Nhưng vì sao tình huống này lại không phải vậy? Cô mới không tin cô là người đầu tiên tới nộp đơn, đem sự nghi hoặc trong lòng đè xuống, Lâm Thiển Y tự động cười hào phóng đắc thể, mặc dù không thể nói là dáng vẻ vạn thiên, nhưng ít nhất cũng giống như vậy!
Khụ khụ.
"Hợp tác vui vẻ!"
Hai người bắt tay, vừa chạm vào liền buông ngay.
"Cô Lâm hôm nay bắt đầu làm việc ư? Hay là ngày mai?"
Lục Hành Viễn vẫn cười híp mắt, khiến cho người ta không nhìn ra được tâm tình thật sự của anh, cùng Mộc Nam lúc cười lên rất giống nhau, quả nhiên vật họp theo loài.
Dĩ nhiên, hai người diện mạo lại khác nhau, Mộc Nam cười khiến cho phụ nữ điên cuồng, Lục Hành Viễn cười, khụ khụ, khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Lâm Thiển Y liếc Mộc Nam một cái, vẫn giữ nụ cười có lễ.
"Bắt đầu từ hôm nay đi!"
"Được được, vậy liền bắt đầu. Cô Lâm có từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này?"
Lâm Thiển Y hơi khựng lại, có chút im lặng, từng làm thư ký cho Tổng giám đốc có tính không? Mặc dù cô là thuộc trường hợp không trâu bắt chó đi cày!
“Không, không có sao?”
Thay vì che giấu cô cũng nên nói rõ một chút, lỡ như cô cái gì cũng không hiểu, mắc lỗi, bị khấu trừ tiền lương thì làm sao bây giờ? Thật sự là tác phong dù phạm một sai lầm liền bị trừ tiền lương của Hạ Minh Duệ khiến cô như chim non sợ cành cong.
"Không sao, không sao cả, việc này có thể từ từ học hỏi!"
Lục Hành Viễn cười híp mắt, rất bình tĩnh lau mồ hôi lạnh trên trán, sẽ không lại nghỉ việc chứ, cùng lắm là anh đích thân chỉ dẫn cho thật tốt, vị này tổ tông sống kia không dễ gì mới chọn được, anh tội gì phải chuốc khổ cho bản thân chứ!
"Ừm, được, vậy tôi sẽ cố gắng!"
Chỉ cần là vì tiền, cô luôn luôn rất cố gắng! Chỉ cần không trừ tiền lương của cô!
"Mộc Nam, tới phiên anh!"
Đạo diễn cầm cái loa hướng về phía Mộc Nam lên tiếng.
Mộc Nam quăng cho Lâm Thiển Y một ánh mắt ý bảo cô theo cùng. Lâm Thiển Y nhận được mệnh lệnh liền lẽo đẽo theo sau lưng Mộc Nam.
"Đạo diễn!"
Mộc Nam gọi một tiếng.
"Tiểu Mộc à, chuẩn bị xong chưa?"
Khi đối mặt với những diễn viên quần chúng kia, khuôn mặt đạo diễn lúc nào cũng hà khắc, mà chỉ có đối mặt với Mộc Nam một ngôi sao lớn như vậy mới có thể cười tươi như một đoá cúc già.
"Ừ, tốt lắm!"
Vẻ mặt Mộc Nam nhàn nhạt không nhìn ra biểu tình gì.
Lúc này đã có nhân viên dặm lạ lớp trang điểm cho anh, lần này quay là phim thần tượng tuổi thanh xuân không phải vì mục đích kinh doanh, đây là vai diễn đầu tay của Mộc Nam sau khi về nước, hoàn toàn là vì danh tiếng của anh.
"Cầm!"
Giọng nói trầm thấp không còn chút ý cười đùa ban nãy, lúc này Mộc Nam hoàn toàn là một ngôi sao chuyên nghiệp khi làm việc. Anh đem nón, mắt kính lấy xuống quăng vào trong tay Lâm Thiển Y. Kế đó tay Lâm Thiển Y trầm xuống, Mộc Nam đã cởi ra áo khoác của anh, lộ ra làn da trắng nõn, mơ hồ có thể thấy những bắp thịt ẩn nấp phía dưới.
Lâm Thiển Y cầm lấy đồ liền lui sang một bên, ánh mắt vẫn chưa thể dời khỏi người Mộc Nam, thật đúng là nhìn không ra, trông gầy như vậy mà lại có cơ bắp săn chắc.
Ánh mắt chuyên chú của Lâm Thiển Y khiến cho Mộc Nam rất là hưởng thụ, vì vậy nhếch miệng lên, điều này khiến cho người hâm mộ chờ ở bên ngoài nhao nhao hét chói tai.
Phải biết trong lúc quay hình Mộc Nam rất nghiêm túc, có thể nhìn thấy anh cười tuyệt đối là chuyện vui ngoài ý muốn.
Cảnh quay đầu tiên chính là cảnh đánh võ, nam chính vì cứu nữ chính nên đánh nhau với người khác. Động tác của Mộc Nam đẹp đẽ tiêu sái nhất thời ở bên ngoài vang lên vô số tiếng hét chói tai.
Lâm Thiển Y không chịu được che lỗ tai, liếc Mộc Nam một cái.
Bất quá thật đúng là không nhìn ra người này cũng không phải là cái bình hoa di động, biểu cảm lúc quay phim của anh rất tốt, hoàn toàn không phải là một ngôi sao dựa hơi mà lên, điều này khiến cho ấn tượng của Lâm Thiển Y đối với Mộc Nam có chút thay đổi.
Suốt buổi sáng Lâm Thiển Y bị sai như một con chó, cô lúc này mới cảm nhận được làm trợ lý cho ngôi sao cực khổ đến cỡ nào.
Cô nếu không phải lúc Mộc Nam muốn lau mồ hôi thì đưa khăn, lúc khác thì đưa nước, anh muốn ăn gì thì coi như là phải chạy khắp phố phường cũng phải mua cho bằng được món anh thích ăn.
Nhưng khiến người không chịu nổi chính là lúc lau mồ hôi cho người này, ánh mắt anh mập mờ không rõ, nếu không phải bởi vì đây là nơi đông người, cô thật muốn quăng anh thật xa.
Nhất là những ánh mắt của những người hâm mộ phía ngoài nhìn cô tràn đầy hâm mộ, ghen tỵ, hận thù. Hận không được thay thế vị trí của cô.
Lâm Thiển Y cô muốn khóc.
Mà cô nhìn chán mắt đó chính là, tên này quay phim xong liền chỉ muốn nhàn nhã nằm một bên, đung đưa lắc chân, đúng kiểu đại gia!
Còn cô? Bóp chân đấm lưng, dùng đủ mọi biện pháp!
"Dùng sức vào, chưa ăn cơm à?"
Lâm Thiển Y tăng thêm lực đạo trên tay, cô bóp, dùng sức bóp.
"Cô mưu sát người hả? Dùng lực mạnh như vậy?"
Cô liếc nhìn trời cao, cô cuối cùng biết người này tại sao không tìm được trợ lý. Anh thật sự là biết giày vò người mà, tính khí lại quá xấu xa, những người trợ lý trước đoán chừng không chịu nổi mà chạy trốn, đơn giản so với Hạ Minh Duệ còn tệ hơn.
Chỉ là không có gì sao cô lại nghĩ đến Hạ Minh Duệ? Thần kinh sao!
“Xuống một chút, cảm giác không đúng!”
Lâm Thiển Y đứng phía sau lưng Mộc Nam, nhìn thấy mái tóc chải chuốt tỉ mỉ của anh, cơ hồ có cảm giác muốn vò đầu anh, chỉ là vì tiền, cô nhịn!
"Được rồi, không cần đấm vai nữa, cánh tay!"
Mộc Nam hưởng thụ híp mắt, hoàn toàn không phát hiện Lâm Thiển Y đã sớm mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi.
Anh thì sướng rồi, có dù che nắng, có ghế nằm, thoải mái tự tại vô cùng!
Nhưng còn cô? Cả khuôn mặt đều phơi nắng, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Người này đơn giản chính là mặt người dạ thú.
Cô không biết những ngày sau này làm thế nào chống đỡ, cũng may buổi tối Mộc Nam không có lịch làm việc, nếu không cô sẽ thê thảm.
Cô hiện tại chỉ muốn tắm rửa và lên giường nằm.
"Tối nay tôi mời cô ăn cơm nhé?"
Lúc công việc kết thúc, Mộc Nam đi tới bên người Lâm Thiển Y. Người đàn ông này vừa đứng bên cạnh cô liền có thể cản được phần lớn ánh trời chiều.
Lâm Thiển Y ngay cả sức lực trợn mắt cũng không có, cô hiện tại chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Ăn cơm.
Cô nhìn Mộc Nam rồi phẩy tay, dáng vẻ uể oải.
“Xong rồi phải không? Không dám phiền ngôi sao lớn anh đâu!”
Cô nào dám a, bị giày vò một ngày, cả người cô đều mềm nhũn ra, ngay cả động đầu ngón tay cô cũng cảm thấy mệt mỏi.
Dường như nhìn ra trạng thái Lâm Thiển Y không được tốt, Mộc Nam không tiếp tục kiên trì, mà là đi vòng qua trước mặt Lâm Thiển Y, ngăn trở đường đi của cô.
"Vậy, tôi đưa cô về nhà?"
Lâm Thiển Y nhìn chòng chọc anh 5 giây, mới miễn cưỡng quyết định cự tuyệt.
"Không cần, anh muốn làm gì thì làm đi!"
Anh nhưng là lần đầu tiên mở miệng muốn đưa một người khác ngoài mẹ mình về nhà, thế nhưng bị cự tuyệt?
Thật là bị cự tuyệt?
Khuôn mặt Mộc Nam không dám tin, lại có người phụ nữ không muốn để anh đưa về, như vậy anh muốn cô đưa, hẳn là được chứ?
"Chụp lấy!"
Lâm Thiển Y theo bản năng chụp lấy, đó là một chuỗi chìa khoá, sau đó liền nghe một giọng nói, khác xa so với giọng đùa cợt trước đó, đó là giọng nói mệnh lệnh.
"Đưa tôi về nhà, đây là một trong những công việc của cô!"
Lâm Thiển Y không dám tin trợn to mắt, người đàn ông này còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không chứ?
Tại sao lại là cô?
"Có phí làm thêm giờ nha...."
Giọng nói kéo dài mang theo chút mê hoặc.
Con ngươi Lâm Thiển Y phóng đại, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, được rồi, tiền là điểm yếu của cô.
Nể tình có tiền, đưa thì đưa! Có gì phải lo chứ!
"Nhà anh ở đâu?"
"Cẩm Tú Hoa Đình!"
Giọng nói bình tĩnh khiến cho tròng mắt đen của Lâm Thiển Y càng thêm quỷ dị, được rồi, chỉ mong là cô suy nghĩ nhiều.