Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 48



"Có điều, lời đồn trên giang hồ xưa nay vẫn luôn bị phóng đại quá mức, lão phu cũng chỉ thỉnh thoảng nghe qua một hai lần, không biết tin này là thật hay giả." Đại phu vuốt vuốt chòm râu, chuyển chủ đề, trầm giọng nói: "Nhưng mà vết thương trên người tiểu thư lại không thể chần chừ được nữa, nếu như không tranh thủ thời gian xử lý vết thương, chỉ e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Sắc mặt Lâm Tu Duệ đột nhiên thay đổi, vừa ra lệnh cho Trương Hằng sai người ra ngoài nghe ngóng tin tức suốt đêm, vừa chắp tay với đại phu: "Khoảng thời gian này, kính nhờ đại phu vậy."

Đại phu gật gật đầu, mở hộp thuốc luôn mang theo bên cạnh ra: "Mong Thế tử sai người trói chân tay của tiểu thư vào giường, lát nữa làm sạch vết thương sẽ rất đau đớn, để tránh cho tiểu thư tỉnh dậy giữa chừng lại khiến cho vết thương cả người rách toạc ra nữa."

Lâm Tu Duệ có chút do dự, cuối cùng là lão phu nhân phất phất tay, liền có bốn ma ma bước lên, lấy lụa mềm trói hai tay hai chân của Lâm Tương lên tay nắm giường, để tránh cho nàng ta giãy giụa, còn cố ý né khỏi mấy chỗ vết thương của nàng ta rồi lấy tay giữ chặt lại.

Vết thương lớn trên đầu nàng ta dính tro bụi, cần phải dùng rượu rửa sạch rồi mới có thể thoa thuốc lên được, lão phu nhân không đành lòng nhìn nữa, nên dẫn người lui ra ngoài ngồi đợi trong noãn các.

Sau khoảng chừng một nén nhanh sau, trong phòng liền vang lên tiếng kêu thảm thiết như cắt tiết heo, tiếng hét đó bén nhọn đến mức tưởng chừng như xé rách cổ họng kêu thấu trời xanh, như là lệ quỷ ai oán, nghe vào khiến cho da đầu người khác tê rần.

Trương Nghi Lâm là người không chịu được đầu tiên, ả kéo miệng cười cười, bị ánh mắt lạnh lùng của lão phu nhân quét qua, sắc mặt trắng bệch mà cúi gằm mặt xuống. Trương Thị cứ đi qua đi lại trong noãn các, thậm chí ngay cả Lâm Khiếu cũng không nói bậy nói bạ như ngày thường nữa mà cau chặt mày lại, ngồi yên lặng không nói tiếng nào trên ghế.

Lão phu nhân xoay chuỗi hạt Phật trong tay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm a di đà phật, cũng chỉ có Cố Hoài Du thong thả mà uống trà, mỗi một lần Lâm Tương kêu thảm thương như thế trong lòng nàng lại càng sảng khoái thêm một ít.

Đúng lúc này, Bạch ma ma lại quay trở lại. Bộ y phục chỉnh tề trên người bà dính bụi bẩn quá trời, hai tay cầm theo một món đồ, bởi vì dùng vải trắng che lại nên không thể biết được đó là món gì, nhưng mà lúc bà nhấc chân bước vào bên trong thì khẽ chựng lại đôi chút.

Lão phu nhân nhìn bà một cái, hỏi: "Điều tra được gì rồi?"

Bạch ma ma cúi đầu, chần chừ có chút khó khăn không dám mở miệng, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh căn phòng một cái rồi và lại nhanh chóng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Tất cả mọi thứ trong Lan Uyển đều bị thiêu rụi sạch không còn sót lại. Nô tỳ sai người lật mấy cây cột mấy trụ nhà ra xem thử, thì không tìm được manh mối gì cả. Nhưng mà dưới chân tường thì lại tìm được vật này." Về việc vật này là cái gì, bà không có nói, cứ dùng tấm vải trắng che chắn kĩ càng, nhất quyết không để lộ ra một chút nào.

Lão phu nhân cau chặt mày, hỏi: "Đây là cái gì?"

Nhưng Bạch ma ma lại mím môi lại, có chút khó khăn, đúng lúc bà định mở miệng nói gì đó thì thấy Trương Thị trừng mắt với bà, nghiêm giọng nói: "Tìm được cái gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi."

Bạch ma ma không hề trả lời, chỉ cúi người nói: "Xin lão phu nhân dời bước."

Trong phòng lại vang lên tiếng ai oán, Lâm Tương đau đến mức ngất đi, rồi lại tỉnh lại từ trong cơn đau đớn, tiếng kêu quá đau đớn, khiến cho sống lưng của những người ngồi trong noãn các thấy lạnh lẽo, cảm giác đau kia giống như là xuyên qua tiếng hét mà truyền thẳng lên trên người họ vậy.

Thấy Bạch ma ma vẫn không chịu nói, Trương Thị vốn dĩ đã có chút bực bội thực sự giận lên, bà ta trước giờ vẫn luôn bị lão phu nhân kìm cặp, bây giờ thậm chí cả một ma ma bên cạnh lão phu nhân cũng dám chống lại lời của bà ta nữa, ngay lập tức bà ta đập bàn một cái, trách mắng: "Ngươi cứ ấp a ấp úng như thế, lẽ nào là muốn bao che cho kẻ phóng hỏa sao?"

Trong lòng Bạch ma ma nhảy dựng, nhàn nhạt nói: "Nô tỳ không dám."

Đầu mày Trương Thị dựng đứng, cắn răng: "Ta thấy ngươi có gì mà không dám!"

Ánh mắt của lão phu nhân liếc qua Trương Thị, rồi lại lướt qua Lâm Tu Duệ đang thơ thẩn nghĩ gì đó, rồi mới lạnh lùng nói: "Lệ Trân, ngươi cứ nói thẳng ra đi."

Bạch ma ma chầm chậm gật đầu, sau đó mới bước lên trước hai bước tránh né ánh nhìn của những nha hoàn phía sau, giở tấm vải trắng đó lên, để lộ ra một cái hộp hình vuông khoảng ba thước.

"Lúc nô tỳ dẫn người qua đó lục lọi, thì đã phát hiện dấu vết đất mới được đào lên, sợ là đồ của kẻ phóng hỏa để lại, nên sai người đào lên thì phát hiện ra vật này."

Nói xong bà mở cái hộp đã bị phá khóa kia ra, thấp giọng nói: "Không ngờ được là thứ này."

Lão phu nhân chỉ liếc một cái liền nhanh nhẹn duỗi tay ra gập cái hộp lại, tức đến mức máu dồn lên đầu, một hồi lâu cũng không nói gì.

Bên trong cái hộp gỗ màu tím được lót bằng lụa đỏ tươi, làm nổi bật lên một đồ vật dài khoảng hai ngón tay bằng ngọc trắng cực kì bắt mắt bên trong, chỉ là hình dạng của đồ vật đó quá là tục tĩu, trên nắp hộp thậm chí còn vẽ hình xuân cung đồ rất sống động.

Món đồ này cho dù là người buông thả xem đi nữa cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng, làm gì có nữ nhi nhà nào có món đồ như thế chứ!

Lâm Khiếu ngồi gần lão phu nhân nhất, lúc nhìn thấy món đồ đó liền híp mắt lại, cau mày hỏi: "Thứ này là của Tương Nhi?"

Bạch ma ma gật gật đầu: "Trước khi đến đây nô tỳ đã thẩm vấn người làm trong viện, có mấy nha hoàn quét dọn phòng nói, Tương Nhi tiểu thư vẫn luôn khóa cái hộp này dưới đáy hộp trang sức, thỉnh thoảng sẽ lấy ra nhìn vài cái."

"Nó là một cô nương còn chưa có xuất giá!" Lâm Khiếu đập mạnh chén trà lên bàn, mắng: "Sao có thể có món đồ như thế này được! Có phải là có kẻ vu oan giá họa không?"

Không biết lão phu nhân nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt đen vô cùng, trầm giọng nói: "Ai lại đi vu oan giá họa bằng cái này, con nói ta nghe thử xem!"

Lâm Khiếu mấp máy môi, rồi lại ngồi xuống ghế, nhưng Lâm Tu Duệ đứng bên cạnh vẫn yên lặng không nói tiếng nào, trên trán hắn đều đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cố Hoài Du nhìn về phía hắn, chậm rãi nói: "Đại ca nóng lắm sao? Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?"

Khó khăn lắm mới có khi Lâm Tu Duệ không lên tiếng mỉa mai lại, mà nhấc tay lau đi lớp mồ hôi trên trán, giải thích: "Vừa chạy ra từ chỗ hỏa hoạn nên cũng tránh khỏi có chút thấy nóng bức."

"Cũng không biết đồ này là người khác tặng hay của Lâm Tương nữa, ha ha, thật đúng là khiến người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác mà." Trương Nghi Lâm đưa tay lên chỉnh lại bộ diêu trên tóc, cười mà không mang chút ý tốt nào.

Sắc mặt Trương Thị cau có lại, khó chịu bực bội: "Ngươi không biết nói gì thì im miệng cho ta, ngươi có thân phận gì chứ, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?"

Nụ cười trên mặt Trương Nghi Lâm đột nhiên cứng lại, ả biết là cách làm mấy ngày trước của ả với Lý Thị chắc chắn là đắc tội với di mẫu rồi, nhưng nào ngờ đâu bà ta sẽ không nể nang chút mặt mũi của ả trước biết bao nhiêu người vậy chứ.

Lão phu nhân lười mà để ý đến hai người phiền hà này, nhắm mắt thở phì phò nén lại cơn giận trong lòng, bà mở miệng nói: "Bất kể món đồ này từ đâu tới thì cũng đốt nó đi, để tránh làm bẩn mắt mọi người."

Lão phu nhân cũng không muốn tìm hiểu sâu về lai lịch của món đồ này nữa, e là kết quả cuối cùng sẽ khiến cho bà chịu không nổi. Thật ra trong lòng bà vẫn còn le lói một hi vọng mong manh, mong là món đồ này không phải là do Lâm Tu Duệ tặng cho Lâm Tương, mà là Lâm Tương tự mình không biết xấu hổ đi tìm ở bên ngoài về.

Bất kể là như thế nào, món đồ này không thể giữ lại, nếu như Lâm Tương làm ra chuyện như thế này rồi thì cũng nhất quyết không thể giữ lại.

Vốn dĩ tính gả nàng ta đi thật xa, đời này không bao giờ gặp lại nữa, nhưng cứ đúng lúc mọi chuyện chuẩn bị tiến hành thì nàng ta lại bị hủy dung. Bây giờ với dáng vẻ đó gả nàng ta đi là điều không thể rồi, kế sách hiện nay chỉ còn có là nhân lúc nàng ta bị trọng thương thì lấy đi tính mạng của nàng ta thôi.

Với bên ngoài thì có thể nói là do tai nạn.

Lâm Tu Duệ vẫn luôn chú ý đến thần sắc của lão phu nhâ, thấy tia quyết liệt lóe lên trong mắt bà, trong lòng hắn bảo không hay, vội vàng quỳ xuống nói: "Mấy nha hoàn kia trước nay vẫn luôn chối bỏ trách nhiệm, hiện này Tương Nhi hôn mê bất tỉnh, đương nhiên là mọi chuyện do bọn chúng nói đều không thể kiểm chứng. Khó có thể đảm bảo là nha hoàn nào đó trong viện rạo rực lòng xuân, sợ mọi chuyện bị lộ tẩy nên mới chôn vật này dưới góc tường."

Lão phu nhân híp mắt nhìn hắn, một hồi lâu mới nói: "Ý của con cũng đúng."

Lâm Tu Duệ ngẩng đầu, sắc mặt đã trở thành quang minh lỗi lạc: "Vẫn nên đợi Tương Nhi tỉnh lại rồi hỏi lại muội ấy. Trong phủ tuyệt đối không thể chứa chấp kẻ người dưới làm chuyện hạ lưu như vậy sau lưng chủ nhân được."

Cố Hoài Du cúi mi cười, chỉ cảm thấy khả năng diễn xuất của Lâm Tu Duệ càng ngày càng cao siêu. Chứng cứ đều đã bày ra trước mặt rồi mà hắn vẫn nói những lời khí thế hiên ngang kia một cách đường hoàng không hốt hoảng chút nào như thế được. Món đồ đó là chính tay hắn tặng cho Lâm Tương, dùng vào lúc tiến hành chuyện phòng the kia mà.

Nhưng mà, nàng cũng không hi vọng Lâm Tương chết dễ dàng như thế! So với cái chết, nàng càng muốn nhìn thấy nàng ta sống không bằng chết hơn!

Tuy là nàng đã sống lại một đời, nhưng mà trái tim của nàng vẫn chết rồi, nỗi đau cắt chân móc mắt, lăng nhục vẫn luôn dày vò lấy nàng, biết bao nhiêu lần nằm mơ nàng đều tưởng rằng mình đã quay lại nơi hoang vắng kia.

Nỗi đau đó, nếu như không để cho Lâm Tương tự mình nếm thử, cả đời này nàng sẽ không cam lòng.

Cho nên, Cố Hoài Du vô cùng tốt bụng mà nói thuận theo ý của Lâm Tu Duệ: "Tổ mẫu, tính cách ngây thơ hiền hòa của tỷ tỷ làm sao có thể có một vật hạ lưu như thế được? Không phải là người hay nói rằng không thể nghe lời nói của một phía được sao? Nếu như người trực tiếp hủy đi món đồ này, không tiếp tục truy cứu nữa, vậy thì chẳng phải sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng đây quả thực là đồ của tỷ tỷ sao? Chuyện như thế nếu mà truyền ra ngoài thì cũng sẽ tổn hại đến danh dự của Vương phủ mất."

Lâm Tu Duệ nhìn nàng một cách kì lạ, hắn tưởng rằng Cố Hoài Du sẽ nhân cơ hội này ném đá xuống giếng, nhưng không ngờ nàng lại nói giúp cho Lâm Tương. Tuy rằng trong lòng hắn nghi ngờ, nhưng trước mắt chuyện quan trọng là bảo vệ tính mạng của Lâm Tương, nên hắn chỉ đành đồng ý: "Đúng vậy tổ mẫu, người cũng nhìn Tương Nhi lớn lên, người cũng biết tính tình của muội ấy, chắc chắn muội ấy sẽ không làm ra chuyện như thế đâu!"

Im lặng chốc lát, lão phu nhân nhìn chằm chằm Lâm Tu Duệ, thấy hắn thần sắc thản nhiên, không có chút chột dạ nào, bà cảm giác có khi nào là do bà nghĩ sai rồi không? Nếu như món đồ đó không liên quan đến Lâm Tương mà lấy đi tính mạng của nàng ta như thế thì độc ác quá. Bỏ đi, bây giờ bà cũng già rồi, ít tạo nghiệp giết người, cũng coi như là làm chuyện tốt vậy.

"Bỏ đi, đợi nó tỉnh lại rồi nói tiếp, phân phó xuống dưới, chuyện này không cho phép bất kì ai nhắc đến, nếu như có kẻ trái lệnh thì đánh chết ngay." Nói xong, lão phu nhân lại thở dài một hơi, nói với mọi người: "Làm loạn đến nửa đêm như thế này rồi, đều quay về nghỉ ngơi trước đi!"

Cố Hoài Du vội vàng đứng dậy, nói: "Con đưa người về."

Lão phu nhân nắm lấy tay nàng, không nói tiếng nào dẫn người ra khỏi cửa. Đợi cho người đi khuất thì Trương Nghi Lâm cũng đứng dậy, ả vốn dĩ chỉ đến xem náo nhiệt, bây giờ náo nhiệt thì không xem được mà còn bị Trương Thị làm cho mất sạch mặt mũi nên dứt khoát đi về theo lão phu nhân.

Cửa phòng đóng chặt hồi lâu cuối cùng cũng mở ra, Lâm Tu Duệ vội vàng chạy lên phía trước, bốn ma ma kia sắc mặt trắng bệch, đương nhiên là họ cũng chịu kích thích không nhỏ, phía sau lưng cũng đã đổ mồ hôi đến nỗi ướt nhẹp, thấy người chạy đến, vội vàng lui xuống ngay.

Lâm Tương vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, chỉ là trên đầu đã được quấn một lớp băng, huyết tương màu vàng và máu cùng với thuốc dần dấn thấm ra ngoài lớp vải, cả người Lâm Tu Duệ run lên, chỉ nhìn một cái liền xoay đầu đi chỗ khác. Dáng vẻ bây giờ của Lâm Tương thực sự là quá đáng sợ, cùng với hình ảnh Tương Nhi yêu kiều đáng yên trong lòng hắn khác nhau một trời một vực.

"Đại phu, nàng sao rồi?"

Lấy mấy bình thuốc từ trong hòm thuốc ra, đại phu nói: "Vết thương lộ ra bên ngoài đã làm sạch rồi, trên người vẫn phải nhờ Thế tử sai nha hoàn đến làm, cần dùng kim chích vỡ các bong bóng nước trên người, sau đó cắt đi phần da bị hư tổn rồi bôi thuốc bột này lên là được."

"Thật sự là không có cách nào để hồi phục lại sao?" Nhận lấy thuốc bột đưa cho người bên cạnh, Lâm Tu Duệ hỏi.

Đại phu lắc lắc đầu: "Thứ tội cho lão phu tài năng kém cỏi, giữ lại được tính mạng cho tiểu thư đã coi như là may mắn rồi."

Nói xong liền xách hộp thuốc đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Lâm Tu Duệ và mấy nha hoàn được gọi đến để thoa thuốc cho Lâm Tương. Bọn họ đang cầm kim, vén tay áo của Lâm Tương lên làm lộ ra những cái mụn nước màu vàng kia, rồi sau đó run tay mà chích vỡ từng cái một.

Trong không khí có một mùi gì đó thoang thoảng, bụng dạ Lâm Tu Duệ cuộn lên, xoay người bước ra ngoài.

Cả đêm Lâm Tương vẫn chưa tỉnh, nha hoàn cũng canh giữ suốt đên, cứ thỉnh thoảng lại giơ tay xem nàng ta còn hít thở hay không. Hóa ra nha hoàn, sai vặt trong Lan Uyển đều đã bị nhốt lại để thẩm vấn tra hỏi, nên trong viện bây giờ toàn là những người mới, bầu không khí của cả Phù Hương Cư bị đè nén dữ dội, tất cả mọi người đều lo lắng, cứ sợ là Lâm Tương sẽ qua đời lúc nào không hay rồi để mình bị chịu tội chung cho cái chết của nàng ta.

Khác xa với Phù Hương Cư, trong Đường Lê Viện lúc này là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Ánh sáng sớm mai xen qua những bóng cây chiếu vào rèm trân châu rũ xuống trong phòng, che đi ánh sáng chói mắt kia, lâu lắm rồi Cố Hoài Du mới có một giấc ngủ ngon đến tận lúc mặt trời lên cao ba sào như thế. Hồng Ngọc và Lục Chi đang ngồi nói chuyện thủ thỉ với nhau trên hành lang, không có ai tiến vào làm phiền nàng cả.

Trên chỗ hành lang khúc khuỷu ngay cửa có một thiếu nữ yểu điệu đứng đó, thỉnh thoảng nhấc váy lên một chút, bước chân nhanh chóng đến mức khiến cho gấu váy bay phấp phới, ngọc bội kêu leng keng.

"Tiểu thư nhà các ngươi đâu?" Đợi đi đến gần rồi Lâm Chức Yểu mới hỏi.

Hồng Ngọc và Lục Chi vội vàng đứng dậy, hành lễ với nàng: "Hôm qua có chuyện xảy ra nên làm lở dỡ chút, vừa mới ngủ được một lát thôi ạ."

Nụ cười trên mặt Lâm Chức Yểu khó mà che giấu, nàng chán ghét Lâm Tương cũng không phải chuyện ngày một ngày hai gì nữa, nàng cứ thấy nàng ta hai mặt giả vờ giả vịt thế nào ấy, trước mặt thì thế này mà sau lưng thì thế khác, mắt mọc trên tận đỉnh đầu, lại hay ghen ghét, ai mà xinh đẹp hơn nàng ta thì nàng ta liền ghét người đó, sáng sớm nay nàng vừa tỉnh lại liền nghe nói nàng ta bị lửa làm phỏng, nàng thầm bảo đáng đời, còn vui biết bao nhiêu nữa cơ.

"Mặt trời mọc cao ba sào rồi thì cũng nên dậy đi thôi, ta đi kêu muội ấy dậy, hôm nay còn có việc phải làm nữa." Lâm Chức Yểu vừa nói vừa vén màn bước vào trong.

Người ngủ trên sạp đã dậy từ khi nào, Lục Chi vội vàng bước lên trước vén màn lụa mỏng lên. Vừa mở mắt ra, Cố Hoài Du vẫn còn có chút mơ màng, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, trên mặt không chút phấn son, nhưng ngược lại lại mang theo chút yêu kiều, nàng che miệng ngáo một cái mới lười biếng mà nói: "Sao tỷ đến sớm thế?"

Lâm Chức Yểu ngồi xuống bên cạnh chống tay nhìn nàng. Bởi vì sắp đến đầu mùa hè nên Cố Hoài Du chỉ mặc một cái áo trung y mỏng manh, lúc nhấc tay y phục dính sát vào dáng người nuột nà của nàng làm lộ ra làn da trắng mịn trơn nhẵn. Lâm Chức Yểu cúi đầu nhìn lại mình, thật có chút ghen tị mà, thầm nói: Nếu như ta mà là một nam nhân, có nói gì đi nữa thì ta cũng sẽ lấy muội cho bằng được.

"Giờ này là giờ Tỵ rồi, sớm gì nữa."

Cố Hoài Du xoa xoa đôi mắt, để cho Hồng Ngọc hầu hạ nàng mặc y phục, áy náy cười: "Hôm qua ngủ trễ chút. Tỷ tìm muội có chuyện gì sao?"

Lâm Chức Yểu tính vuốt ve cái roi mềm ngay eo theo thói quen nhưng tìm hoài không thấy nên chỉ đành vạt áo phía trước vuốt ve, mở miệng nói: "Hôm qua chúng ta đã bàn xong rồi mà, muội phải ra ngoài với ta một chuyến, không lẽ muội quên rồi sao?"

Rửa tay rửa mặt xong, Cố Hoài Du rũ nước vào trong thau đồng, mím môi cười: "Không quên, chỉ là không nghĩ rằng tỷ lại đến nhanh như thế."

"Ây ya, còn không phải là nha hoàn đó mới nói với ta, hôm nay Trần Uyên kia sẽ ra ngoài sao!" Lâm Chức Yểu đè thấp giọng xuống: "Chúng ta phải hành động nhanh lên, lề mề nữa là sẽ trễ mất."

Phủ Sử bộ Thượng thư cách Vinh Xương Vương phủ không xa, chỉ có khoảng ba con đường, đi đi về về không đến một canh giờ, nhưng bước chân của Lâm Chức Yểu rất nhanh, kéo theo Cố Hoài Du chạy về phía Đông nam.

Để tiện cho việc hành động, hai người không mang theo nha hoàn nào cả. Vốn dĩ Lục Chi định đi theo nhưng Lâm Chức Yểu nói nàng võ công cao cường, sẽ không để cho tiểu thư xảy ra chuyện gì nên Lục Chi mới miễn cưỡng ngồi lại trong phủ.

"Khoan, tỷ chậm một chút, muội không theo kịp."

Lâm Chức Yểu nhón nhón gót chân: "Ta như thế này còn không phải là do gấp quá sao!"

Cố Hoài Du thở hồng hộc chọc ghẹo: "Gấp gả ra ngoài ha."

Lâm Chức Yểu liếc xéo nàng một cái, mặt không đổi sắc mà nói: "Đúng đó, đúng đó, còn không phải là gấp gáp muốn được gả ra ngoài, để tổ mẫu nhanh chóng sắp xếp hôn sự cho muội đó."

Cố Hoài Du ngây ra, tuy rằng Lâm Chức Yểu chỉ nói chơi, nhưng mà nàng biết, bản thân nàng cũng sắp cập kê rồi, với thái độ của lão phu nhân, thì nhiều lắm cũng chỉ giữ nàng lại trong phủ thêm hai năm nữa thôi.

Cả đời này nàng vốn dĩ chẳng muốn gả cho ai cả. Dù gì những chuyện xảy ra trong đời trước cũng đã trở thành nỗi ám ảnh khó quên trong lòng nàng, có lúc nàng thậm chí còn cảm thấy, nam nhân khắp thiên hạ đều xấu xa dơ bẩn như thế, bảo nàng gả đi còn không bằng là bảo nàng đi chết đi.

Để ý đến sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, Lâm Chức Yểu gãi gãi đầu, tuy rằng cũng không hiểu rõ là tại sao, nhưng nàng vẫn vỗ vai Cố Hoài Du nhẹ giọng an ủi: "Ây ya, lúc nãy ta chỉ đùa thôi, muội còn nhỏ mà, chúng ta không cần vội."

Cố Hoài Du híp mắt cười chuyển chủ đề, nhưng trong mắt vẫn có chút âm u: "Đi thôi, trễ nữa là người đã đi xa rồi đó."

Bị ngắt ngang như thế, Lâm Chức Yểu cũng không để ý gì nhiều nữa, đến lúc nàng đến gần phủ Sử bộ Thượng thư thì đột nhiên rẽ ngang rồi kéo Cố Hoài Du trốn vào trong một con hẻm nhỏ.

Phía trước là cửa lớn của phủ Sử bộ Thượng thư, cánh cửa có bốn hộ vệ đứng ngăn nắp chỉnh tề, hai người ló đầu ra nhìn hồi lâu cũng không thấy ai bước ra.

Cố Hoài Du không nhịn được mà hỏi: "Sao tỷ biết người ta sẽ ra ngoài?"

Lâm Chức Yểu nhìn chằm chằm cánh cổng lớn phủ Thượng thư, không ngoảnh đầu lại nói: "Ta mua chuộc một nha hoàn quét tước, người ta nói với ta như thế."

Cố Hoài Du có chút bất ngờ: "Tỷ mua chuộc như thế nào? Có khi nào tỷ bị người khác lừa không đó?"

Lâm Chức Yểu ngây người, hồi lâu vẫn không thấy ai thì có chút chột dạ: "Chuyện đó, ưm, chúng ta đợi thêm chút nữa, nếu như vẫn không có ai, chúng ta liền đi..."

Đang nói chuyện, giọng nói của Lâm Chức Yểu chợt ngừng lại, kéo tay Cố Hoài Du, tỏ ý bảo nàng nhìn kìa.

Để tránh bị người khác phát hiện, hai người trốn hơi xa, do đó nên nhìn không rõ được diện mạo của người đứng ở cửa, dáng dấp khá là cao, chỉ thấy hắn nói với người canh cửa vài câu liền bước từng bước lớn xuống bậc thang.

Trên con đường dài đã tràn đầy người, Trần Uyên bước chân đi phía trước, không nhìn ngang ngó dọc, bước chân vội vã, nhìn giống như là chạy vội đến nơi nào đó vậy. Hai tỷ muội lén lút đi theo phía sau, thỉnh thoảng giả vờ nhìn ngắm sạp trang sức bên đường.

Chỉ là nhìn bóng lưng ở phía trước, Lâm Chức Yểu lại cảm thấy có chút quen thuộc, giống như là đã từng gặp ở đâu rồi vậy.

Đi theo Trần Uyên suốt cả đoạn đường, quẹo trái quẹo phải bảy tám lần thì tới được núi Hương Tích ở ngoại ô, hai người nhìn nhau một cái, đều có chút nghi ngờ. Trên núi Hương Tích vắng bóng người, cỏ cây rậm rạp, phong cảnh cũng không đẹp bằng núi Thương Nham, một mình hắn đi đến nơi này làm gì chứ.

Càng đi sâu vào trong thì vách đá càng hiểm trở, sau khi vào núi, bước chân của Trần Uyên lại càng nhanh hơn nữa, một lát sau đã chẳng thấy bóng người đâu nữa.

Mặt trời bị cành cây rậm rạp che khuất trên cao, ánh nắng chói chang không chiếu xuống được, nhiệt độ thấp hơn dưới chân núi vài độ, gió vừa thổi lên thì chợt thấy có chút lạnh lẽo.Lâm Chức Yểu thở dài một hơi, mất mát nói: "Lạc mất rồi!"

Cố Hoài Du nhìn xung quanh, an ủi nói: "Bỏ đi, cứ coi như đi dạo cho thoải mái vậy."

Vừa nói xong, tiếng cành cây bị giẫm lên vang lên phía sau lưng, một giọng nam đột nhiên xuất hiện sau lưng: "Các người là ai? Đi theo ta làm gì?"

Hai người đồng loạt nhìn nhau rồi quay đầu sang nhìn, Trần Uyên mặc một bộ áo gấm màu xanh thanh thiên, không dính chút lá nào, đứng cách vài bước chân, sắc mặt không tốt mà nhìn chằm chằm Lâm Chức Yểu và Cố Hoài Du.

Cố Hoài Du có chút ngại ngùng khi bị bắt gặp, nhưng Lâm Chức Yểu lại đột nhiên mở to mắt: "Ngươi... Ngươi là, Trần Uyên?"

Vừa nghe thấy giọng nói này, Trần Uyên liền nhớ đến cô nương này vào hôm Đoan Ngọ kia vô duyên vô cớ đạp hắn một cái, ngay lập tức liền nhíu mày lại: "Ngươi theo ta làm gì!"

Lâm Chức Yểu mấp máy miệng, không nói thành lời, nàng không thể nói là đến nhìn lén xem là người hay ma được đâu nhỉ!

Bầy không khí có chút ngại ngùng, Cố Hoài Du lùi về sau hai bước, muốn thoát ra khỏi bầu không khí này.

Cùng lúc đó, ngay chỗ vách đá phía trước có một nam nhân mặc đồ đen mang mặt nạ màu bạc đứng gần đó, cách đó vài bước có một đám người đứng sau lưng hắn cũng ăn mặc như thế, gió trong cốc thổi lên thổi tà áo họ bay phần phật, ngoài ra thì không có chút tiếng động nào.

Đột nhiên, một bóng đen nhảy ra từ vách đã, người dẫn đầu không nhúc nhích gì, trầm giọng hỏi: "Thế nào?"

Bóng đen sau khi đáp xuống đất liền quỳ một gối xuống đất, ánh mắt của hắn xuyên qua mặt nạ có thể thấy được là rất nghiêm trọng: "Đã nghe ngóng rõ ràng rồi, trên vách đá quả thực là có một cái hang, thuộc hạ đã vào trong thăm dò trước rồi, bên trong đại khái có hơn nửa ngọn núi đã bị khoét rỗng, hai căn phòng đá nhốt đầy những người thử độc, những căn phòng còn lại cũng có không ít Xích Ẩn Tán, còn có người đang không ngừng chế tạo chúng nữa."

Thanh niên áo đen mặt nạ bạc xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái, trong đôi mắt lộ ra sát ý: "Không để lại một mống."

Nói xong, hơn mười người mặc đồ đen sau lưng nhảy lên, sau đó không chút do dự mà nhảy xuống vách đá, lúc bóng lưng nhảy xuống thì đưa tay ra nắm lấy vách đá, sợi dây thừng to chắc liền trở thành công cụ để leo lên, vài lần lên xuống thì đã đến được vị trí mà hắc y nhân kia nói.

Ánh sáng lạnh của cây kiếm lóe lên, hơn mười người thân thủ bất phầm lặng lẽ không một tiếng động chui vào trong hang.

Bóng cây phía trên che chắn ánh sáng rất tốt, gió trên núi còn đang thổi, mặt trời ở nơi xa chiếu lên ngọn núi tạo nên những ánh sáng chói mắt, bên ngoài tất cả vẫn sóng yên gió lặng như thế, nhưng thực ra bên trong là một trận chém giết đang được bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.