Tức điên muốn hộc máu, đây là lời nói của người sao, đây là lời nói của thủ trưởng lính đặc chủng sao, người không biết xấu hổ, trời không dung đất không tha.
Noãn Noãn tức giận lửa vọt thẳng lên tận đầu, nhảy dựng lên một cái, dùng cả tay chân níu lấy cổ áo của người chồng quân trưởng, điên cuồng đấm đánh, nhưng anh giống như một tường rào cao lớn vững chắc, lù lù bất động, ánh mắt lạnh lẽo, vừa cuồng vọng vừa ngang tàng, hai người bốn mắt giằng co, một hiệp tới cô liền bị người đàn ông trừng trị gắt gao, mồ hôi sau ót chảy ròng ròng, cô đau buồn, xong đời rồi, hôm nay sẽ bị ma quỷ ăn đến mảnh xương vụn cũng không còn.
Càng giãy dụa, càng bị anh kìm hãm chặt hơn.
Đột nhiên, thân hình cao lớn của người đàn ông giống như con báo chợt đè ép xuống, trực tiếp ném cô ở trên giường, hai đùi thon dài mạnh mẽ kẹp Noãn Noãn mảnh khảnh giạng chân ngồi ở trên người cô.
“Báo nhỏ, móng vuốt rất sắc bén, hôm nay gia sẽ mài thật tốt cho em.”
Ánh mắt ác ma của anh toát ra lửa.
Tràn đầy lửa giận, cô vô lực phản kháng.
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, chết chắc rồi, làm sao bây giờ.
Trói buộc cô thật chặt, Chiến Vân Không căn bản không nghĩ ra trêu chọc cô thế nào, chính là cảm thấy nhìn vẻ mặt tiểu nha đầu này hoang mang sợ hãi đặc biệt rất thú vị, mắt to chuyển động liên tục, tinh linh nghịch ngợm làm cho người ta yêu thích.
Ý nghĩ muốn cô ở trong lòng anh ngày càng mãnh liệt, hành hạ ý chí của anh, mỗi lần ôm cô vào ngực, tiểu Vân Không đều kêu gào hưng phấn, mẹ nó, cảm giác kia còn khó chịu hơn dao cắt vào da thịt của anh.
Khó nhịn anh cũng phải nhịn, bởi vì anh không thích làm khó người khác, huống chi anh nghe nói con gái làm chuyện yêu sớm sẽ không tốt cho sức khỏe, anh phải có trách nhiệm đối với cô…
Ách, tôi muốn nói, thủ trưởng Chiến thật là một người đàn ông tốt, Noãn Noãn biết nhất định sẽ rất cảm động, nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khiến cô hiểu lầm anh tuyệt đối là một sắc lang, mạnh mẽ. Gian xảo, vua càn quấy.
“Thủ trưởng, móng vuốt của em cũng không dài, cũng không nhọc ngài phí tâm giúp em dọn dẹp.”
Cười, dùng sức cười, cười đến sáng rỡ, cười đến chân thành, chỉ vì có thể làm thủ trưởng nguôi giận, để cho cô một con đường sống.
“Tinh Tiểu Noãn, em cái người yêu tinh này.”
Trong lúc nhất thời, tâm loạn như ma.
Người phía dưới, mùi thơm mê người, kích thích đáy lòng anh, đáng chết, anh chỉ yêu mùi hương thuộc về người con gái này, rõ ràng là không dùng bất kỳ mùi nước hoa nào, vì sao cơ thể cô lại mang theo mùi thơm dụ người như vậy.
Môi mỏng khêu gợi nhếch lên, đôi mắt dừng ở cánh môi phấn nộn của cô, xinh đẹp như hoa anh đào nở rộ.
“Noãn Noãn.”
Cúi đầu hôn.
Nụ hôn này, vội vàng, nóng bỏng, giày vò, giống như Thiên Lôi tạo ra lửa, xâm nhập vào tất cả sự vui sướng của cô, thật sâu thức tỉnh đáy lòng mềm mại của cô, ngọt ngào.
Người đàn ông tựa như một tên cướp, dã man che lại môi của cô, ngang ngược cướp đi hô hấp của cô, để cho cô chỉ có thể phụ thuộc vào sự hiện hữu của anh mà tồn tại, hô hấp hòa vào nhau, không khí đan xen vào nhau, nước bọt dung hòa vào nhau.
Vẫn còn tiếp tục hôn, nhiệt độ cơ thể tăng lên cao, bàn tay kẹp chặt cô, tiểu Vân Không đã sớm chờ xuất phát chuẩn bị bất cứ lúc nào đều có thể vọt ra dán chặt vào đùi cô cọ xát, khiến trái tim cô giật mình, co quắp, dọa đến ý thức không kịp thời hoạt động, một mảnh hỗn loạn.
Cô vừa nôn nóng, vừa xấu hổ, lại tức giận, bị thân thể to lớn của anh áp chế cũng muốn đè chết cô rồi, nhỏ giọng thở hổn hển: