi thay đổi, cắn răng nói: "Đồ ăn cây táo rào cây sung!"

Cố Hoài Du không giận dữ, ngược lại âm thầm cười, vẫy tay với Lục Chi, kề tai nói nhỏ: "Tới tối muội lặng đi theo dõi nàng ta, xem xem nàng ta đi đâu."

Lục Chi gật đầu: "Vâng."

Thời gian còn sớm, Cố Hoài Du bèn dứt khoát lật một tờ giấy ra, đứng bên bàn luyện chữ.

Đời trước, nàng ở Cố gia không có cơ hội học hành luyện chữ, phần lớn thời gian đều là bẻ đại một nhành cây vẽ bậy trên mặt đất thôi, những thứ viết ra đến chính nàng còn chẳng muốn nhìn. Cho nên sau khi quay về Vương phủ, nàng đặc biệt trân trọng cơ hội này, bất cứ khi nào rảnh thì liền luyện chữ, cuối cùng chữ nàng viết ra không thể gọi là đẹp nhưng có thể nhìn được. Tuy nhiên, so với những người khác, vẫn còn kém xa.

Luyện chữ, có thể làm tâm trạng ổn định nhất, không thể đòi hỏi một nét liền thành, cho nên luyện chữ thích hợp nhất cho người vừa sống lại một đời, trong lòng có chút nóng nảy bất định như nàng. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ánh nến đỏ lượn lờ, mùi hương mực bay lượn, Lục Chi đứng bên cạnh chuyên tâm mài mực, bầu không khí không có chút kì lạ nào cả.

Đợi khi Hồng Ngọc trở về, Cố Hoài Du bèn lệnh cho nàng thổi tắt nến, nằm trên giường giả vờ ngủ.

Bóng đêm dần đen lại, người làm trong phủ dần dần không làm việc nữa. Sau khi tất cả mọi người đi ngủ, Xảo Nhi mới len lén ngồi dậy, đi ra khỏi phòng. Bước trên con đường u tối, ánh trăng sáng treo trên cao, sao chi chít trên trời, ánh trăng như một tấm màn mỏng bao lấy cả khu vườn.

Phía sau người có tiếng sột xoạt, trong lòng nàng ta thấp thỏm, cứ quay đầu lại nhìn mãi, nhưng chỉ thấy bóng cây đè lên nhau, những con thú điêu khắc trên mái nhà vẫn thẳng đứng như vậy, chúng nằm sát cạnh nhau như những con mắt nhìn chằm chằm nàng ta, chuông trên mái nhà kêu nhè nhẹ, vang lên hòa tấu cùng với tiếng gió.

Nàng ta hoảng sợ, cứ cảm thấy như có một cặp mắt nhìn chằm chặp nàng ta từ trong bóng đêm, chim đêm kêu hai tiếng, Xảo Nhi thả lỏng một hơi, ngón tay sờ lên chiếc vòng ngọc trên cánh tay, đừng im một hồi lâu, lúc này mới bắt đầu nhấc chân đi xa Đường Lê Viện.

Lúc đi qua tán cây thấp trong vườn, giữa ngọn núi giả, trong khe hở bỗng có một cánh tay ôm lấy eo nàng ta từ phía sau lưng, Xảo Nhi hoảng sợ đến mức xém chút hét lên, nhưng lại bị người kia bịt chặt miệng.

Một giọng nam dịu dàng nhỏ giọng nói: "Là ta! Đừng lên tiếng."

Xảo Nhi chớp chớp mắt gật đầu, lúc hắn buông bàn tay che miệng nàng ta ra, nàng ta xoay người lại theo cánh tay của hắn, dán lên người hắn nhỏ giọng nói: "Biểu thiếu gia, người dọa nô tỳ hết hồn."

Trương Dịch Thành không rút cánh tay về, cứ vậy mà ôm eo nàng ta, kề bên tay hỏi: "Để tránh có người phát hiện, ta mới đổi chỗ. Đã lấy được đồ chưa?"

Xảo Nhi gật gật đầu, rút một tờ giấy ra từ trong ống tay áo, phía trên là những chữ mà Cố Hoài Du vừa luyện, trong lòng còn chưa yên tâm nói: "Hôm nay nô tỳ xém chút là bị phát hiện rồi!"

Trương Dịch Thành nhận lấy, tiện tay nhét vào trong ngục, liền nghe Xảo Nhi tiếp tục nói: "Cũng may nàng ta không có hỏi thêm."

"Ngoan, sau khi chuyện này thành nhất định sẽ không thiếu phần của nàng." Trương Dịch Thành vừa nói, tay và chân bắt đầu kéo y phục của nàng ta ra, bàn tay từ dưới eo đi dần lên trên.

Trước ngực Xảo Nhi nóng lên, sức lực ở hai chân cũng đột nhiên bị rút đi, cả người mềm nhũn mà dựa vào trên núi giả.

Bây giờ nàng ta chỉ là một nha hoàn nhị đẳng của Đường Lê Viện, cả đời này muốn sống một cuộc sống giàu sang chẳng khác nào là người si đang nói mơ cả.

Mấy ngày trước lúc nàng ta đi nhận tiền lương ở chỗ quản gia, tình cờ đụng phải Trương Dịch Thành. Vốn cho rằng chắc chắn sẽ lại bị phạt một trận, nào ai ngờ biểu thiếu gia lại dịu dàng đỡ nàng ta dậy, không có trách tội nàng ta, còn nói nàng ta cẩn thận chút.

Có lẽ là nàng ta quá mức chú ý, Xảo Nhi thấy thời gian mà nàng ta gặp biểu thiếu gia tăng lên không ít, mỗi một lần biểu thiếu gia đều chào hỏi nàng ta, nói nàng xinh đẹp, làm một nha hoàn quả thực có chút lãng phí.

Trương Dịch Thành vốn dĩ dáng vẻ hơn người, dưới sự tấn xông dịu dàng này của hắn, trái tim của Xảo Nhi nhanh chóng rơi vào trong tay hắn.

Cho nên, khi Trương Dịch Thành tìm nàng ta nhờ giúp đỡ, Xảo Nhi đồng ý không cần suy nghĩ gì. Hơn nữa, hắn còn hứa với nàng ta, nếu như cưới được tiểu thư, sau đó sẽ cho nàng ta làm thiếp.

Ngày hôm đó Trương Dịch Thành liền tặng cho nàng ta một cái vòng, nàng ta lặng lẽ mang cái vòng đó đi hỏi, biết được cái vòng đó trị giá hơn hai trăm lượng, là món đồ mà cả đời này nàng ta không thể nào mua được.

Nếu như nàng ta không đồng ý, sau này chỉ có tìm đại một tên sai vặt rồi gả đi, còn không bằng làm thiếp cho biểu thiếu gia, hưởng thụ phần vinh hoa phú quý này.

Không còn con đường nào tốt hơn nữa rồi, Xảo Nhi nghĩ, dưới thân đột nhiên truyền đến một cơn đau đơn, lúc dị vật xâm nhập vào khiến cho nàng ta đau đến mức muốn hét lên, nhưng sau đó có một cánh tay bịt lấy miệng nàng ta.

Tiếng y phục ma sát vào nhau vang lên, bóng ngươi đè lên nhau trong khe hở của ngọn núi giả lắc lư, những âm thanh đáng ghê tởm khẽ vang lên, Lục Chi núp ở một bóng cây không xa, âm thầm quay đầu đi chỗ khác.

Nàng cảm giác rằng mình sắp nổi mục lẹo rồi, vốn dĩ đi theo Xảo Nhi cả con đường, lúc thấy nàng ta đưa đồ cho Trương Dịch Thành, nàng còn đang muốn nghe lén hai người nói gì, chỉ sợ bỏ lỡ chút gì đó, nhưng không ngờ, hai người này liền nhanh chóng lăn lộn với nhau rồi.

Chơi bời biết bao năm qua, người Trương Dịch Thành đã bắt đầu có chút kiệt quệ rồi, không được bao lâu liền tách ra khỏi Xảo Nhi, vừa kéo quần lên vừa nói: "Nàng về trước đi, xem chừng nàng ta cho tốt, đừng để nàng ta nghi ngờ."

Xảo Nhi run run chân đứng dậy, ngoan ngoãn nói: "Thiếu gia yên tâm."

Đợi sau khi người đi rồi, Trương Dịch Thành đợi một hồi lâu, mới ló đầu ra nhìn xung quanh, trong phủ yên ắng không bóng người, ngay cả thị về tuần tra cũng không có ai, lúc này hắn mới bước nhanh từ hòn núi giả ra, đi về phía viện của mình.

Lục Chi cắn răng nhảy xuống từ trên cành cây rậm rạp, không có chút tiếng động nào.

Lúc cách sân viện còn mấy bước, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi đến từ phía sau lưng, Trương Dịch Thanh xoay người lại theo bản năng, còn chưa nhìn rõ được phía sau lưng cho chuyện gì, hai con mắt bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, trong đầu kêu ầm một tiếng, không còn thấy gì nữa hết.

Lúc đấm, Lục Chi còn ngấc chân đạp mạnh vào giữa hai chân hắn, Trương Dịch Thành chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, đau đến mức cuộn tròn lại.

Để tránh cho hắn đau đến mức kêu lên, Lục Chi xé nửa cái áo khoác của hắn, nhét đại vào miệng Trương Dịch Thành, sau đó làm trật khớp gân hai cánh tay của hắn. Sau khi làm xong hết mấy thứ này, nàng mới lấy một cây gậy thô to từ sau lưng, đập liên tục lên người hắn.

Hai mắt đau đến độ không mở ra được, Trương Dịch Thành không biết là ai lại độc ác như vậy, nhưng đáng sợ nhất không phải là cây gậy đang đánh không ngừng trên người hắn, mà là cơn đau đớn thấu tâm can từ giữa hai chân kia.

Sau khi đập hắn gần một khắc, Lục Chi mới đâp mạnh vào gáy hắn. Nàng còn để lại một chiêu, là muốn hắn nhận đủ nỗi đau đòn roi khi còn tỉnh táo mới đánh ngất hắn.

Vứt đại cây gậy ra sau tường, Lục Chi nhìn xung quanh, sau đó nắm lấy gáy Trương Dịch Thành kéo lê trên con đường nhỏ. Thân hình nàng hơi nhỏ con, nhưng sức lực lại lớn đến đáng sợ, Trương Dịch Thành hôn mê trên đất như một con chó chết vậy, mặc cho người ta chém giết.

Nhìn Sấu Ngọc Các bên cạnh, Lục Chi ghét bỏ mà chậc một tiếng, sau đó vẫn vác hắn lên vai, vứt vào trong Sấu Ngọc Các qua bức tường thấp, lúc này mới xoay người biến mất trong bóng đêm.

Người nằm trên cột nhà ở phía xa giật giật khóe miệng, từ lúc Lục Chi bắt đầu đánh người, hắn liền thấy lạnh hết cả người, cuối cùng cũng coi như tổng kết lại một câu.

Nữ nhân này thật sự là không thể đắc tội mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.