Lâm Thiển Y mím môi không lên tiếng, lại phát hiện thân thể mình nhẹ bỗng, là bị Mộc Nam bế lên.
Mộc Nam lái xe thẳng tới bệnh viện, gõ gõ cửa bệnh viện.
"Cấp cứu!"
Lập tức liền có bác sĩ nhận lấy Lâm Thiển Y từ trong lòng Mộc Nam, đặt lên giường cứu hộ.
"Lâm Thiển Y em không thoải mái chỗ nào?"
Lâm Thiển Y buông ra môi dưới bị cắn chặt, mơ mơ hồ hồ nói.
"Đau bụng! Đau bao tử!"
Mộc Nam ngầm mắng một tiếng, đáng chết.
Người phụ nữ này cư nhiên đau ở đâu cũng không biết.
Có điều nhìn thấy bộ dáng này của Lâm Thiển Y, lông mày Mộc Nam nhíu chặt, vừa rồi còn tốt như thế, như thế nào bây giờ lại thành ra như vậy rồi hả?
Sau khi bác sỹ kiểm tra toàn diện cho cô, mới nói với Mộc Nam.
"Sao lại không cẩn thận như vậy? Dạ dày của cô ấy giống như bị va chạm mạnh, nằm viện nghỉ dưỡng một thời gian sẽ tốt hơn. Người nhà qua ký tên!"
Nghe được dạ dày Lâm Thiển Y bị va chạm, mày đẹp của Mộc Nam nhíu lại. Va chạm? Hoa Tiểu Mạn?
Có điều khi nghe thấy hai chữ người nhà này cả người lại phấn chấn tinh thần hẳn lên..
Giờ phút này Lâm Thiển Y đang được truyền dịch, nằm ở trên giường bệnh ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút phờ phạc, lông mày cho dù là ngủ thiếp đi cũng gắt gao nhíu chặt lại. Vẫn rất khó chịu sao?
Mộc Nam sờ sờ trán Lâm Thiển Y, cảm thấy không phát sốt mới yên lòng. Chỉ là nhịn không được vươn tay vuốt thẳng lông mày cho cô.
Thật sự là một người phụ nữ làm cho người ta khó hiểu mà!
Buổi tối, Tề Diệu gọi điện thoại tới. Lúc này Lâm Thiển Y đã tỉnh lại, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn như cũ có hơi trắng bệch.
Cô đảo mắt chung quanh, không thấy Mộc Nam, có chút thất vọng.
"Tỉnh rồi?"
Lục Hành Viễn thấy Lâm Thiển Y tỉnh lại, cười tít mắt nhìn cô.
"Có muốn ăn gì không?"
“Anh sao lại ở trong đây? Mộc Nam đâu?”
Lâm Thiển Y muốn đứng dậy lại bị Lục Hành Viễn đè xuống. Ánh mắt anh nhìn Lâm Thiển Y có chút cổ quái.
Mộc Nam tên nhóc này không phải là thích người phụ nữ này chứ? Trước giờ anh ta có nhiều chuyện mập mờ không rõ với nhiều phụ nữ, lại chưa từng thấy anh cùng những người phụ nữ đó có quan hệ thân mật như vậy, cũng không thấy anh để tâm tới họ.
Lâm Thiển Y bị ánh mắt quỷ dị của Lục Hành Viễn nhìn chăm chú khiến toàn thân không được tự nhiên, không khỏi ớn lạnh một cái.
Này nha nhìn chằm chằm cô như vậy làm chi? Chẳng lẽ là cô hợp ý anh ư? Lâm Thiển Y đối với ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, cô hẳn là không có sức quyến rũ lớn như vậy chứ?
Chắc là Mộc Nam gửi anh tới mới đúng!
“À, cô nói thử xem cái tên tiểu tử Mộc Nam này, gần đây cậu ta bận rộn như vậy, nếu không phải có người nhìn thấy cậu ta đưa cô tới bệnh viện này, tôi còn không bắt được cậu ta. Cái tên tiểu tử này đúng lúc người ta bận tối mắt tối mũi thì lại mất tích!”
Đôi mắt nhỏ của Lục Hành Viễn dò xét qua lại, không ngừng đánh giá Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y bị anh nhìn trong lòng sợ hãi, đành phải yếu ớt mở miệng.
"Uhm, tôi muốn uống nước..."
"À, à, để tôi lấy!"
Lục Hành Viễn thu hồi ánh mắt trên người Lâm Thiển Y, có chút ngại ngùng quay đầu rót nước mang lại cho cô.
Lâm Thiển Y tiếp nhận ly nước uống một ngụm, điện thoại di động vang lên.
"Em ở đâu?"
Bên kia đầu dây, giọng nói có chút thở hồng hộc.
Thấy Lâm Thiển Y không lên tiếng, Tề Diệu hổn hển thở một ngụm khí. "Đã đến giờ này cũng nên tan làm rồi nhỉ? Anh ở dưới công ty em, nếu không có gì thì theo giúp anh ăn cơm đi, hôm nay anh mời em một bữa lớn."
Điện thoại bên này, Lâm Thiển Y trầm mặc.
Trong lòng cô rối rắm, cô có nên nói cho Tề Diệu biết cô nằm viện không? Nghĩ nửa ngày, hay là thôi đi, lấy tính tình Tề Diệu nếu mà biết cô nằm viện, không chừng lại xảy ra chuyện gì nữa không chừng.
"À, Tề Diệu, hôm nay em tăng ca rồi, không thể ra ngoài ăn với anh, anh ăn một mình đi..."
Giọng nói Lâm Thiển Y nghe qua có chút chột dạ, cho nên cô cố ý đè thấp âm lượng.
"Nhưng mà anh nghe nhân viên trong công ty em nói hôm nay em không đi làm."
"À..."
"Em ở đâu?"
Tề Diệu tăng thêm giọng điệu, Lâm Thiển Y trừng mắt nhìn, đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
"Lâm Thiển Y này, cô tốt nhất cứ ngây ngốc ở lại bệnh viện, đừng chạy lung tung, tôi mua đồ ăn cho cô!"
Giọng nói thật lớn của Lục Hành Viễn từ xa truyền tới, khi Lâm Thiển Y quăng cho anh ánh mắt âm ngoan, Lục Hành Viễn đã chạy biến mất, mà bên đầu dây này Tề Diệu trái lại lại nghe rõ ràng.
"Bệnh viện? Em không khỏe chỗ nào sao?"
"Không phải!"
Giọng nói thân thiết của Tề Diệu khiến cho lòng Lâm Thiển Y đau xót, nước mắt thiếu chút tràn ra ngoài.
Vì cái gì giờ khắc này người ở trong bệnh viện cùng cô không phải là Hạ Minh Duệ chứ? Giờ phút này có phải anh đang ở bên cạnh Ôn Hinh không? Dịu dàng nhìn cô ấy? Vì cô ấy lau khô nước mắt nơi khoé mắt?
Sau khi Lâm Thiển Y nói ra địa chỉ bệnh viện, không tới 20 phút, Tề Diệu liền hấp tấp chạy vào.
Nhìn ra được anh cực kỳ lo lắng, vẫn còn mang theo khói bụi trên đường.
Khi anh nhìn thấy Lâm Thiển Y trên giường bệnh, sắc mặt liền ngưng tụ, chạy đến trước giường Lâm Thiển Y.
"Chuyện này là thế nào?"
"Em... không có chuyện gì, chỉ là dạ dày có chút không thoải mái!"
Ánh mắt Lâm Thiển Y dao động, tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Em nói dối! Nói cho anh biết chuyện gì xảy ra? Đừng nói cho anh dấu bàn tay trên mặt em cũng do chính em tạo nên!"
Ặc.
Lâm Thiển Y giơ tay sờ sờ mặt mình, trong mắt hiện lên chút lúng túng. Không hổ là bạn thân của cô, ngay cả cô nói dối cũng nhìn ra được.
"Đây là do Hạ Minh Duệ làm ư?"
Tề Diệu nổi giận đùng đùng chất vấn.
"Không phải!"
Lâm Thiển Y phủ nhận.
"Em thật yêu anh ta như vậy?"
Yêu đến mức bị người đàn ông đó khinh thường cũng không muốn quay đầu lại nhìn người bên cạnh?
Nhìn vẻ mặt bi thương của Tề Diệu, Lâm Thiển Y trở nên trầm mặc.
"Tề Diệu!"
Lâm Thiển Y trầm mặc một hồi, xoay đầu hướng ngoài cửa sổ, mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm sắp buông xuống, giọng nói của cô rất nhẹ, dường như nhẹ hơn cả sức nặng của một chiếc lá rụng xuống.
"Em nên làm cái gì bây giờ?"
Lông mi dài của Lâm Thiển Y khẽ chớp, làm nổi bật ánh chiều tà, có cảm giác mông lung không có thật.
"Yêu một người không nên yêu, giữ không được lại không buông bỏ được. Em đã từng không chỉ một lần tự nói với chính mình phải rời xa người đàn ông kia, nhưng mà em lại không tự chủ được bị anh ấy cuốn hút. Càng muốn trốn tránh lại càng trốn không thoát, giống như chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy mặt anh ấy em cũng cam tâm tình nguyện.
Tề Diệu, anh nói xem em phải làm gì bây giờ?"
Lâm Thiển Y hiếm khi yếu ớt như vậy, cô chống đỡ ngồi ở đó, nhìn vô cùng yếu ớt, cơ thể giống như không chống đỡ nổi sức nặng của mình, giống như một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn cô đi mất.
Nhìn dòng nước mắt bên má cô, trong lòng đau xót, đau lòng ôm cô vào trong ngực.
Chiếc cằm lúng phúng râu cọ sát quần áo nơi bả vai Lâm Thiển Y.
"Tiểu Thiển? Anh lại phải làm gì bây giờ?"
Nhìn thấy em khổ sở anh cũng khó chịu quá, em đau lòng, anh so với em lại càng thống khổ hơn. Nhưng mà anh biết không cách nào mang em đi. Trừ phi em đối với người đàn ông kia triệt để hết hy vọng, như vậy anh nguyện ý chờ. Vẫn chờ em nguyện ý đối với anh mở rộng cửa lòng.