Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 3: Đồng bệnh tương liên



Nhìn thấy người phụ nữ lúc đầu đang đặt tay lên cánh tay ông chủ mình, Lộ Phi vội vàng đưa tay che mắt lại, cậu không muốn thấy cảnh máu me tứ tung trong tình huống này. Ông chủ nhà cậu vốn có bệnh thích sạch sẽ, ghét nhất là bị phụ nữ đụng chạm, huống chi là loại phụ nữ không ra gì này!

“Buông tay!”

Giọng người đàn ông âm trầm như tuyết mùa đông khắc nghiệt rơi, lạnh thấu tận xương cốt, rét buốt tựa như dao. Nhất thời, toàn bộ đều bất động! Cả người Lộ Phi cũng run theo! Bàn tay đang níu cánh tay Hạ Minh Duệ cũng theo đó ngưng lại, chậm rãi trượt xuống.

Người đàn ông này tác phong thật mạnh mẽ, trên người lại có một loại khí chất tà mị mang theo sự kiêu ngạo như vương giả, toàn thân trên dưới toát ra hơi thở kẻ lạ chớ lại gần, làm người khác nhìn thấy mà khiếp sợ! Đôi mắt đen chất chứa cái nhìn trào phúng, khinh thường cùng cực độ chán ghét!

“Hai chị gái, tôi nghĩ các chị hiểu lầm rồi, tôi và ông chủ A Duệ đây không phải như các thiếu gia ở đây, chúng tôi chỉ tới dừng chân nghỉ ngơi thôi, vui lòng nhường đường, nhường đường cho!”

Lộ Phi trên mặt cười giả lả, mắt thấy sự tình phát triển càng gần đến tình trạng không thể vãn hồi, không muốn chút nữa lại bị người người vây quanh, vẫn nên nhân nhượng một chút vậy. Chỉ là sự tình không như cậu mong muốn. Hai người phụ nữ trước mặt tuy rằng bị khí thế của ông chủ trấn áp, nhưng cũng không hề có dấu hiệu muốn rời đi.

Làm ơn đi, đây chẳng phải là sảnh lớn ư? Nếu mà bị người khác bắt gặp, chủ tớ bọn họ còn sống nổi không? Nói là người mới tới chỗ mới lại bị hai người phụ nữ trêu ghẹo? Cậu không muốn bị lên trang đầu của báo đâu, thật sự rất doạ người nha! Quan trọng nhất là cậu cũng không dám đảm bảo ông chủ mình sẽ không giết người ngay tại đây!

Cậu có chút ai oán nhìn hai người phụ nữ này, trong lòng suy nghĩ không biết nên đuổi họ đi thế nào. Thoáng liếc mắt, Lộ Phi liền chú ý thấy bảo vệ đang đứng ngay cửa lớn, việc này vẫn nên để bảo vệ giải quyết là tốt nhất, liền nháy mắt ra hiệu với ông chủ rồi lẳng lặng đi ra phía ngoài.

Sau khi uống quá nhiều rượu, Lâm Thiển Y lảo đảo đi vào toilet. Lúc đi ra, mặc dù đã vỗ vỗ nước lên mặt, mắt cô vẫn cứ nhập nhoè như trước, chân nọ đá chân kia, như thể nếu ngã xuống ở đây thì cũng chẳng thể đứng dậy nổi.

Đi tới hành lang bên ngoài toilet vừa đúng là chỗ ngoặt, Lâm Thiển Y chớp mắt nhìn, phía trước hình như có hai người phụ nữ đang lôi kéo một người đàn ông, không biết là đang làm gì. Đầu óc có chút choáng váng, cô lại chớp chớp mắt, tựa người vào bức tường bên cạnh. Vách tường bóng loáng trải dài, cảm giác mát lạnh lan vào làm đầu óc cô trong nháy mắt thanh tỉnh.

“Đều là dân chơi cả, còn giả vờ thanh cao gì, ra giá đi nào!”

Một cô trong đó cứ liên tục dán mắt vào Hạ Minh Duệ, người đàn ông này quả thật là hàng cực phẩm, lần này bỏ lỡ không biết có lần sau hay không.

“Aiz, nhìn em cũng giống người có tiền mà! Anh đẹp trai, muốn thế nào cứ tùy ý đề giá đi!”

Hai người phụ nữ ba lần bảy lượt kêu giá, khóe miệng Hạ Minh Duệ hơi nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng! Nếu không phải thấy Lộ Phi có thể giải quyết được chuyện này, anh đã không ngại làm cho hai người phụ nữ huyên thuyên này biến khuất mắt rồi. Đôi mắt nhỏ dài híp lại, vừa ngước lên liền phát hiện một cô gái đứng cách đó không xa đang nhìn về phía này. Cô gái này nhìn quen quen, tựa hồ như đã gặp ở đâu rồi! Anh nhớ mang máng trước khi tới nơi này có gặp một cô gái vừa chỉ vào xe anh vừa mắng rất hả hê.

Lâm Thiển Y dựa vào vách tường, bàn tay có chút siết chặt, tình cảnh trước mắt dường như khá quen thuộc, làm cô nhớ tới người phụ nữ đã cướp mất bạn trai của mình!

Hóa ra hôm nay người bị đá không chỉ có mình mình!

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì rượu, lại cũng bởi tức giận mà có chút không tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.