Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 17: Có chút quen mặt



Lâm Thiển Y dựa vào lưng ghế, nhắm mắt ngủ. Cô vẫn cảm thấy những cuộc họp như thế này đơn giản chính là nghe Quản lý giới thiệu một đoạn thật dài, sau đó lại thao thao bất tuyệt nói một đống lời vô nghĩa. Không nghe cũng không quan trọng, dù sao về tới phòng Trưởng phòng cũng sẽ nhấn mạnh thêm lần nữa.

Những lúc như thế này không ngủ thật là phí.

Lâm Thiển Y đang nhắm hai mắt chỉ cảm giác được hội trường đang huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, ánh đèn xung quanh sáng hơn, cô thầm đoán, chắc là các vị lãnh đạo đại nhân đã bắt đầu tề tựu đủ rồi. Có điều mấy chuyện này không liên quan đến cô, Trần Hi vốn biết Lâm Thiển Y chỉ mê ngủ nên cũng không rãnh để ý tới cô.

Cũng không biết qua bao lâu, đang mơ mơ màng màng ngủ, Lâm Thiển Y cảm thấy ai đó đang chọc chọc eo mình. Cô không chút kiên nhẫn lách người sang một bên, tiếp tục ngủ.

“Mau dậy đi, Tổng giám đốc mới sắp xuất hiện rồi!”

Trần Hi đương nhiên là cố ý hạ thấp giọng của mình xuống rồi, bằng không với chất giọng lớn của cô không phải sẽ làm toàn bộ hội trường đều nghe thấy sao? Lâm Thiển Y đưa tay phẩy phẩy mấy cái như đang đuổi ruồi, mặt tỏ vẻ khó chịu, vẫn không chịu mở mắt. Qua một lúc lâu không thấy động tĩnh gì từ phía Trần Hi, Lâm Thiển Y hơi ngạc nhiên, không khỏi thắc mắc, bình thường nếu cô nàng không đạt được mục đích sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Wow, đẹp trai quá, cực đẹp, thân hình đúng tuyệt, chuẩn ‘man’ nha! Kiểu đàn ông như thế này chính là kiểu tớ thích! Nhìn ánh mắt kia xem, thật khiến cho người ta say đắm!”

Lâm Thiển Y bị mấy lời khen liên tiếp của Trần Hi làm cho chau mày, bất mãn nói thầm một tiếng.

“Háo sắc! Cậu không thể ý tứ một chút à?”

Bởi cô nàng cứ chốc chốc xoay bên này, chốc chốc lại xoay bên kia, cái miệng nhỏ cứ nói liên hồi, có cho người ta ngủ chút không. Lâm Thiển Y trợn mắt, bất đắc dĩ nghiêm túc nhìn Trần Hi. Cô có cần phải nhấn mạnh với cô ấy là lúc đang ở cùng cô không cần phải ồn ào như thế, thật là mất mặt! Thế nhưng Trần Hi hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt hình viên đạn của Lâm Thiển Y.

Lâm Thiển Y nhíu mày, nha đầu này đúng là bộ dạng bị sắc đẹp câu hồn, không thể cứu nổi. Hễ gặp đàn ông nhìn được một chút đi ngang qua là đánh mất cả khí tiết và hành vi, cứ thế thét chói tai. Cũng may hôm nay phòng họp là nơi cố kỵ, mới không có đắc ý quên mình!

Cô cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là loại đàn ông nào có thể khiến cho Trần Hi háo sắc này mắt cũng không chớp một cái, duy trì một động tác cứng ngắc đã lâu.

“Chào mọi người, tôi là Hạ Minh Duệ. Xin vui lòng giữ yên lặng!”

Giọng nói này nghe qua có phần trầm thấp, mang theo chút nghiêm túc, còn có cảm giác là lạ như đá lạnh ướp thịt cá. Lâm Thiển Y quay đầu, nhất thời bốn mắt nhìn nhau!

Phản ứng đầu tiên của Lâm Thiển Y chính là người đàn ông này cũng đang nhìn cô! Nhưng mà cô cùng vị Tổng giám đốc mới nhậm chức này chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết, cho nên nhất định không phải đang nhìn cô!

Lâm Thiển Y đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng cảm giác bị người khác nhìn mình chằm chằm vẫn không biến mất. Ánh mắt cô lại lần nữa đưa về chỗ cũ, lần này Lâm Thiển Y cảm thấy ánh mắt người nọ như hổ như báo, còn bản thân giống như con mồi của anh ta vậy.

Cô không khỏi run lên, không phải chứ? Bọn họ trước giờ không thù không oán, kiểu nhìn chằm chằm cô như vậy là muốn gì?

Lâm Thiển Y cẩn thận suy nghĩ, sau một lúc lâu bỗng giật mình, chẳng lẽ là do sáng nay mình nói Tổng giám đốc mới có thể là một vị Tao lão đầu đã ngoài sáu mươi?

Nhưng cũng không thể nào, lời này của cô chỉ nói trước mặt hai vị mỹ nữ đồng nghiệp, hẳn là vị Tổng giám đốc này sẽ không biết nha. Lâm Thiển Y đưa mắt vụng trộm thăm dò, trong đầu như có gì đó xẹt qua, cô bỗng cảm thấy người này có chút quen mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.