Hạ Trí Vũ, nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố A, điển hình cho hình tượng người đàn ông độc thân hoàng kim, phong độ giàu có, lại thêm bề ngoài xuất chúng, cách nói năng thành thục ổn trọng, mánh khoé kinh doanh kinh người, là đối tượng mà không có người phụ nữ nào không muốn gả.
Đối với người đàn ông này thỉnh thoảng cô sẽ thấy trên TV hoặc tạp chí, khi đó cô cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày được gặp anh ở trong quán cà phê, mà bọn họ còn là tới để xem mắt.
Người đàn ông như vậy quá mức ưu tú! Là cô trước giờ chưa từng tưởng tượng ra! Con người thật của anh so với trên TV còn đẹp trai hơn nhiều. Người đàn ông này toàn thân đều tản ra sức hấp dẫn thành thục, thân hình cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, chỉ mới vừa gặp một lần mà tim cô đã đập thình thịch.
Người phụ nữ trước mắt dáng người yểu điệu trang nhã, mặt trái xoan, mắt hai mí, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, tản ra vẻ quyến rũ, tóc dài gợn sóng được đánh rối trên đầu vai. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu lam, cực kỳ tôn lên khí chất của cô, xinh đẹp tự nhiên, đơn giản lại không mất đi sự tao nhã.
"Xin chào! Anh là anh Hạ phải không?"
Hoa Tiểu Mạn lộ ra một nụ cười không tự nhiên, hơi hơi nhìn Hạ Trí Vũ liếc mắt một cái.
"Phải, mời ngồi!"
Hạ Trí Vũ dẫn đầu kéo ghế ra ngồi xuống, cùng Hoa Tiểu Mạn mặt đối mặt.
Nói như thế nào đây? Đối với người phụ nữ này anh không có nhiều cảm giác, nhưng cũng không đến mức chán ghét.
"Hoa Tiểu Mạn, cô Hoa?"
"Ừm, về sau anh cứ trực tiếp gọi em là Tiểu Mạn là được!"
Hoa Tiểu Mạn ngại ngùng nhìn Hạ Trí Vũ một cái, có chút mất tự nhiên. Thật sự là người đàn ông trước mặt quá mức ưu tú, khiến cho cô có chút bất an. Lúc cha cô tự mình đến nói với cô muốn cùng nhà họ Hạ kết thông gia, cô kinh hãi thiếu chút làm rơi chén trà trong tay xuống đất.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ gả cho Hạ Trí Vũ.
Hạ Trí Vũ uống một ngụm cà phê, nhíu mày, “Cà phê Blue Mountain?”
"Ừ, em cũng không biết anh thích uống cà phê nào, chỉ là bình thường em thích uống loại này cho nên cũng gọi cho anh một ly giống vậy!"
Đôi mắt Hạ Trí Vũ thâm thuý loé sáng, thật vậy ư? Nếu cô cũng thích cà phê Blue Mountain, tại sao chỉ có mình anh uống?
Có điều anh thích phụ nữ thông minh. Chỉ cần không cản trở sự nghiệp của anh, cưới người nào đều không quan trọng. Phụ nữ đối với anh mà nói, bất quá chỉ là công cụ tiêu khiển mà thôi.
"A, đúng rồi, Tiểu Mạn đúng không?"
Hạ Trí Vũ cau mày, lần đầu đối với người phụ nữ khác gọi thân mật như vậy, thật là có chút không quen miệng.
"Dạ? Có chuyện gì?"
Hoa Tiểu Mạn vẫn cúi đầu khuấy cà phê, nghe được Hạ Trí Vũ vô cùng thân thiết gọi cô Tiểu Mạn, khuôn mặt mỹ lệ đỏ bừng rất mê người.
"À, cũng không có gì, vừa lúc đến thời gian dùng cơm trưa, nếu em vẫn chưa ăn vậy không ngại cùng đi chứ?"
Hạ Trí Vũ mấp máy môi, tao nhã đặt ly cà phê lên bàn, nhàn nhạt liếc Hoa Tiểu Mạn, khuôn mặt nghiêm nghị không có chút biểu tình dư thừa nào.
Càng là đàn ông toàn thân tản ra sức quyến rũ thành thục như thế này càng khiến cho phụ nữ mê muội.
"À, không ngại, đương nhiên không ngại!"
Hoa Tiểu Mạn dường như không nghĩ tới Hạ Trí Vũ mời cô đi dùng cơm, trong khoảng thời gian ngắn có chút vừa mừng vừa lo, ngay cả nói chuyện cũng trở nên không đầu không đuôi.
Đối với sự luống cuống của cô, Hạ Trí Vũ chỉ cười nhẹ, vẫy tay với người phục vụ.
"Thanh toán tiền!"
"Dạ được thưa anh!"
Ở nơi xa người phục vụ vẻ mặt mỉm cười đi tới.
"A, không cần, em tự thanh toán là được!"
Hoa Tiểu Mạn cầm lấy túi xách của chính mình, đi về phía người phục vụ, lại bị Hạ Trí Vũ cản lại.
Chỉ thấy Hạ Trí Vũ mỉm cười, ánh mắt thâm thuý lộ ra vẻ không thân thiết, thản nhiên nói.
"Ha ha, sao lại để phụ nữ thanh toán hoá đơn được chứ?"
Nói xong đã lấy bút ký tên lên hoá đơn, anh là khách VIP của quán cà phê này, chỉ cần ký tên, tự nhiên sẽ có người thay anh tới trả tiền. Đây chính là ưu ái của kẻ giàu có!
Hạ Trí Vũ mỉm cười mê người khiến Hoa Tiểu Mạn trong nháy mắt có chút thất thần, mặt trái xoan xinh đẹp rất nhanh đã bị màu đỏ thay thế.
Cô thích đàn ông ra tay rộng rãi. Hơn nữa người đàn ông này lại có bộ dáng cao lớn anh tuấn, khôi ngô tài giỏi. Những người bạn trai cô quen trước đây không cách nào bằng được.
Tuy nói nhà bọn họ cũng có tiền bạc, nhưng cô chưa bao giờ gặp qua người đàn ông vừa hào phóng lại vừa đẹp trai như vậy, quả thực rất có phong độ!
Hoa Tiểu Mạn nhịn không được hai mắt sáng lên, lúc Hạ Trí Vũ quay đầu lại, cô lập tức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, lộ vẻ hình tượng mỹ nhân thành phố đoan trang hào sảng.
Trước khi đi, mẹ cô đã từng nói qua, nhất định phải biểu hiện được sự khéo léo trang nhã, để cho người đàn ông này biết cô, Hoa Tiểu Mạn chính là người vợ hiền tốt nhất của anh. Lên được phòng khách, vào được phòng bếp.
Lúc ở nhà, nếu như cô là một người phụ nữ quyến rũ đa tình sẽ khiến cho chồng cô vui vẻ. Lúc ở công ty nếu cô là một nữ doanh nhân cẩn trọng tinh thông như vậy mới có thể trợ giúp Hạ Trí Vũ, để cho anh đối với cô có cái nhìn khác xưa.
Quả thực là, người đàn ông như vậy đáng giá cô làm thế.
"Đi thôi!"
Hạ Trí Vũ quay đầu thoáng nhìn. Hoa Tiểu Mạn tim đập như sấm.
"Ừ!"
Cô liền giống cô gái nhỏ theo sát anh, nhắm mắt theo đuôi.
"Lên xe đi! Em muốn ăn gì?"
Hạ Trí Vũ mở cửa xe, làm tư thế mời.
Hoa Tiểu Mạn có chút lúng túng, nhưng vẫn dáng vẻ đài các, uyển chuyển ngồi vào trong xe Trước khi tới cô cũng đã làm tốt các khâu chuẩn bị, đó chính là bất luận như thế nào cũng phải lấy lòng Hạ Trí Vũ. Chỉ là cô không nghĩ tới anh lại là một người đàn ông dịu dàng, quan tâm, lúc nào cũng lo nghĩ cho phụ nữ.
"Anh muốn ăn gì, em ăn cái đó!"
Lúc này Hạ Trí Vũ đã mở cửa xe yên vị trên ghế lái, quay đầu vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn Hoa Tiểu Mạn.
Nghe xong câu trả lời của cô, khoé miệng Hạ Trí Vũ gợi lên một độ cong tuyệt đẹp, khởi động xe, không nói nữa. Xe giống như mũi tên lao ra khỏi cung.
Hạ Trí Vũ nhìn không chớp mắt, chuyên tâm lái xe. Nhưng Hoa Tiểu Mạn lại ngồi không yên, trái tim cứ bình bịch đập, giống như ngồi trên đống lửa, một chút cũng không thoải mái.
Cô thậm chí còn hoài nghi bản thân mình đang nằm mơ! Nhưng mà cảm giác này quá chân thật.
--- ------ -------
Văn phòng Hạ Minh Duệ.
Hạ Minh Duệ ngồi trên ghế, hai chân thảnh thơi gác lên bàn, nhàn nhã lắc lư.
Lâm Thiển Y đứng đối diện anh, hai người ngăn cách bởi cái bàn làm việc, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trong không khí truyền ra hơi thở ngột ngạt.
Mắt phượng hẹp dài của Hạ Minh Duệ hơi híp lại, hơi thở nguy hiểm tràn ngập lại mang theo chút tà khí.
Ánh mắt kia hơi lạnh, Lâm Thiển Y duỗi thẳng cổ, kiêu ngạo ngẩng đầu, mắt to trong suốt mở thật lớn, không chút yếu thế đối diện với Hạ Minh Duệ.
Dựa vào cái gì chứ? Cũng không phải là cô sai? Hơn nữa anh cho bản thân cái quyền cùng em họ lôi lôi kéo kéo, anh anh em em, còn cô? Chẳng qua chỉ là nói chuyện một hồi với Mộc Nam mà thôi.
Đến mức vậy sao? Ánh mắt gì thế kia? Mắt anh to hơn mắt người khác sao? Cô ra sức trừng.
Đàn ông gì mà một chút ưu điểm cũng không có. Cho dù trong lòng không xem cô là vị hôn thê nhưng tốt xấu gì ở trước mặt người khác cũng phải biết kiềm chế một chút chứ?
Càng nghĩ như vậy trong lòng Lâm Thiển Y càng uất ức, vốn cặp mắt mở lớn, không biết vì sao lại nhòe nước.
"Anh Duệ, chúng ta đi đâu ăn trưa đây?"
Cửa phòng bị Ôn Hinh đẩy ra. Cô thò đầu vào dò xét, nhìn nhìn Hạ Minh Duệ, sau đó lại nhìn nhìn Lâm Thiển Y.
"Tiểu Thiển, cô cũng ở đây à? Chúng ta cùng đi đi?"