Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 138: Chết đói



Lâm Thiển Y cúp điện thoại, trong lòng khinh thường hừ lạnh.

Một lát sau, Ôn Uyển Thiến liền chạy tới, đi cùng bà còn có Hạ Tử Ngang. Lâm Thiển Y nhìn ngó xung quanh một lúc, không thấy bóng dáng Hạ Trí Vũ, lúc này mới thu hồi tầm mắt, từ ghế ngồi đứng lên lễ phép chào hỏi một tiếng.

"Bác trai, bác gái!"

"Nó thế nào rồi?"

Người hỏi chính là Hạ Tử Ngang, cũng chính là cha Hạ Minh Duệ. Ngữ khí của ông rất ngượng ngạo, nghe vào rất cứng rắn, sắc mặt không thể nào tốt hơn. Lâm Thiển Y cảm thấy đoán chừng người cha này cũng không mong gặp Hạ Minh Duệ, thật là một đứa con đáng thương.

Lâm Thiển Y muốn nhắc nhở Hạ Minh Duệ rằng cha mẹ anh đã tới, còn không mau chào hỏi.

Cô nghi ngờ quay đầu, lại phát hiện Hạ Minh Duệ tên kia đang nghiêng đầu, khép hờ hai mắt, lông mi thật dài dày đặc bao trùm trên mí mắt, tạo nên một vệt bóng lớn. Thỉnh thoảng khi ánh mặt trời xuyên qua lá cây rời rạc rơi trên mặt anh, cả người anh bị bao trùm bởi một tầng cảm giác mông lung, thần bí. Mọi thứ rõ ràng chân thật tồn tại trước mắt cô nhưng lại khiến cô có cảm giác không chân thật.

Người này rõ ràng mới cách đây ít phút còn cùng cô cãi vã, cô thật không tin cha mẹ anh vừa tới anh liền ngủ thiếp đi.

Đây hẳn là đang giả bộ đi? Nhưng khi nhìn thấy hô hấp đều đặn của anh, thật đúng là không nhìn ra chút giả tạo nào.

"Thật ngại quá, bác trai bác gái, bác sĩ vừa mới băng bó vết thương cho anh ấy xong. Có lẽ là mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi."

Lâm Thiển Y lúng túng nhìn về phía cha mẹ Hạ Minh Duệ cười cười.

Hạ Tử Ngang hừ lạnh một tiếng coi như là trả lời, ngược lại Ôn Uyển Thiến không mặn không nhạt nhìn cô một cái, hỏi.

"Vừa rồi trong điện thoại cô nói nó bị nứt xương? Có nghiêm trọng không?"

Mặc dù câu hỏi của Ôn Uyển Thiến tỏ ra ân cần nhưng Lâm Thiển Y thế nào liền cảm thấy bà mẹ kế này trong mắt không có nửa phần quan tâm?

Lâm Thiển Y có chút khó chịu nhìn bà một cái, giọng nói ấp úng, điều này làm cho bất mãn của Hạ Tử Ngang với cô càng thêm sâu sắc. Ông thích người phụ nữ đoan trang thoải mái, cũng không giống Lâm Thiển Y nói chuyện cứ ấp a ấp úng, hoàn toàn là một người phụ nữ không đủ sức chống đỡ mọi chuyện.

Cô không xứng với con trai nhà bọn họ.

Nếu là Lâm Thiển Y biết được nhìn nhận của Hạ Tử Ngang đối với cô lúc này, nhất định sẽ hộc máu mà chết.

Cô đây là vì gì chứ? Còn không phải là vì muốn tranh thủ tình cảm cho Hạ Minh Duệ sao? Để cho cha anh quan tâm anh nhiều một chút. Mắt thấy không thể trông mong gì ở bà mẹ kế này, cô không hy vọng cuộc sống Hạ Minh Duệ trôi qua không tốt.

Nếu là Hạ Minh Duệ biết được ý tưởng giờ phút này của cô nhất định sẽ khinh thường cùng khinh bỉ cô một bữa. Người phụ nữ tự cho là đúng.

"Xương sườn Hạ Minh Duệ bị nứt xương, nhưng quan trọng nhất là sau lưng anh ấy bị mảnh vỡ thuỷ tinh đâm bị thương..."

Lâm Thiển Y nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hạ Minh Duệ đang giả bộ ngủ, dưới ánh mặt trời, cô thậm chí có thể thấy rõ từng lỗ chân lông tỉ mỉ của anh, thật là một yêu nghiệt.

"Sẽ không lưu lại di chứng gì về sau chứ?"

Lúc này, Hạ Tử Ngang nhìn con trai mình một cái, cau mày. Lâm Thiển Y cảm thấy tình cảnh trước mắt có chút giống như đã từng gặp qua, dường như Hạ Minh Duệ cũng thường cau mày như vậy, quả nhiên không hổ là cha con. Nếu như nhìn kỹ, trên thực tế Hạ Minh Duệ cùng Hạ Tử Ngang tương đối giống nhau, còn Hạ Trí Vũ thì tương đối giống mẹ anh hơn.

Ít nhất là cô không nhìn ra điểm giống nhau giữa Hạ Trí Vũ và Hạ Tử Ngang.

"Sẽ không đâu ạ, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ không có vấn đề gì lớn!"

Lâm Thiển Y trả lời lấp lửng đối phó, Ôn Uyển Thiến cúi thấp đầu, hơi khép mắt, không thấy rõ trong lòng bà đang suy nghĩ gì. Ngược lại Hạ Tử Ngang sau khi nghe lời này, chân mày không vui nhíu lại.

"Cái gì gọi là sẽ? Tôi muốn câu trả lời chắc chắn!"

Lâm Thiển Y không khỏi bị khí thế kia cùng tiếng rống của Hạ Tử Ngang làm cho giật mình, rụt cổ lại, về phần phản ứng lớn như vậy là sao chứ?

"À, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, chắc sẽ không lưu lại di chứng về sau!"

Lâm Thiển Y rụt cổ một cái, dù sao bác sĩ đã nói như vậy, cô chẳng qua chỉ là truyền đạt lại lời bác sĩ cho bọn họ thôi mà.

Bộ dáng này của Hạ Tử Ngang khiến Lâm Thiển Y liên tưởng tới thời điểm Hạ Minh Duệ nổi giận. Quả nhiên không hổ là cha con.

"Cô phải nhớ kỹ là nhân viên tập đoàn Hạ thị chúng ta cho tới bây giờ đều không thể không chắc chắn, có lẽ? Tôi chỉ muốn đáp án chính xác.”

Hạ Tử Ngang hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, Lâm Thiển Y ở trong lòng nói thầm, đây cũng không phải là công ty, là bệnh viện có biết không?

Bất quá bộ dạng này của Hạ Tử Ngang phải chăng là quan tâm Hạ Minh Duệ? Nếu không cũng sẽ không ngay lập tức chạy tới sau khi biết con trai mình gặp nạn, còn dữ như vậy với cô.

Có điều Hạ Tử Ngang này vừa nhìn liền biết là cùng một dạng với Hạ Minh Duệ, cực kỳ kiêu ngạo.

Rõ ràng trong lòng là quan tâm, lại nói ra thành lời chất vấn lớn tiếng. Nói một câu quan tâm khó như vậy sao?

Thế nào lại phải làm căng quan hệ cha con như vậy, nếu không Hạ Minh Duệ cũng không đến nỗi phải giả bộ ngủ.

Đợi một chút, anh tại sao lại phải giả bộ ngủ? Lâm Thiển Y đột nhiên nhớ tới dấu hai bàn tay trên mặt Hạ Minh Duệ, với tính tình của Hạ Minh Duệ sao lại chịu bị đánh chứ? Càng không thể để cho người ta đánh mặt anh? Duy nhất có thể chính là cha anh đánh anh.

Chẳng lẽ đêm hôm đó sau khi cô ngủ thiếp đi còn xảy ra một số chuyện mà cô không biết? Thế cho nên Hạ Minh Duệ mới uống say rồi lại về nhà giày vò cô?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, Lâm Thiển Y không khỏi đem tầm mắt hồ nghi dời tới trên người Hạ Tử Ngang.

Vậy mà Hạ Tử Ngang lại cứng rắn quăng ra một câu.

"Nếu không chết được thì cũng đừng nằm trên giường giả chết."

Kế đó, "bịch" một tiếng quăng túi thuốc bổ ông đem tới ném trên tủ đầu giường, sau đó dưới ánh mắt quái dị của Lâm Thiển Y, cước bộ ổn định bước ra ngoài.

Lâm Thiển Y cũng không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, cô rõ ràng thấy được sau khi Hạ Tử Ngang đem đồ vứt xuống xong lại đỏ mặt.

Thật là một cặp cha con kỳ quặc mà.

Ôn Uyển Thiến sau khi ân cần dặn dò vài câu xong liền vội vã đuổi theo bước Hạ Tử Ngang.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, Lâm Thiển Y mới dáo dác đem cửa phòng bệnh đóng lại, cho đến lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thiển Y ngồi lại mép giường, đầu tiên là lục xem Hạ Tử Ngang mang gì đến. Đều là một số loại thuốc bổ quý, nhìn ra được người cha này vẫn còn quan tâm tới con trai mình, chỉ là có chút không tự nhiên thôi. Lâm Thiển Y đột nhiên cảm thấy Hạ Tử Ngang cũng rất đáng yêu.

Nói như thế nào đây? Một cặp cha con đáng yêu?

Lâm Thiển Y dọn dẹp lại đồ Hạ Tử Ngang và Ôn Uyển Thiến đem tới, Hạ Minh Duệ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, không khỏi ghé mặt về phía trước mặt Hạ Minh Duệ, dùng tay nhỏ bé chọc chọc vào khuôn mặt trơn mềm của anh.

Kết quả Hạ Minh Duệ không có phản ứng gì.

"Này! Không phải chứ? Mọi người về rồi còn giả bộ ngủ?"

Hạ Minh Duệ như cũ không có phản ứng, ngược lại hô hấp càng ngày càng đều đặn. Lâm Thiển Y không thôi nói thầm trong lòng, không thể nào? Chẳng lẽ đã ngủ thiếp đi rồi?

Ánh nắng rọi xuống, người nọ cứ như vậy không chút khó chịu nằm ở trên giường bệnh an ổn ngủ, chung quanh hết thảy giống như dừng lại, chỉ có bình nước biển treo trên tay anh, tích tóc nhỏ xuống, chạm đến nhịp tim của cô.

Thấm thoát, Lâm Thiển Y cảm thấy mí mắt mình cũng ngày càng nặng, không biết lúc nào thì cô cũng dựa vào giường Hạ Minh Duệ ngủ sâu.

Khi Lâm Thiển Y từ trong giấc mộng tỉnh lại, cô vuốt vuốt cặp mắt mơ hồ, lúc này mới cảm giác thấy chung quanh có áp lực. Bất ngờ ngẩng đầu lập tức đụng phải một đôi tròng mắt đen thâm thuý, hai ánh mắt gặp nhau trong không trung, nhất thời tia lửa văng khắp nơi.

"Cô nhóc đáng chết! Anh cũng sắp bị đói chết rồi, em lại còn ngủ ngon được như vậy!"

Người đàn ông nào đó ánh mắt ai oán. Cô có chút ngượng ngùng, dù sao người đàn ông này vì cứu cô mà bị thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.