Lâm Thiển Y đang rướn cổ nhìn vào trong, giọng nói đột ngột vang lên doạ cô giật mình. Sau đó quay đầu, khi thấy rõ người trước mặt, đôi mắt to trong suốt trừng thật lớn.
"Tại sao lại là anh?"
"Tại sao không thể là tôi?"
Mộc Nam như cười như không nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đỏ lựng nhìn Lâm Thiển Y chừng chừng.
"Sao anh lại ở đây?"
Cô tức giận liếc Mộc Nam một cái.
"Lời này nên là tôi hỏi mới đúng? Chẳng lẽ cô đặc biệt tới gặp tôi?"
Mộc Nam nói xong cười càng lớn hơn, vẻ mặt sáng rỡ kia nhìn Lâm Thiển Y quả thật khiến cô muốn đấm cho một cái.
"Ha ha, đúng vậy a!"
Lâm Thiển Y ngoài cười nhưng trong không cười, đang lúc Mộc Nam nghe xong lời cô cười càng thêm khoa trương, cô lại nói thêm một câu.
"Mới là lạ!"
"Không phải chứ? Nói như vậy người ta sẽ rất thương tâm nha!"
Mộc Nam giả bộ uỷ khuất chớp mắt vài cái, ánh mắt tha thiết nhìn cô.
"Không đáng tởm người ta không chết nổi sao?"
Bả vai Lâm Thiển Y run lên, vẻ mặt không chịu nổi.
"Được rồi, nếu em yêu không thích thì anh không làm nữa!"
Mộc Nam ngưng cười, nghiêm trang nhìn cô, nhưng cô tại sao lại cảm thấy bộ dáng của anh như vậy càng thêm quái dị.
"Đừng, anh cứ tiếp tục cười đi!"
Lần này đổi lại Mộc Nam hết ý kiến, cô gái này đến tột cùng muốn làm gì a?
"Hả? Tôi nói này cô gái, cô tới đây làm gì? Chẳng lẽ thật sự là đặc biệt đến gặp tôi? Tôi biết độ nổi tiếng của mình rất cao, bình thường có rất nhiều người hâm mộ tìm tới, nếu như là vậy thì thừa nhận đi, yên tâm, tôi sẽ miễn phí ký tên cho cô!"
"Sao anh không đi chết luôn đi hả?"
Trước giờ thấy qua người tự luyến nhưng là chưa từng gặp người tự luyến kiểu vậy, thật là không chịu nổi. Thật sự là bị anh chọc cho tức điên, Lâm Thiển Y liền há mồm nói.
"Có quỷ mới tới gặp anh, tôi nghe nơi này có tuyển trợ lý. Tôi tới để nộp đơn!"
Lâm Thiển Y nói xong mới phát hiện có gì đó không đúng, quả nhiên, ánh mắt Mộc Nam nhìn cô càng thêm quái dị. Cô cũng biết, chẳng lẽ?
"À, thì ra là cô tới nộp đơn a!"
Dáng vẻ Mộc Nam như bỗng nhiên hiểu ra, nếp nhăn nơi khoé miệng khi cười ngày càng nhiều, trực giác khiến Lâm Thiển Y có một loại dự cảm xấu.
Người này vừa nhìn liền biết là kiểu người khẩu phật tâm xà.
"Ngại quá, tôi đang cần một người trợ lý. Rất vinh hạnh khi cô phù hợp, như vậy bắt đầu từ hôm nay chính thức đi làm đi, nếu như cô cũng đồng ý!"
Mộc Nam ôm hai cánh tay, kiểu cách của một ngôi sao lớn, ánh mắt hoa đào mê người thật sâu nhìn Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y trừng mắt nhìn, có chút mờ mịt.
Không thể nào, thật sự là tên khốn này tuyển trợ lý? Cô thế nào lại xui xẻo như vậy chứ?
Cô có thể đổi ý không? Nhưng là tên này trả lương rất hậu hĩnh.... mà cô cũng thật rất cần tiền.........
Cô phải làm sao đây?
Đồng ý hay từ chối?
Trong lòng Lâm Thiển Y đang kịch liệt đấu tranh.
Mộc Nam cũng không thúc giục cô, mỉm cười nhìn ánh mắt không ngừng biến đổi của Lâm Thiển Y.
Hồi lâu cô giống như hạ một quyết định to lớn.
Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kiên nghị, Mộc Nam nhíu mày, chờ cô trả lời.
"Làm trợ lý cho anh cũng được, nhưng anh phải đảm bảo không khất nợ tiền lương!"
Lâm Thiển Y ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc mà lại kiên định nhìn Mộc Nam.
"Được!"
Dường như là không chút do dự nào.
"Còn có tôi không cần anh trợ cấp chỗ ở, ăn thì được. Tôi phải về nhà ngủ!"
Đây là sự khăng khăng của cô.
Mộc Nam suy nghĩ một chút, gật đầu.
"Được!"
"Tôi chỉ làm 8 tiếng một ngày, ngoài ra không tăng ca!"
"Cái này, ừm.., hơi khó khăn, thời gian bình thường có thể tuỳ ý cô nhưng những lúc tôi bận rộn hoặc cần phải làm thêm giờ, cô phải phối hợp."
Lâm Thiển Y suy nghĩ một chút, lông mày nhíu lại. Cuối cùng cô cắn chặt răng một cái, vì tiền, liều mạng!
"Có thể, nhưng làm thêm giờ phải trả thêm phí!"
Lâm Thiển Y mặt kiên định nói, mà vô cùng đáng tin, giống như nếu anh không trễ tiền thêm cho tôi thì tôi sẽ bỏ chạy.
Cô vừa nói, Mộc Nam liền cười, cười tươi như gió xuân.
Lâm Thiển Y chưa kịp dùng, nhìn ngây ngốc! Đang yên lành lớn lên đẹp trai như thế làm gì chứ!
Quả nhiên có câu nói rất đúng, ở cái thời đại mà nam càng ngày càng giống nữ, con gái đã bắt đầu từng bước biến thành nữ hán tử rồi, cái này thật sự không phải lỗi của cô!
Đương nhiên, Mộc Nam hoàng toàn không giống con gái.
Bộ dáng ngơ ngác của Lâm Thiển Y khiến cho Mộc Nam cảm thấy hài lòng, trước mặt cô gái này lại một lần nữa kinh ngạc, anh còn tưởng sức quyến rũ của mình giảm xuống, thì ra người phụ nữ này cũng không phải ngoại lệ, có điều điểm này anh thích.
Sau hai người lại bàn bạc một chút về chuyện làm việc, sau khi cả hai bên đều đạt được thoả thuận, cô chính thức trở thành trợ lý của ngôi sao lớn Mộc Nam.
Lâm Thiển Y dùng sức véo gò má mình, đau tới nỗi cô toát mồ hôi lạnh, thì ra đây không phải là mơ.
Mộc Nam đem động tác nhỏ của cô nhìn ở trong mắt, khóe miệng cuối cùng cũng nhếch lên ý cười.
Lục Hành Viễn mấy ngày nay bận tới bể đầu sứt trán, nóng lòng không thôi, tất cả đều phải dựa vào ông tổ tông sống Mộc Nam này.
Sau khi tới Trung Quốc, người này vẫn luôn buồn bực. Cho tới bây giờ cũng không tìm được trợ lý phù hợp, đoạn thời gian trước những người trợ lý kia đều bị anh đuổi chạy, dĩ nhiên, người phỏng vấn là anh, là người xấu cũng là anh, mà Mộc Nam đứng sau hậu trường chỉ cần nói một tiếng, phát biểu ý kiến một xíu liền xong chuyện!
Anh tìm người toàn bộ đều là người đẹp trẻ tuổi ái mộ anh ta nha.
Nhưng Mộc Nam người này thì sao? Không phải chê người ta quá đen thì chính là quá yếu ớt!
Cái gì mà người này lùn, người kia mập, người đó không có khiếu thời trang, người nọ không biết nấu ăn, người khác lại đen, người ấy lại đần độn, tóm lại không hợp mắt.
Thật vất vả mới vừa rồi có người muốn tới nộp đơn, nhưng mà anh chờ nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, đây không phải là muốn giết người sao, anh đã bị tên tiểu tử Mộc Nam này giày vò thương tích đầy mình rồi, nếu lần này hắn lại không vừa mắt, anh thực sự không muốn sống nữa rồi, làm người đại diện cho tên tiểu tử này không phải việc của người làm mà.
Anh đột nhiên cũng có chút bội phục mình, anh từ nhỏ nhìn tiểu tử kia lớn lên, nhiều năm như vậy cũng chống đỡ nổi, thật là không dễ dàng a.
Anh đang nghĩ có phải qua vài năm nữa anh có thể đi tranh giải đề cử Oscar cho đạo diễn gì đó.
Đúng lúc này, anh thấy cái tên tiểu tử khốn kiếp kia dẫn theo một người đẹp đi tới.
Lục Hành Viễn vội vàng chỉnh sửa lại tóc mai mới bị gió thổi tung, vẻ mặt hết sức vui vẻ.
"Anh Lục, đây là Lâm Thiển Y, trợ lý của tôi!"
Lục Hành Viễn miệng mở thật to, to đến mức có thể nuốt cả một trái trứng gà, mới vừa rồi anh còn vì chuyện này sứt đầu mẻ trán, bây giờ đã xong?
Vì vậy ánh mắt anh nhìn Lâm Thiển Y có chút quái dị, người phụ nữ này cùng tên tiểu tử kia có tình cảm mãnh liệt gì ư?
"Đây là Lục Hành Viễn, quản lý của tôi, gọi anh ấy là anh Lục là được rồi!"
Mộc Nam cười, giới thiệu cho Lâm Thiển Y.
Ánh mắt Lục Hành Viễn càng thêm quái dị, một chút nhìn Mộc Nam, một chút lại liếc liếcLâm Thiển Y, không thể a!
Khẩu vị tên này thay đổi từ khi nào vậy?
Người phụ nữ trước mắt này thoạt nhìn thon thả, nhưng tuyệt không thể nào là đẹp, tuy nói dáng dấp thanh tú nhưng nếu nói xinh đẹp, thật sự là không đúng.
Lâm Thiển Y bị ánh mắt của Lục Hành Viễn nhìn khiến cả người không được tự nhiên. Người này thấy thế nào cũng giống dáng vẻ một ông chú bỉ ổi.
"Xin chào, tôi là Lâm Thiển Y!"
Lâm Thiển Y đưa ra bàn tay nhỏ bé trắng nõn.
Lục Hành Viễn từ từ quan sát Lâm Thiển Y một vòng, lúc này mới cười híp mắt vươn tay ra, bắt tay Lâm Thiển Y.
Nụ cười này của Lục Hành Viễn, ánh mắt cũng híp lại thành một đường thẳng, cô đột nhiên có cảm giác lên nhầm thuyền giặc.
Theo lý thuyết, một ngôi sao lớn như Mộc Nam muốn tìm một trợ lý, sợ là không ít người chen lấn mà ứng tuyển mới phải?