“Phải đó. Lúc rãnh rỗi mọi người có thể thường lui tới, như thế nào?"
Hạ Trí Vũ trừng mắt nhìn Ôn Hinh.
"Đó đương nhiên là tốt quá rồi, như vậy em cùng Tiểu Thiển còn có chị Tiểu Mạn có thể cùng nhau đi chơi!"
"Có điều, chị dâu Tiểu Mạn thật là xinh đẹp nha!"
Hoa Tiểu Mạn bị Ôn Hinh nhìn chăm chú, chỉ đành cười trừ.
"Tiểu Mạn, để anh giới thiệu cho em. Ngồi cạnh anh là em trai anh, Hạ Minh Duệ. Đối diện là em họ anh, Ôn Hinh, bên cạnh Ôn Hinh là..."
"Trí Vũ, chúng em quen biết nhau!"
Lời giới thiệu của Hạ Trí Vũ bị Hoa Tiểu Mạn cắt đứt, sau đó cô liền hào phóng đứng lên cầm ly nước trái cây trên bàn.
"Thật là ngại quá, dưới tình huống này gặp gỡ mọi người, nói thật là tôi cũng không có dự liệu được. Hiện tại tôi lấy nước trái cây thay rượu kính mọi người một ly xem như làm quen. Sau này xin chỉ giáo nhiều hon. Tôi tên là Hoa Tiểu Mạn!"
Hoa Tiểu Mạn bưng ly nước trái cây cụng với từng người, sau đó một hơi uống cạn.
Như vậy coi như là đã quen biết mọi người, nhưng ngoại trừ Ôn Hinh có phản ứng, trừ Hạ Trí Vũ, ba người còn lại không có phản ứng gì.
Hạ Minh Duệ vào lúc Hoa Tiểu Mạn kính nước trái cây chẳng qua là tượng trưng nhấp một ngụm, cũng không nói gì, ngược lại trầm mặc đáng sợ.
Lâm Thiển Y vốn coi như có quen biết Hoa Tiểu Mạn, giữa hai người còn xảy ra chút chuyện không vui. Cá nhân mà nói, cô rất ghét người phụ nữ Hoa Tiểu Mạn này, cho nên Lâm Thiển Y ở lúc Hoa Tiểu Mạn kính nước trái cây cũng không có lên tiếng.
Mộc Nam mà, khoé miệng lúc nào cũng treo một nụ cười như có như không, làm cho người ta đoán không ra trong lòng anh nghĩ gì, một cái tay còn chán đến chết xoay xoay ly rượu trong tay.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút tẻ nhạt, Hoa Tiểu Mạn không khỏi siết chặt ly nước trái cây trong tay, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc.
"Hoa Tiểu Mạn?"
Lúc này Mộc Nam đã tháo xuống cặp kính lớn, con ngươi đào hoa mang theo ý cười khó hiểu, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Mạn, ly rượu trong tay khẽ xoay đều.
"Ừ!"
"Tất cả mọi người đều đã biết rồi, vậy thì ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi. Tôi đói bụng!"
Mộc Nam nói xong liền cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, còn không quên gắp một chút thịt bỏ vào chén cho Lâm Thiển Y.
"Này, ăn nhiều một chút, xem em gầy như vậy kìa!"
"Anh Duệ, anh cũng ăn nhiều một chút!"
Ôn Hinh cũng gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén cho Hạ Minh Duệ.
"Anh không thích ăn thịt!"
"Hả?"
Ôn Hinh mở đôi mắt thật to, không hiểu chớp chớp.
"Em nhớ trước kia anh thích ăn mà!"
Lâm Thiển Y lúc này cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Duệ, khi tiếp xúc với cái trừng mắt ngoan độc của Hạ Minh Duệ thì lập tức cúi đầu.
Sự lúng túng trong lòng như thuỷ triều trào dâng. Cô bất quá chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm, coi như là như vậy cũng có thể gặp người quen, còn có Hoa Tiểu Mạn. Ánh mắt Lâm Thiển Y không ngừng loé lên, cô làm sao sẽ thành vị hôn thê của Hạ Trí Vũ chứ?
Cuộc sống thật đúng là tràn đầy kịch vui mà.
"À, đúng rồi, Duệ, anh có chuyện muốn bàn bạc với em. Vốn là tính chiều nay gặp em, nhưng nếu đã gặp rồi thì nói với em luôn."
Hạ Trí Vũ ưu nhã dùng khăn giấy lau miệng một cái, động tác hết sức đẹp mắt.
"Chuyện gì?"
Hạ Minh Duệ cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi, dường như đối với chuyện Hạ Trí Vũ sắp nói cũng không phải hết sức quan tâm.
“Vụ việc Mộng Ảo Thuỷ Tinh lần trước, công ty đã điều tra rõ một số việc. Bên chỗ anh đã sa thải một vài trợ lý, thư ký, hiện tại vừa lúc thiếu người, cho nên…”
"Thiếu người? Anh chỉ cần đăng tin tuyển dụng, rất nhiều người sẽ nhanh chóng chui đầu vào.”
Hạ Minh Duệ lơ đễnh nói, không chút lưu tình.
Hạ Trí Vũ cười khổ.
"Là như vầy, gần đây khá đặc biệt, anh chỉ có thể điều động người trong công ty!"
"Anh có ý gì?"
Hạ Minh Duệ lúc này ngẩng đầu lên, liếc Hạ Trí Vũ một cái. Điều động người trong công ty thì quan hệ gì tới anh? Anh cũng chỉ là một quản lý cho có mà thôi.
Hạ Minh Duệ không khỏi nhàn nhạt liếc Lâm Thiển Y một cái, Lâm Thiển Y mắt nhìn thẳng, chuyên tâm ăn cơm.
"Anh muốn điều Tiểu Thiển nhà em đến trước, em yên tâm đợi khi tìm được người phù hợp liền trả lại cho em!"
Nghe lời này Hoa Tiểu Mạn liền sốt ruột. Hạ Trí Vũ sẽ là chồng tương lai của cô, ai biết Lâm Thiển Y đến bên đó làm có thể nhân cơ hội quyến rũ chồng mình hay không?
"Không được!"
"Không được!"
Cho nên một tiếng này cô vừa nghĩ liền bật thốt lên, cùng lúc đó là sự cự tuyệt lãnh khốc của Hạ Minh Duệ.
Hạ Minh Duệ cự tuyệt nằm trong dự liệu của anh, nhưng Hoa Tiểu Mạn thì? Có chuyện gì sao?
Hạ Trí Vũ không khỏi đem ánh mắt hỏi thăm chuyển sang Hoa Tiểu Mạn. Hoa Tiểu Mạn ngượng ngùng cười cười.
Cô nói.
"Trí Vũ, nếu bên anh thiếu người vậy em có thể giúp anh một tay. Gần đây công ty ba em cũng không cần em giúp!"
"Ha ha, như vậy sao được chứ? Em là vị hôn thê của anh, những chuyện này cũng không cần em quan tâm. Em đó, chỉ cần an tâm chuẩn bị nghi thức đính hôn của chúng ta là được, những chuyện khác em không cần phải để ý đến!"
Giọng nói Hạ Trí Vũ trầm thấp thuần hậu, lại mang theo sức quyến rũ đặc biệt của một người đàn ông thành thục, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú kia lại dịu dàng vui vẻ khiến cho tim cô đập loạn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngượng ngùng gật đầu một cái.
Trấn an xong Hoa Tiểu Mạn, Hạ Trí Vũ liền đưa mắt lần nữa nhìn Hạ Minh Duệ.
"Anh có thể tìm ai cũng được, nhưng Lâm Thiển Y thì không được!"
Hạ Minh Duệ hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, chính là không muốn.
"Em sao vẫn cứ bộ dạng này, một chút cũng không thay đổi đây? Anh chỉ là muốn mượn Tiểu Thiển một chút, cũng sẽ không “bắt nạt” cô ấy, em khẩn trương như vậy làm gì?"
"Ai khẩn trương?"
Hạ Minh Duệ đen mặt, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện lúc Hạ Trí Vũ nói anh cũng không “bắt nạt” Thiển Y, anh âm thầm trợn mắt nhìn Lâm Thiển Y một cái, trên mặt thoáng qua một tia khả nghi màu đỏ, ngay sau đó liền có chút ảo nảo.
Người phụ nữ chết tiệt, chỉ toàn gây chuyện cho anh không thôi! Bản lãnh khác thì không có, bản lãnh trêu chọc đàn ông lại không nhỏ. Hạ Minh Duệ âm thầm cắn răng.
Ngược lại Lâm Thiển Y bị anh trừng, có chút không hiểu. Cô làm gì anh chứ? Chuyện này trách cô được ư? Thật đúng là tai hoạ bất ngờ mà.
"Anh Duệ, sao anh không hỏi ý kiến Tiểu Thiển? Hơn nữa anh Vũ chẳng qua là mượn Tiểu Thiển giúp một tay, cũng không phải làm chuyện gì khác, dù sao bên đây còn có em mà?"
Ôn Hinh ngây thơ trừng mắt nhìn, có chút không hiểu, dường như không hiểu sao Hạ Minh Duệ lại ngăn cản Lâm Thiển Y đi hỗ trợ.
Theo lời Ôn Hinh vừa nói, ánh mắt của mọi người rối rít hướng về phía Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y bị nhiều người đồng loạt nhìn chằm chằm, trên mặt thoáng qua chút lúng túng.
Trong đó đặc biệt là ánh mắt Hoa Tiểu Mạn, quá mức bén nhọn giống như một cây dao nhỏ vậy!
"Tôi..."
Hỏi cô làm gì? Cô nói lại không tính. Mới vừa rồi ánh mắt lạnh của Hạ Minh Duệ kia rõ ràng mang theo ý cảnh cáo.
"Haizz, các người đây không phải là cướp người sao? Tiểu Thiển rõ ràng đồng ý với tôi, phải trở về làm trợ lý riêng cho tôi! Em nói có đúng không, Tiểu Thiển?"
Thái độ Mộc Nam như đúng rồi, nháy mắt nhìn trộm Lâm Thiển Y.
Đây không phải là thêm phiền sao? Lâm Thiển Y hung hăng trợn mắt nhìn anh, lại phát hiện Mộc Nam cái tên kia trưng ra vẻ mặt vô tội.
"Được, Lâm Thiển Y tạm thời đi qua đó giúp anh một tay. Tôi còn có việc phải đi trước, Ôn Hinh, chúng ta đi!"