Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 64-2: Viết một ngàn chữ lý do em thích anh! (2)



Edit: Tịnh Hảo

Một tuần sau của đợt huấn luyện quân sự.

Trưa hôm nay, huấn luyện viên Cổ quá nhân từ, giải tán đội ngũ trước thời gian quy định.

Buổi trưa, Noãn Noãn vẫn như cũ lén lút đi dạo một vòng lớn sân thể dục sau đó thừa dịp không có người chú ý sẽ chạy vào khu nghỉ ngơi của huấn luyện viên.

“Thủ trưởng Chiến, anh có thể đừng nhìn em ăn cơm hay không, anh nhìn em, em ăn rất khó chịu, xoay gương mặt tuấn tú của anh sang chỗ khác.”

Chiến Vân Không biến mất sáu ngày buổi trưa hôm nay vừa trở về, liền giống như chưa từng gặp Noãn Noãn, hết sức nhìn chằm chằm cô khiến cô nổi giận, trong lòng phát hoảng.

Màu hồng nhạt trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn như gốm sứ, xinh đẹp động lòng người.

Nhưng dù sao trong lòng cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.

“Nhóc con, em qua đây.”

Ngón tay của người đàn ông sạch sẽ ngoắc ngoắc cô.

“Làm gì, có chuyện gì cứ ngồi đó mà nói là được rồi.”

Cô mới không ngu ngốc đi qua đó, ngộ nhỡ thủ trưởng đại nhân lại biến thái cô sẽ chống đỡ không được.

Nửa phút trầm mặc, Chiến Vân Không đứng dậy, “Nếu bà xã Noãn Noãn không qua vậy thì anh qua.”

Ngồi đối diện với cô, người đàn ông tùy ý cầm con tôm lớn trong hộp cơm bóc vỏ ra đặt trong chén cô.

Động tác ưu nhã kiêu ngạo, chậc chậc, đẹp trai chết người.

“Anh… Hôm nay sao anh tốt với em vậy?”

Nghi ngờ nhìn anh, phòng bị nâng chén lên, di chuyển sang một vị trí, phải cách xa anh một chút, người đàn ông này nhìn rất không bình thường.

“Trước kia anh không tốt với em sao! Đưa cho lão tử nhanh lên đừng để anh nói lại lần thứ hai.”

Chiến gia đã sớm không nhẫn nại được, nhíu chặt đôi lông mày, lạnh lùng quát.

Thật con mẹ nó bá đạo, Noãn Noãn nhăn mũi một cái, hừ nhẹ một tiếng ngồi ở trong ngực người đàn ông.

Cô cười, cười đến ngây thơ ngốc nghếch động lòng người, ngọt ngào nói, “Thủ trưởng, xin phép một chút, mấy ngày nay đi chơi chim ở đâu?”

“Nhớ anh?”

Chiến gia ôm sát eo của cô, cọ chóp mũi của cô, trong tròng mắt đen lóe lên tia vui mừng.

“Ách—” được rồi cô nói thật, quả thật nhớ.

Hai má đỏ lên, lộ vẻ thẹn thùng. Người đàn ông nhìn hận không thể lập tức nhào đến hung hăng cắn một cái, nha đầu này quả thật là của hiếm.

Vừa định mở miệng, Noãn Noãn chợt nhíu mày, lại gần bên lỗ tai anh nhỏ giọng nói. “Em đi vệ sinh trước buổi tối em trở về sẽ trả lời vấn đề này của thủ trưởng Chiến.”

Dứt lời, nhảy ra khỏi ngực của người đàn ông tung tăng chạy ra.

Nhìn cửa trống trải, đôi mắt đen sắc bén của Chiến Vân Không như chim ưng trong nháy mắt âm u, dòng nước ngầm cuồn cuộn mãnh liệt ở dưới đáy mắt.

Reng— Điện thoại reo lên, liếc mắt một cái liền trực tiếp nhận điện thoại.

“Vân Không, đã điều tra ra rồi, trong mười thi thể quả thật thiếu một cái.”

Giọng nói của Phong Trác ở đầu điện thoại bên kia có chút xao động.

Chiến Vân Không trầm ngâm một hồi lâu, mới chậm chạp nói, “Tôi biết rồi, nên dọn dẹp nội bộ Cực Quang một chút.”

Phong Trác hơi ngừng lại, “Ý của anh là— giết?”

Anh em vào sinh ra tử vài chục năm, Phong Trác hiểu rõ thủ đoạn của Chiến Vân Không đối với kẻ phản bội, giết là cách trừng phạt nhẹ nhất.

“Cho cậu một ngày phải giải quyết sạch sẽ, tối mai hơn bảy giờ gặp ở nhà cổ của Chiến gia.”

Không đợi Phong Trác trả lời quả quyết cúp điện thoại.

Bây giờ là thời kì cấp bách, anh không thể bảo đảm điện thoại của mình có bị nghe lén hay không.

Trong phòng vệ sinh.

Noãn Noãn ngồi trên bồn cầu, vuốt ve bụng đang đau, một tầng mồ hôi mỏng tràn ra trên trán.

Đau dạ dày là bệnh cũ, bình thường nhịn một chút sẽ hết, không nghĩ tới lần này đột nhiên lại dữ dội đến vậy, đau đớn chỉ có tăng không giảm, cô cắn chặt run rẩy đôi môi, đáy mắt có một mảnh ươn ướt.

Hai mươi phút đã qua, cô vẫn luôn ở bên trong từ phòng vệ sinh đi ra ngoài.

Bệnh như vậy gắng gượng cũng không giải quyết được vấn đề, sẽ phải lập tức tập hợp, Noãn Noãn miễn cưỡng đứng thẳng lên, muốn đi ra ngoài.

Hả? Tay Noãn Noãn cầm tay nắm cửa mở ra, nhưng đẩy không ra, có chuyện gì vậy?

“Cửa bị khóa lại?”

Không phải chứ, thử nhiều lần cửa vẫn khép lại chặt chẽ như cũ, Noãn Noãn có chút sốt ruột, muốn gọi điện thoại để cho người tới nhưng sờ túi lại phát hiện điện thoại rơi ở khu nghỉ ngơi của huấn luyện viên rồi.

Mẹ nó, thật đen đủi, dạ dày càng ngày càng đau, ôm bụng cô đứng không vững nữa rồi, thân thể vô lực dựa vào cánh cửa từ từ ngã xuống…

“Nghỉ, nghiêm, bắt đầu điểm số!”

Cổ Thanh Dạ đeo mắt kính màu đen, tròng mắt đen dưới mắt kính quét từ người đứng đầu hàng đến cuối hàng, lông mày cau lại.

“Có ai thấy Tinh Tiểu Noãn không?”

Liền điểm số năm lần, vẫn không thấy Noãn Noãn xuất hiện, gương mặt tuấn tú của Cổ Thanh Dạ trầm xuống, nha đầu này kể từ lúc huấn luyện bắt đầu chưa từng đi trễ, lúc tiếp xúc Cổ Thanh Dạ càng ngày càng phát hiện Noãn Noãn tuyệt đối kiêu ngạo và kiên cường, cô là người con gái luôn mang theo một sức lực kiên cường, không thể nào không nói tiếng nào liền bỏ chạy.

Lại đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy người tới, có người trong hàng ngũ bắt đầu khe khẽ bàn luận, nhưng bọn họ đều biết rõ quan hệ của huấn luyện viên Cổ và Tinh Tiểu Noãn không tầm thường, đè nén giọng nói xuống thấp nhất.

Không thể đợi thêm nữa, Cổ Thanh Dạ mơ hồ có cảm giác xấu, nháy mắt với phụ tá huấn luyện sau lưng, liền xoay người lấy điện thoại ra bước nhanh về phía khu nghỉ ngơi của huấn luyện viên.

“Cái gì? Không thấy Noãn Noãn?”

Chiến Vân Không đang xem văn kiện thì tay dừng lại, đáy mắt trong nháy mắt lóe lên tia lo lắng.

Đúng là trong lòng nghĩ cái gì thì cái đó liền tới, chẳng lẽ bọn họ đã bắt đầu hành động.

“Em gọi điện thoại cho cô ấy, vẫn luôn không có người nghe, em lo lắng…”

“Điện thoại của nhóc con mơ hồ đó đã rớt ở chỗ này.”

Trầm mặc một hồi lâu, Chiến Vân Không nhắm hai mắt suy nghĩ, trong đầu không ngừng thoáng qua hình ảnh đối thoại của hai người lúc nãy.

Đôi mắt đen mở ra, anh đứng dậy chạy ra ngoài, Cổ Thanh Dạ thấy thế vội vàng đi theo.

“Trong nhà thể dục này có bao nhiêu phòng vệ sinh?”

Cổ Thanh Dã gãi gãi tóc, “Đại khái hơn mười phòng.”

Lão đại, sẽ không phải là có người đã…

“Sẽ không, bọn họ sẽ không nhanh như vậy, chúng ta chia nhau đi tìm, nhớ không được làm ầm lên.”

“Hiểu.” Cổ Thanh Dạ gật đầu động tác nhanh nhẹn nhanh chóng biến mất.

Nhà thể dục tổng cộng có năm tầng lầu, vừa đến lầu bốn Chiến Vân Không tìm lần nữa, lúc này anh đứng ở cửa toilet lầu năm, đáy mắt tối tăm sắc mặt giận dữ.

Tấm bảng màu vàng đang dọn dẹp xin đừng quấy rầy để trước cửa, mấy cánh cửa chỉ có cửa ở căn phòng này đóng chặt, huống chi một nhà vệ sinh công cộng căn bản không cần thiết đóng cửa làm việc.

Anh không nghĩ ngợi nhiều, Chiến Vân Không tiến lên đập cửa, “Noãn Noãn… Noãn Noãn…”

Một giây, hai giây, ba giây, bên trong không có ai đáp lại, liên tục gọi mấy lần vẫn không có phản ứng, lần này người đàn ông muốn kích động rồi.

Bắp đùi thon dài có lực nâng một cước lên đạp rớt tay nắm cửa, trong nháy mắt cửa mở ra.

Khi nhìn thấy cô gái co rút thành một cục co quắp ngã trên mặt đất, trái tim Chiến Vân Không như bị đâm vào rất khó chịu, tiểu nha đầu mới vừa rồi còn rất tốt hiện tại đây là thế nào.

Ngồi xổm người xuống ôm chặt thân thể mềm nhũn của cô vào ngực, lau đi mồ hôi trên trán cô, bấm số điện thoại của Cổ Thanh Dạ, giọng khàn khàn phân phó mấy câu. 

Đứng dậy đi xuống lầu, ôm Noãn Noãn vào chiếc xe Hummer màu đen, “Lái xe, báo cho Cố Lưu Niên mười phút sau phải tới nhà cổ.”

Một cước đạp cần ga, xe như tên lửa bay ra ngoài cuồn cuộn nổi lên vô số bụi đất, học sinh đang huấn luyện ở nơi xa thấy một màn như vậy đều trợn mắt há mồm, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Mười lăm phút sau.

“Lão đại, nha đầu này bị viêm dạ dày, lần này là cấp tính đột nhiên tái phát, hẳn là gần đây vô cùng mệt nhọc ăn uống không đều mà tạo thành, cá nhân tôi đề nghị để cho cô ấy dừng huấn luyện quân sự lại…”

Thu hồi ống nghe bệnh, Cố Lưu Niên chích vào cánh tay bên cạnh Chiến Vân Không, cau mày liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Noãn Noãn.

Mới vừa rồi vào lúc kiểm tra anh ta phát hiện nhịp tim của nha đầu này rất không bình thường.

Gương mặt tuấn tú của thủ trưởng Chiến lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh quả thật là lạnh lẽo thấu xương.

Trầm ngâm mấy giây, anh mở miệng, “Cô ấy còn có vấn đề khác?”

Áp lực lớn, bờ vai Cố Lưu Niên hạ xuống, vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu như tôi chẩn đoán không sai, cô ấy có dấu hiệu bị suy tim, bây giờ mặc dù cô ấy còn rất trẻ không có dấu hiệu rõ ràng, nhưng theo thời gian loại bệnh này sẽ càng nghiêm trọng.”

“Bệnh này của Noãn Noãn là do di truyền?” Cổ Thanh Dạ suy tính mấy giây vẫn là mở miệng hỏi.

“Cái này còn cần phải làm thêm một bước chẩn đoán chính xác mới có thể khẳng định, nhưng phân tích từ nhà họ Tinh mà nói khả năng di truyền căn bản không lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.