Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 29



Cố Hoài Du thu lại nụ cười u ám trên mặt, thuận thế xoay người lại nhìn Tống Thời Cẩn rồi cúi người hành lễ, xa cách mà nói: "Chuyện vừa nãy, đa tạ Tống đại nhân."

"Đa tạ ta làm gì." Tống Thời Cẩn ngập ngừng, nói một cách không rõ ràng: "...Vốn là của ta mà..."

Ánh mắt nhìn lên, vừa hay nhìn đến đỉnh đầu đen láy của Cố Hoài Du, nàng mặc bộ y phục mà hắn tặng, y phục gấm màu đỏ hải đường vẽ nên thân hình hoàn hảo, những chùm hoa thêu nơi chân váy nở rộ dưới ánh mặt trời, mùi hương hoa sen vòng quanh nơi đầu mũi, Tống Thời Cẩn nhìn say mê, không thể nào dời mắt đi được.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ, phải kêu Cô Cửu đi thu thập thêm một ít đồ nữa rồi.

"Nếu như Tống đại nhân không có chuyện gì, ta xin cáo lui trước vậy." Cố Hoài Du chỉnh lại váy áo, cũng không đợi hắn trả lời, liền nhấc chân đi về phía sảnh trước.

"Đợi chút..." Đối mặt với sự xa cách của nàng, Tống Thời Cẩn có chút bối rối, muốn mở miệng kêu nàng đừng đi nhưng lại không biết nói thế nào, ngón tay khẽ cong lại, cấu vào mép ống tay áo, "Ta... ta..."

Cố Hoài Du quay đầu lại, trên mặt không có chút thay đổi, giọng nói nhàn nhạt: "Tống đại nhân có gì phân phó sao?"

Hồng Ngọc nhìn Lục Chi an nhàn mặt không đổi sắc, mím môi, giọng nói nhỏ vang lên từ trong kẽ răng: "Làm sao đây? Thái độ của tiểu thư với Tống đại nhân như vậy, có phải là đã đắc tội với Tống đại nhân rồi không?"

Lục Chi chỉ vờ như không thấy mà nhìn hai người đứng ở chỗ không xa, thấp giọng nói: "Không đâu."

Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo liền nghe giọng nói không có chút khí thế nào của Tống Thời Cẩn vang lên: "Muội, không cần xa lạ như vậy đâu."

Nói xong lại bắt đầu ảo não, hắn đã bao giờ có tâm trạng thấp thỏm như vậy đâu, lo lắng đến mức không nói được một câu!

Trong đầu dường như có một giọng nói đang ghét bỏ chính mình: "Ngươi nói đi, nói đi chứ! Ngươi sợ cái gì chứ, ngươi hỏi nàng đi, hỏi xem nàng có còn nhớ ngươi không!"

Vừa dứt lời, liền thấy Cố Hoài Du đột nhiên xoay người, chầm chậm bước về phía hắn.

Cũng giống như năm xưa, nàng quay lưng lại với ánh sáng, trên người như tỏa ra ánh hào quang, ngay sau đó cứu lấy hắn thoát ra từ trong bóng tối.

Khoảng cách ngày càng gần, sự u ám xung quanh dường như không còn nữa, mỗi một bước chân của nàng như đang đi trên từng nhịp tim của hắn, yết hầu Tống Thời Cẩn nghẹn lại, nhất thời hô hấp của hắn có chút đình trệ.

Ánh mắt chạm nhau, gương mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì của nàng đột nhiên nở một nụ cười, đuôi mắt khóe môi đột nhiên nhiễm ý cười, con ngươi lấp lánh, đưa tay về phía hắn.

"Đây là điểm tâm mà ta lén giấu được lúc nãy, huynh nếm thử xem?"

Hắn đã mơ về giấc mơ này biết bao nhiêu lần, đó là ngày đầu tiên mà hắn gặp nàng, những lời mà nàng với hắn, đã khắc sâu vào trong tâm trí của Tống Thời Cẩn như là lấy dao khoét búa cưa mà nhét vào vậy.

Bàn tay giấu trong tay áo của hắn, chầm chậm siết lại, giọng nói có chút khàn: "Được."

Trong lòng bàn tay trắng nõn, một viên kẹo hạt dẻ màu hổ phách, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, vừa vào miệng, thì trái tim đang treo lơ lửng của Tống Thời Cẩn cũng được ổn định lại.

Mùi vị của năm tháng xưa, cuối cùng cũng tìm được rồi!

"Chơi vui không?" Nụ cười của Cố Hoài Du dần dần trở nên kì lạ: "Tống đại nhân?"

Tống Thời Cẩn hé miệng, nhưng không nói thành lời được. Chỉ là hắn có chút khó chịu với việc nàng kêu hắn bằng "Tống đại nhân" một cách xa lạ.

"Huynh nhận ra muội từ lâu rồi?" Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng của Cố Hoài Du lại là khẳng định.

Tống Thời Cẩn gật gật đầu: "Hôm đầu tiên gặp muội đã nhận ra rồi, trên đường Chu Tước đó."

Cố Hoài Du híp híp mắt, "Cho nên, lần ở hẻm Thanh Y, huynh là cố ý quay lại hẻm đó?"

"Ta không phải là theo dõi muội đâu!" Tống Thời Cẩn nuốt xuống viên kẹo trong miệng, vội vàng nói: "Lần đó là tình cờ!"

"Vậy thì, sao lại không nói với muội?"

"Ta... Ta..."

"Nếu như Tống đại nhân có lời khó nói, vậy ta sẽ không hỏi nữa. Hồng Ngọc, Lục Chi, đi thôi."

"Đợi chút!" Tống Thời Cẩn cắn răng, thấp giọng nói: "Ta sợ muội trách ta."

Cố Hoài Du nghi ngờ: "Trách huynh?"

"Trách ta, không làm một người tốt." Tống Thời Cẩn gật đầu. "Để cho muội thất vọng rồi."

"Người tốt..." Cố Hoài Du lẩm bẩm trong miệng, suy nghĩ đột nhiên bị kéo quay về lúc nhỏ, nàng nói, "Tống Thời Cẩn, tương lai của huynh nhất định sẽ thành công! Tống Thời Cẩn, huynh phải làm một người tốt đó."

Tống Thời Cẩn thấy nàng không nói gì một hồi lâu, ngay lúc hắn đang thấp thỏm không ngừng, chỉ nghe nàng nhỏ giọng nói: "Trùng hợp thật, ta cũng phải là người tốt gì cả."

"Tiểu thư, yến tiệc bắt đầu rồi!"

Nha hoàn vội vàng chạy đến từ phía cửa vòm, phá vỡ bầu không khí.

Mạc Anh đang đứng nấp sau phía mấy cây liễu xem đến say mê, bị nha đầu kia phá hoại như vậy, không hóng hớt được gì, hận không thể chạy qua bịt miệng nha đầu đó lại!

Tình cảnh ngàn năm khó gặp như vậy, vậy mà lại mất sạch rồi! Sau đó ánh mắt của hắn rơi lên người Cố Hoài Du, nếu như thường xuyên gặp mặt Tam tiểu thư, vậy thì...

"Hi hi!"

Cố Hoài Du nghiêng đầu thu lại nụ cười, quay lại nói với nha hoàn: "Đến đây."

Tống Thời Cẩn cố ý đợi nàng đi trước, ánh mắt nhìn vào bóng lưng của nàng, nhẹ lòng mà nở nụ cười, ngẫm lại mùi vị ngọt ngào của hai viên kẹo hạt dẻ khi nãy, sau đó mới nhấc chân đi theo.

"Mạc Anh, sau khi quay về ngươi với ta luyện tập một chút!"

Trước khi đi, bước chân của Tống Thời Cẩn khẽ chậm lại, giọng nói cũng bắt đầu lạnh lùng trở lại.

Sau một phen ăn uống linh đình, một ngày tràn ngập chuyện xấu mặt của Vương phủ cũng kết thúc.

Trong Đăng Tiêu Các, Lâm Tu Duệ cho tất cả các nha hoàn lui ra ngoài, nói với Nhị Hoàng tử đang ngồi ở phía trên: "Nhị Điện hạ, mời ngài dùng trà!"

Nhị Hoàng tử liếc nhìn hắn, không có nhúc nhích, ngón tay gõ nhẹ lên bàn trà bên cạnh: "Người vừa nãy là muội muội ngươi sao?"

Lâm Tu Duệ gật gật đầu: "Đúng, nàng ta được rước về nhà từ Lâm Châu, lớn lên nơi thôn quê không hiểu lễ nghi, làm trò cười cho Điện hạ rồi!"

Nhị Hoàng tử huơ huơ tay, như có điều suy nghĩ mà nói: "Ta lại cảm thấy nàng ta khác với những người khác."

Dáng vẻ của Cố Hoài Du, cho dù ở trong cung cũng rất ít gặp được, hơn nữa tính tình cũng không tệ, khi nãy đối diện với sự chất vấn của biết bao nhiêu người như vậy, vẫn có thể bình thản ung dung, từng câu từng chữ dụ Lâm Tương vào tròng.

Chỉ so sánh như vậy, thậm chí ngay cả Nhị Hoàng tử cũng thấy mắt của Lâm Tu Duệ hình như mù rồi.

Lâm Tu Duệ nghe vậy, trong lòng nảy lên một nhịp, không hiểu rõ được Nhị Hoàng tử có ý gì, "Lẽ nào ngài..."

Nhị Hoàng tử liếc nhìn hắn, trong lòng hiểu Lâm Tu Duệ đang nghĩ gì, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Sau này ngươi phải thân cận với nàng ta nhiều vào, lúc bắt buộc phải đứng về phía nàng ta, tuyệt đối không được xuất hiện tình trạng như ngày hôm nay nữa!"

Thấy trên mặt hắn có sự khó hiểu, Nhị Hoàng tử đưa tay viết một chữ Tống lên bàn, Lâm Tu Duệ trợn to mắt, khẽ nghĩ kĩ lại liền hiểu được ngay.

Con người Tống Thời Cẩn này, bình thường không bao giờ nói chuyện với ai, mắt như mọc ở trên đỉnh đầu, một cái miệng thôi cũng đủ khiến người khác tức chết rồi. Bình thường thì thường đứng về phía đối lập với hắn, nhưng không hiểu sao Tống Thời Cẩn vẫn chưa làm gì với hắn.

Thiệp mời thọ yến cũng là do Lâm Tu Duệ ngại mặt mũi, nên gửi đại một tấm qua, không ngờ hắn thật sự đến thật. Chỉ mỗi chuyện này thôi cũng đủ khiến người khác bất ngờ rồi, hơn nữa, hắn còn đột nhiên ra tay dạy dỗ Trương Dịch Thành, thậm chí, hắn không gọi ai cả, chỉ gọi mỗi Cố Hoài Du đánh thay hắn.

"Ta thấy, ánh mắt hắn nhìn muội muội ngươi hôm nay lạ lắm, nếu như ngươi có thể lôi kéo Cố Hoài Du, lại tạo thêm chút cơ hội..."

Lâm Tu Duệ suy nghĩ kĩ càng, chỉ có thể gật gật đầu, "Thuộc hạ biết rồi!"

Nhị Hoàng tử híp mắt lại, thấp giọng nói: "Hiện nay Biện Lương và Kinh Châu có lỗ hổng, nếu như chuyện này bị Phụ hoàng biết được, thì chúng ta không ai có kết quả tốt cả. Cho nên kế hoạch tốt nhất bây giờ chỉ có thể là kéo Tống Thời Cẩn gia nhập vào phe ta, mới có thể giải quyết tình cảnh khốn đốn bây giờ."

Đường núi bên Kinh Châu kéo dài, rừng núi rậm rạp, chuyện mà Nhị Hoàng tử mưu tính vô cùng lớn, từ lâu đã bắt đầu lôi kéo Tổng đốc Kinh Châu Cao Viễn rồi, mượn danh là quét sạch thổ phỉ, giấu mười vạn tinh binh bên trong thâm cốc.

Việc ăn mặc, huấn luyện thường ngày và binh khí của biết bao nhiêu người như vậy, chi phí đó không hề nhỏ, đương nhiên là phải cần có nguồn tài lực chống đỡ. Nhị Hoàng tử tuy rằng sinh ra trong Hoàng gia, nhưng cũng không lấy được bao nhiêu ngân lượng, cho nên, chuyện vận chuyển phức tạp theo đường thủy bên Biện Lương là con đường kiếm ngân lượng lớn nhất rồi.

Nhưng tháng trước, bên Kinh Châu đột nhiên xuất hiện một nhóm người nghe ngóng chuyện nuôi binh, cũng không biết là ai để lộ chuyện ra. Tuy rằng đã hạ lệnh là bắt sống, nhưng đám người đó võ công cao cường, đột phá vòng vây thoát ra, không biết trốn đi đâu.

Mãi cho đến hôm nay cũng vẫn chưa tìm được, giống như là họ chưa từng xuất hiện vậy.

Tiếp theo đó, chuyện buôn bán bên Biện Lương liên tục có vấn đề, bên cảng có mười chiếc thuyền chở hàng hóa qua nước khác đều bị phá hủy, một nhóm người mang danh nghĩa người trong giang hồ nhanh chóng cắn nuốt bến tàu.

Nhị Hoàng tử không tiện ra mặt giải quyết, người trên giang hồ lại càng không e sợ quan viên, hơn nữa bọn họ chiếm bến tàu là chuyện quang minh lỗi lạc, nếu như làm quá đáng quá, thì bên Biện Lương không biết sẽ náo loạn ra sao nữa!

Hai bên đều có chuyện, không thể không khiến người khác nghi ngờ có người âm thầm theo dõi bọn họ. Nhị Hoàng tử đang rầu nát óc, các đại thần mà hắn ta lôi kéo được trong Kinh thành đều bị Tống Thời Cẩn chém hết mấy người.

Hắn ta không phải là không nghi ngờ người đứng sau chuyện này là Tống Thời Cẩn, nhưng đợi lâu đến như vậy cũng không thấy tin tức gì bị truyền ra ngoài, chuyện này vốn dĩ không phù hợp với tính cách có thù tất báo của Tống Thời Cẩn. Hơn nữa Nhị Hoàng tử cũng phái người âm thầm điều tra hắn, Tống Thời Cẩn cũng không hề tiếp xúc với ai khác trong khoảng thời gian này cả.

Hiện nay trong triều chia làm ba phe, một phe đã quy thuận Nhị Hoàng tử, một phe giữ thái độ trung lập và biến số còn lại, chính là Tống Thời Cẩn.

Trong tay hắn có quyền lớn, lại được Hoàng thượng tin tưởng, nếu như có thể lôi kéo hắn, thì phe trung lập kia cũng không có gì đáng sợ.

Cũng chỉ khi lôi kéo được hắn, thì chuyện lén nuôi binh mới giấu được, dù sao thì, theo như Nhị Hoàng tử được biết, Hoàng thượng đã giao binh quyền cho hắn!

Những lời cần nói đã nói xong, Nhị Hoàng tử liền cáo từ, sau khi hắn ta đi không lâu, Lâm Tương liền được nha hoàn đẩy vào Đăng Tiêu Các.

"Ca ca?" Lâm Tương đưa tay ra lắc qua lắc lại trước mặt hắn: "Ca ca?"

Lâm Tu Duệ chợt tỉnh lại, ôm nàng ta vào lòng từ trên ghế xe lăn: "Có chuyện gì?"

Lâm Tương bĩu môi, mềm mại nói: "Không có chuyện gì thì không được tìm huynh sao?"

Lâm Tu Duệ cười, đưa tay vuốt vuốt sống mũi mềm mại của nàng ta: "Được, đương nhiên là được."

Lúc này Lâm Tương mới nhè nhẹ kêu một tiếng, cao giọng nói: "Ca ca, huynh phải làm chủ cho muội, hôm nay muội sắp bị Cố Hoài Du làm cho tức chết luôn rồi."

Lâm Tu Duệ dời ánh nhìn đi không nhìn nàng ta, không tiếp lời, sau đó liền nghe nàng ta tiếp tục nói: "Đầu tiên là bị nàng ta hãm hại mất hết mặt mũi, bây giờ mấy tiểu thư kia không biết có còn đang cười chê muội không nữa. Còn nữa, tờ giấy đó, nhất định là nàng ta lén lút nhét vào trên người Trương Dịch Thành."

Lâm Tu Duệ suy nghĩ một hồi, mím môi nói: "Nếu như muội ghét nàng ta như vậy, vậy thì sau này đừng gặp nàng ta nữa là được. Tóm lại có ca ca ở đây, không để muội thiệt thòi đâu."

Lâm Tu Duệ cúi đầu, ánh mắt phức tạp, lẽ nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy xảy ra chuyện gì mà nàng ta không biết sao? Tại sao thái độ của Lâm Tu Duệ lại thay đổi nhanh như vậy? Bình thường chỉ cần nàng ta nói như vậy, Lâm Tu Duệ chắc chắn sẽ đi trả thù cho nàng ta.

"Ca ca! Lẽ nào muội cứ để cho nàng ta ăn hiếp như vậy sao?"

"Nếu như có một ngày, nàng ta tiết lộ chuyện ra bên ngoài, vậy thì làm sao!"

"Muội biết, nàng ta dù sao vẫn là muội muội ruột của huynh, ta... chẳng qua chỉ là một người ngoài ăn nhờ ở đậu..."

"Không được nói bậy!" Lâm Tu Duệ ngắt lời tự than tự khổ của Lâm Tương, thấy sắc mặt nàng ta quả thực đáng thương, trong lòng có chút không nhẫn tâm: "Bất kể thế nào, trong lòng ta, chỉ có một muội muội là muội! Những lời này về sau không được nói nữa."

Đôi mắt của Lâm Tương ầng ậng nước, lặng lẽ gật đầu.

Lâm Tu Duệ thở dài một hơi: "Muội để ta nghĩ kĩ đã, chuyện này phải tính kế lâu dài!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.