Hiện tại trên người cô đang mắc nợ 20 vạn, căn bản không có đủ khả năng để chi trả tiền trị liệu cho ôn phụ, mà mỗi tháng cô phải ghánh vác hơn 10 vạn tiền trị liệu.
Trong vòng ít ngày, ngoại trừ phải vứt đi mặt mũi cùng tôn nghiêm, nói không giữ lời đi tìm Mộ Lăng Khiêm, bởi vì cô không còn biện pháp.
Chính là, cô tìm, hắn sẽ chịu giúp sao?
Ngày hôm sau, Ôn Hướng Dương liền đứng dậy, mặc 1 bộ trang phục đơn giản, đeo vào phụ kiện mà Mộ Lăng Khiêm đã mua để cùng màu với trang phục, liền bắt xe buýt.
Liền tính là đi cầu hắn giúp đỡ, quấn lấy hắn, cô cũng phải nỗ lực 1 lần, lại lợi dụng trong khoảng thời gian này, dùng hết thảy biện pháp để kiếm tiền,
mà ba hết lần này đến lần khác lấy chuyện này để uy hiếp cô, tiền phí trị liệu của Thiệu Kiệt hết thảy cô đều ghánh vác.
Tòa nhà Mộ Thiên, cửa.
Ôn Hướng Dương bước xuống xe buýt,vừa đứng chờ Mạc Lăng Thiên ở cửa vừa gọi điện thoại báo với anh những công việc hôm nay mình đã làm.
Như vậy có 1 thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân với dáng vẻ mỹ miều đang đứng trước cửa công ty, nhiều nhân viên ra ra vào vào công ty đều không nhị được quay lại nhìn nàng, còn có 1 nam nhân viên có lòng hảo tâm đi đến trước mặt nàng, mỉm cười nói:" Vị tiểu thư này, cô đến đây là để phỏng vấn sao?"
Ôn Hướng Dương lắc lắc đầu," Không phải tôi tới đây để tìm người"
" Nga, không biết cô chờ ai a? Tôi thuộc bộ phận nhân sự, công ty có không ít người, tôi hầu như đều biết. Cô có thể nói cho tôi 1 cái tên, tôi sẽ giúp cô tìm giúp"
" Cảm ơn, kỳ thật, tôi cũng không biết tên của người đó."
Nam nhân đó nghe nói như thế, mắt thấy đã tới thời gian đi làm, hắn đành phải nói," Được, nếu cô có việc gì muốn nhờ cứ đến bộ phận nhân sự tìm tôi."
" Vâng, cảm ơn."
Ôn Hướng Dương nói tiếng cảm ơn, liền tiếp tục chờ ở cổng lớn.
Cô tra được những người làm công ở đây đều thuộc Tập đoàn Mộ thị, nam nhân kia cùng tài xế và bảo tiêu đều gọi là hắn BOSS. Đây khẳng định là nơi làm việc của Tổng tài, ở chỗ này chờ hắn, không sai.
Kỳ thật, cô có số di động của Mộ Lăng Khiêm, cô có thể gọi điện cho Mộ Lăng Khiêm, nhưng là cô không có cái lá gan đó, cô thậm chí còn không biết, gọi điện cho hắn cô sẽ nói cái gì.
Tuy rằng, nàng cũng tự mình tới nơi này rồi, cũng không biết nên cùng hắn nói cái gì.
Ôn Hướng Dương chờ từ sáng đến giữa trưa, nhưng cũng không thấy qua Mộ Lăng Khiêm.
Giữa trưa, là thời gian nhân viên ăn trưa, Vị nam nhân kia thấy Ôn Hướng Dương vẫn còn đứng ở nơi này, hắn còn có lòng tốt mang 1 phần cơm trưa cho Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương vừa định cự tuyệt, liền thấy chung quanh nhân viên đều đứng thành hàng. Hết đợt này đến đợt khác" Chào,Tổng giám đốc". Âm thanh liền vang lên ở bên tai nàng.
Ôn Hướng Dương theo tiếng nói liền quay đầu lại nhìn, thấy phía sau có 2 gã vệ sĩ đeo kính râm, mà đi phía trước có 1 nam nhân có vẻ mặt lạnh lùng, không chút biểu tình, đúng là người nàng đợi cả buổi sáng Mộ Lăng Khiêm.
Ôn Hướng Dương bước nhanh chân đi tới, còn chưa tới được gần Mộ Lăng Khiêm, đã bị 2 người phía sau ngăn cản rồi.
Mộ Lăng Khiêm nhìn đến cô, thậm chí còn đang xem cô ở phía sau, lông mày nhíu chặt.
Nhưng mà, hắn cũng không vì cô mà dừng bước chân lại,mà lại hướng tới thang máy chuyên dùng cho Tổng tài.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Ôn Hướng Dương vẫn nhìn nam nhân bên trong thang máy, thẳng đến khi không còn bóng dáng nữa.
Quả nhiên, do cô tưởng tượng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Chính nàng muốn cùng hắn ta phân rõ giới hạn, hiện tại nàng dựa vào cái gì để nhờ hắn hỗ trợ chứ, hơn nữa nàng còn tra ra cha không tiếc thủ đoạn cùng dã tâm để kiếm tiền, lần này hợp tác làm ăn, sợ là tiền sẽ là 1 con số không nhỏ.
Ôn Hướng Dương con ngươi rũ xuống, nếu lại hỏi vay tiền Nghiêm Hân, trước chỉ có thể chống đỡ 1 tháng lệ phí, nàng có thể kiếm tiền, nhưng số tiền cô kiếm được đều đổ vào trị liệu sao?