Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 31: Phật sơn vô ảnh cước



Lâm Thiển Y bất giác cúi đầu nhìn vòng 1 không phải là rất bằng phẳng của bản thân, thở dài một hơi.

Hóa ra chênh lệch lớn như vậy!

Cô không khỏi tưởng tượng đến ánh mắt của người đàn ông phía trước, có phải là đang mong chờ đến độ hận không thể ngay lập tức đụng vào trong quần áo của người ta?

“Nóng? Tôi cảm thấy rất mát mẻ mà.”

Một giọng nói mang vẻ trầm thấp cất lên, không chỉ Lâm Thiển Y cảm thấy câu trả lời này rất kỳ quặc mà ngay cả khuôn mặt cười của mỹ nữ dưới kia cũng đỏ cả lên. Dưới ánh mắt xuyên thấu lòng người của người đàn ông, mỹ nữ không khỏi cúi đầu, bàn tay nhỏ không yên cứ vân vê góc áo.

Dựa theo suy nghĩ của đại đa số đàn ông, lúc nghe thấy mỹ nữ kêu nóng, vả lại động tác lại trêu người như vậy, anh ta không phải nên giở cơn thú tính, âm thầm gợi tình để hạ nhiệt sao?

Nhưng còn hiện tại?

Không lẽ người này là gay? Lâm Thiển Y bị chính suy nghĩ sâu sắc của mình làm cho chấn động. Quả nhiên không phải người đàn ông này không háo sắc, mà anh ta chính là cái người đặc biệt trong số mười người kia, gay!

Lâm Thiển Y lắc đầu thở dài, thật sự đáng tiếc cho một soái ca mà.

“Tôi, tôi…!”

Mỹ nữ cúi đầu không biết phải trả lời thế nào. Sắc mặt Tổng Giám đốc vẫn như thường, đôi mắt sâu xa không thấy đáy, cô ta không nhìn thấy trong đôi mắt đen láy kia một tia động long nào.

“Sao thế? Vẫn còn chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không, không có!”

Ngay sau đó, Lâm Thiển Y liền nhìn thấy vị mỹ nữ vừa rồi còn xuân sắc khôn cùng, giờ phút này đã đỏ bừng hết mặt, nhanh chóng biến mất ở cửa cầu thang. Tốc độ đó quả thực vô song, cô chỉ kịp thấy làn váy màu hồng nhạt.

Người đàn ông này, thật là không biết phong tình!

“Xem đủ chưa? Đi ra đi!”

Giọng điệu dứt khoát của người đàn ông làm Lâm Thiển Y sửng sốt, đôi mắt vô thức đảo qua đảo lại, bốn phía ngoài cô ra hình như là không còn ai khác. Nhưng cô chỉ đi tới góc tường, anh ta ở phía dưới lầu, hẳn là không phải nói cô chứ? Từ góc độ của người đàn ông này lẽ ra không thể nhìn thấy cô mới đúng.

Không đúng, giọng nói này có chút quen thuộc.

Không đợi Lâm Thiển Y nghĩ ra, trước mặt đột nhiên áp xuống một khuôn mặt lớn khôi ngô tuấn tú, người này không phải Hạ Minh Duệ thì còn ai nữa?

Đôi mắt Lâm Thiển Y trợn to, miệng nhỏ khẽ nhếch, biểu tình chưa kịp hoàn hồn. Người này sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy?

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông làm cho tim Lâm Thiển Y đập nhanh như nai con đang hoảng loạn. Bị người đàn ông nhìn chằm chằm, cả gương mặt nhỏ đều đỏ bừng lên, cánh tay ở phía dưới không kiểm soát được nắm chặt lấy áo.

Người này dựa sát như vậy để làm gì? Người không biết lại còn tưởng bọn họ đang làm chuyện mờ ám.

“Đang nghĩ gì đó?”

Hơi thở gần trong gang tấc của người đàn ông mang theo sự ấm áp làm say lòng người, đôi mắt to trong veo của Lâm Thiển Y mơ màng chớp chớp.

Nghĩ gì?

Cô đang nghĩ phải làm sao mới có thể lấy trộm lại tấm hình kia!

Không biết rằng bản thân trong giây phút này có bao nhiêu mê hoặc.

Đôi mắt mơ màng mông lung như nước, bộ dáng ngẩn người có chút ngây thơ, cái miệng nhỏ nhếch lên căng mọng khiến người say mê. Cả khuôn mặt nhỏ đỏ hồng như quả táo chín, làm cho người khác muốn cắn một miếng.

Trên thực tế, Hạ Minh Duệ đã làm như vậy.

Cảm giác ấm nóng trên môi khiến Lâm Thiển Y bừng tỉnh, tiếp đó lửa giận bốc lên!

Tên cầm thú này đã cướp đi lần đầu của cô, giờ lại có thể cư nhiên không muốn chết tử tế mà hôn cô?

Xem Phật sơn vô ảnh cước của cô đây! 

Lâm Thiển Y đá một cước không chút lưu tình. Dùng hết sức lực trong người đá ai đó, ngược lại bị người nọ vươn tay ra chặn, sau đó chậm rãi áp chế xuống dưới.

Hai mắt cô trừng lớn, trừng to như hình cầu, đưa bàn tay nhỏ ra tát một cái.

Lúc mới bắt đầu Hạ Minh Duệ chỉ là có chút hoài niệm hương vị của cô gái trước mặt, nên không nghĩ ngợi gì hôn lấy đôi môi cô. Mãi cho đến khi hai đôi môi chạm vào nhau, anh mới phát hiện, thì ra mình đã lưu luyến hương vị của người phụ nữ bé nhỏ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.