Tiểu Q bị Mộ Lăng Khiêm nhìn chằm chằm cố gắng thu hẹp sự tồn tại của mình lại.
Tóm lại nó chính là sợ hãi như vậy, sợ hãi vì ánh mắt thâm trầm loé sáng của Mộ Lăng Khiêm.
Cho nên, nó có trốn như thế nào vẫn bị phát hiện, nó đáng thương chỉ có thể co rút trong ngực Ôn Hướng Dương phát ra âm thanh ô ô.
Như cố tình, Ôn Hướng Dương liền ôm nó như vậy, còn không chịu để nó ngồi trên ghế đi.
Nó thật sự rất đáng thương.
Ôn Hướng Dương không biết Mộ Lăng Khiêm muốn đưa cô đi đâu, cô yên lặng ôm Tiểu Q ngồi im.
Cô không muốn nhìn người đàn ông bên cạnh, cũng không muốn hỏi mấy ngày nay anh đi đâu.
Nếu anh muốn nói, anh sẽ tự nói.
Nếu anh không nói, cô muốn hỏi, cũng không biết được đáp án.
Trong xe cứ một bầu không khí yên tĩnh như vậy, chạy thẳng.
Ánh mắt Mộ Lăng Khiêm từ đầu đến cuối đều đặt trên người Ôn Hướng Dương, Ôn Hướng Dương còn có thể làm bộ không biết, nhưng ánh mắt anh thật sự quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cô không cách nào làm ngơ.
Cô chỉ có thể nhìn ngoài cửa sổ, tránh khỏi ánh mắt Mộ Lăng Khiêm.
Xe chạy thẳng một đường, chạy đại khái hơn nửa giờ, mới dừng lại.
Hoa Phi đã sớm chờ ở một bên, thấy xe Mộ Lăng Khiêm đến rồi, đi lên liền mở cửa xe cho hai người.