Tiểu khu Kiều Hi Âm ở gần sát với trường học, đi bộ chỉ mất khoảng mười phút, nhưng vào hai ngày thi đại học nên cô vẫn rời khỏi nhà sớm hơn bình thường một chút.
Cửa phòng 7E bên cạnh đang mở, khi Kiều Hi Âm rời cửa, Tư Nghiêu cũng nghe thấy, anh bước ra hỏi: “Em đã ăn sáng chưa? Chứng minh nhân dân, giấy báo thi và các dụng cụ mang đủ rồi chứ?”
Học kỳ này, ba bữa cơm của Kiều Hi Âm đều là do Tư Nghiêu tìm nhà hàng chuẩn bị, sẽ có người giao hàng tận nơi, món ăn vừa dinh dưỡng vừa ngon miệng.
Kiều Hi Âm có dị năng hệ mộc, có khả năng cảm nhận được tình trạng của nguyên liệu, vì vậy không hề lo lắng sẽ bị ngộ độc thức ăn bên ngoài.
Nhưng cô không có nhiều thời gian để tu luyện nên cũng không từ chối ý tốt của Tư Nghiêu.
Hiện tại số cây ở nhà Kiều Hi Âm đã lên đến một trăm chậu, tất cả loại cây đều có đủ, toàn bộ đều là cây biến dị cấp một hai ba, tất cả đều có lợi cho cơ thể, mỗi ngày đều cung cấp cho cô không ít năng lượng.
Đa số các cây ở đây đều là do Tư Nghiêu tìm và đưa đến cho cô.
Kiều Hi Âm lắc túi tài liệu trong tay, nhìn Tư Nghiêu nói: “Em đã ăn rồi, dụng cụ cũng đã mang đủ.”
Tư Nghiêu kiểm tra nhanh qua một chút, phát hiện cô không còn để quên gì nữa: “Ừ, để anh đưa em đi tới trường.”
Kiều Hi Âm: “Đi đường chỉ có mười phút, không cần anh phải đưa…”
Tư Nghiêu nói: “Anh không lái xe đưa em đi, chỉ đi bộ cùng với em thôi, nếu có người nhìn thấy thì cứ nói anh là anh trai em là được rồi.”
Tư Nghiêu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hôm nay các học sinh khác đều được người nhà đưa đi, người khác có em cũng phải có.”
Kiều Hi Âm: “Được, được thôi.”
Trong khoảng thời gian này, Kiều Hi Âm đã hiểu rõ tâm ý của mình, cô là thật lòng thích Tư Nghiêu, chỉ là trước khi kỳ thi đại học kết thúc, cô tạm thời sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương vào lúc này.
Tư Nghiêu cũng rất ăn ý, tuy rằng anh thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô để tạo cảm giác tồn tại, nhưng chỉ là yên lặng chăm sóc quan tâm cô, không hề nhắc tới chuyện tình cảm.
Hai người cùng nhau đi đến trường học.
Cũng may cả hai đều đeo khẩu trang nên không quá gây sự chú ý.
Tư Nghiêu biết rõ năng lực của Kiều Hi Âm, chỉ cần phát huy như bình thường, thì bất cứ trường học nào trong nước đều có thể đậu được, nên anh không dặn dò quá nhiều, mà chỉ nói: “Sau ngày thi đại học xong là sinh nhật của em, đến lúc đó em muốn quà gì thì cứ nói.”
Kiều Hi Âm mong chờ nói: “Được, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Khi tới trước cổng trường, Kiều Hi Âm vẫy tay với Tư Nghiêu rồi đi vào trường học.
Tư Nghiêu đứng trước cổng trường, nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ, đến khi không nhìn thấy người nữa thì mới xoay người đi về phía xe Maybach.
Hai ngày sau, cuối cùng kỳ thi đại học cũng đã kết thúc.
Kiều Hi Âm cẩn thận kiểm tra bài lại ba lần, sau đó nộp bài trước nửa tiếng.
Vừa bước ra cổng trường liền nhìn thấy Tư Nghiêu đang đứng trước trường học, bên cạnh là chiếc xe Maybach đen cô đã đi ké hơn nửa năm qua.
Kiều Hi Âm ngồi vào ghế phụ, Tư Nghiêu đưa Kiều Hi Âm đến một nhà hàng rất hợp với khẩu vị của cô.
Sau khi ăn cơm tối xong, theo yêu cầu của Kiều Hi Âm, cả hai cùng nhau đi tới rạp chiếu phim xem phim.
Đây là một bộ phim về đề tài mạt thế, đối với người bình thường thì có rất nhiều cảnh khủng bố, nhưng đối với Kiều Hi Âm và Tư Nghiêu mà nói, bọn họ đã từng hằng ngày, thậm chí còn nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng hơn so với điện ảnh.
Trong phim, cuối cùng nam nữ chính thành công tiêu diệt được hết zombie, trở thành đôi với nhau.
Nhìn thấy kết cục này Kiều Hi Âm không nhịn được nhớ về kết quả BE của cô và Tư Nghiêu vào kiếp trước…
Cũng may họ đã gặp lại nhau vào kiếp này.
Tư Nghiêu đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Kiều Hi Âm, Kiều Hi Âm cũng không giãy giụa, để mặc cho anh nắm lấy.
Còn một số việc không cần phải nói thẳng ra, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ.
Sau khi xem phim xong thì còn tận 3 tiếng đồng hồ nữa mới tới 0 giờ, hai người rời khỏi rạp chiếu phim.
Kiều Hi Âm tưởng là sẽ đi về, nhưng không ngờ Tư Nghiêu lại mang cô tới bờ sông ở ngoại ô phía Tây thành phố.
Vành đai xanh ở nơi này không tệ chút nào, ánh đèn cũng rất đẹp, ngày thường có không ít người đi tới đây tản bộ, nhưng hiện tại trời đã khuya, nên người đi đường không nhiều lắm.
Kiều Hi Âm chỉ cảm thấy nửa đêm rồi không về nhà, mà vì các gì phải ở đây làm thức ăn cho mũi, nhưng khi vừa bước xuống xe, đột nhiên Tư Nghiêu lấy từ trong cốp xe một bó hoa hồng đỏ đi về phía cô.
Thời gian vừa đúng lúc 0 giờ.
Ở phía bên kia con sông đột nhiên vang lên tiếng ‘bụp bụp bụp’, pháo hoa lộng lẫy nổi bật trên bầu trời đêm.
Tư Nghiêu cầm 99 đóa hoa hồng đi đến trước mặt Kiều Hi Âm: “Âm Âm, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ. Còn nữa, anh có thể làm bạn trai của em được không?”
Kiều Hi Âm nhìn bó hoa hồng kiều diễm xinh đẹp, rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lộng lẫy: “Pháo hoa cũng là do anh làm sao?”
Trên bầu trời đêm ngoại trừ pháo hoa bình thường, còn có những hình dạng đặc biệt như – hình trái tim, hình bông hoa, còn có hình chiếc bánh sinh nhật.
Tư Nghiêu: “Ừ, em thích không?”
Có cô gái nào mà không thích hoa hồng với pháo hoa chứ? Đặc biệt là hai thứ này đều vì cô mà chuẩn bị.
Kiều Hi Âm nhận lấy hoa hồng từ tay Tư Nghiêu: “Em rất thích, cảm ơn.”
Đây là hoa hồng biến dị cấp một, so với hoa hồng bình thường càng xinh đẹp và giàu sức sống hơn.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Tư Nghiêu, nở một nụ cười ôn nhu: “Âm Âm, em nhận lấy hoa là đồng ý hẹn hò với anh phải không?”
Nhiệt độ trên mặt Kiều Hi Âm tăng lên, tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, muốn cùng Tư Nghiêu thử hẹn hò với nhau, không nghĩ tới ông anh này lại không chờ được, cô vừa mới thi đại học xong, vừa mới thành niên thì người này đã trực tiếp đề nghị hẹn hò rồi, hơn nữa còn bày ra một trận lớn như vậy.
Kiều Hi Âm để hoa vào ghế phía sau xe, sau đó đi đến bên cạnh Tư Nghiêu: “Từ giờ trở đi, em là bạn gái của anh, cho nên…anh có muốn một cái ôm chúc mừng không?”
Đừng nhìn thấy nét mặt Tư Nghiêu đang bình tĩnh, thật ra anh căng thẳng tới mức lòng bàn tay đều là mồ hôi, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Khi nghe được đáp án anh mong muốn nhất, trong lòng Tư Nghiêu vui mừng tới mức muốn phát điên, anh ôm chặt lấy cô gái nhỏ: “Âm Âm, em đồng ý với anh, là thật sao?”
Kiều Hi Âm nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thật, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra, thì ít nhất vào lúc này em thừa nhận rằng em thích anh, nên chúng ta có thể thử một chút. Nếu sau này muốn tách ra…”
Nếu được quen một người tốt như vậy, thì đúng là không uổng công quay lại thế giới này.
Nhưng Kiều Hi Âm chưa kịp nói ra thì đã bị Tư Nghiêu mạnh mẽ hôn lấy.
Sau khi nụ hôn mạnh mẽ kết thúc, giọng nói nghiêm túc trầm thấp của Tư Nghiêu vang lên: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, sẽ không bao giờ tách ra. Nếu có chỗ nào anh làm không tốt, thì em hãy nói cho anh biết, anh sẽ sửa.”
Nếu cô cũng thích anh thì ngoại trừ chết, thì sẽ không có bất kỳ lý do gì để anh mất đi cô lần nữa.
Kiều Hi Âm có thể cảm nhận được, người đàn ông này đối với cô không chỉ là thích, mà là tình cảm đã che giấu rất nhiều năm.
“Không đâu, chỗ nào của anh cũng tốt hết, không cần sửa, em rất thích dáng vẻ hiện tại của anh.” Kiều Hi Âm nói.
Thật ra ở kiếp trước, khi vừa mới quen biết Tư Nghiêu không được bao lâu, Kiều Hi Âm cũng đã có chút động lòng, chỉ là lúc đó là mạt thế, sinh tồn là quan trọng nhất, bởi vì thân thể Tư Nghiêu yếu ớt, nên lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách, nên chút động lòng đó của cô chưa kịp lớn mạnh thì đã bị phá vỡ rồi.
Đời này, tảng băng đã vì cô tan rã, chủ động đi về phía cô, yên lặng làm bạn bên cạnh cô.
Cái cảm giác được người ta che chở yêu thương như trân bảo, thật sự khiến cho người khác mê đắm.
Đặc biệt là người đàn ông làm mọi chuyện đều hoàn hảo như vậy, biết rõ mọi bị mất của cô, đã từng nhiều lần ra vào sinh tử với cô…nên Kiều Hi Âm không thể từ chối được.
Tư Nghiêu nghe thấy Kiều Hi Âm thừa nhận thích anh một lần nữa, trong lòng cực kỳ kích động, đang tính ôm Kiều Hi Âm trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, thì nghe thấy Kiều Hi Âm nói: “Đợi lát nữa rồi hẵng hôn, hiện tại cùng với em xem pháo hoa đã…dù sao, cũng đã tiêu tiền rồi, không phải sao?”
Tư Nghiêu:…
Vì cái gì mà anh lại để pháo hoa bắn tận mười phút vậy? Chọn một phút không phải là tốt hơn sao?
Tư Nghiêu chỉ đành ôm lấy cô bạn gái nhỏ mới ra lò, cùng nhau thưởng thức pháo hoa mỹ lệ.
Nghiêm túc mà nói Kiều Hi Âm xem pháo hoa rất tập trung, chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn Tư Nghiêu, còn Tư Nghiêu thì thỉnh thoảng xem pháo hoa, đã số thời gian là ngồi ngắm Kiều Hi Âm.
Dần dần Kiều Hi Âm cũng không còn hứng xem pháo hoa nữa, dù sao pháo hoa này đẹp nhưng không sờ được, so với ánh mắt của anh bạn trai ngồi bên cạnh còn không sáng bằng.
Kiều Hi Âm bị nhìn tới mức hai tai đỏ bừng.
Chờ đến khi pháo hoa kết thúc, Tư Nghiêu đã kéo Kiều Hi Âm vào trong lòng ngực, một lần nữa cúi đầu hôn.
Cũng may Tư Nghiêu cũng biết trời đã khuya, lần này chỉ hôn hơn một phút, sau đó đưa Kiều Hi Âm lên xe, chở cô về nhà.
Chỗ ở hai người cạnh nhau.
Kiều Hi Âm vẫn có chút sợ, không biết Tư Nghiêu có yêu cầu đi thêm bước nữa không.
Cô biết được tâm ý của mình với Tư Nghiêu chỉ có nửa năm, nhưng đối với Tư Nghiêu mà nói, là người anh đã thích rất nhiều năm, cuối cùng cũng được như ý nguyện…
Cũng may lý trí của Tư Nghiêu vẫn còn rất mạnh mẽ, hắn chỉ đứng trước cửa, hôn lên khóe môi Kiều Hi Âm một cái.
“Đây là hôn chúc ngủ ngon, mau về nghỉ ngơi đi.”
Kiều Hi Âm thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên yêu đương, nên cô thích tình cảm phát triển theo hướng tự nhiên hơn.
Độc thân hai đời, cuối cùng cũng đã có bạn gái nhưng bạn gái vẫn còn quá nhỏ, nên cho dù anh có rất nhiều suy nghĩ không muốn làm người, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống…ít nhất phải chờ bạn gái đủ 20…à không 19 tuổi đã…
…
Sau đó không lâu, kết quả của kỳ thi đại học đã có, Kiều Hi Âm đứng đầu Giang Thành với con số 749 điểm.
Trải qua mấy lần tự hỏi, Kiều Hi Âm đã chọn ngành sinh vật của đại học A, là một trong hai trường giỏi nhất trên cả nước.
Cũng may Tư Nghiêu không chỉ mở phòng thí nghiệm ở Giang Thành, mà anh còn xây một phòng thí nghiệm nhỏ ở thủ đô.
Mỗi khi không đi học, Kiều Hi Âm có thể đến phòng thí nghiệm để điều chế.
Điều quan trọng nhất chính là, nhờ có Kiều Hi Âm thôi thúc nên Lệ Phong Nam đã bắt đầu nghiêm túc học tập, thành tích thi đại học cũng không tệ, hắn thi đậu đại học 985 ngay tại thủ đô, hắn chọn ngành học là kinh doanh, sau khi học xong thì sự nghiệp cũng rất khởi sắc.
Thêm một năm nữa trôi qua, Hứa Viên Viên thi đậu được một đại học ở thủ đô, cô ấy học chung trường với bạn trai của mình.
Mà Tư Tinh Duệ bởi vì không tập trung học hành, nên thành tích của lớp 12 liên tục bị rớt hạng, nên hắn lập tức từ bỏ thi đại học, trực tiếp xuất ngoại du học.
Bốn năm sau.
Ngày Kiều Hi Âm nhận bằng tốt nghiệp đại học, cũng là ngày sinh nhật 22 tuổi của cô.
Công ty dược phẩm dưới danh nghĩa của Kiều Hi Âm cũng đã được phát triển, còn Tư Nghiêu vẫn ổn định đứng top 5 người giàu có nhất như cũ.
Vào ngày thất tịch cùng năm, Kiều Hi Âm và Tư Nghiêu kết hôn, Hứa Viên Viên làm phù dâu cho cô.
Cửa tiệm trà sữa của Lệ Phong Nam trở thành tiệm trà sữa nổi tiếng nhất trên mạng, hiện tại hắn cực kỳ giàu có, hơn nữa còn tự cho mình là người bên nhà mẹ của Kiều Hi Âm.
Sau khi đưa tay Kiều Hi Âm cho Tư Nghiêu, Lệ Phong Nam nói: “Về sau anh nhất định phải đối xử thật tốt với Âm Âm, nếu dám có lỗi với con bé, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Kiều Hi Âm mặc váy cưới trắng, thật sự xinh đẹp như tiên nữ.
Tư Nghiêu mặc lễ phục cưới màu trắng, hôm nay cũng rất đẹp trai.
Tư Nghiêu cười khẽ nói: “Không cần cậu phải nói cho tôi biết, thì tôi cũng sẽ đối xử thật tốt với Âm Âm, cô ấy là bảo bối quan trọng nhất của tôi.”
Đôi tân hôn tuyên thệ, trao nhẫn cưới và buổi lễ kết thúc.
Tư Nghiêu hôn lên môi cô dâu của mình: “Âm Âm, anh yêu em.”
Khuôn mặt Kiều Hi Âm giống như nở hoa, đôi mắt ngấn nước, nhỏ giọng đáp lại: “Em cũng yêu anh.”
Bởi vì cả hai đều muốn tận hưởng cuộc sống này, nên sau khi kết hôn, Kiều Hi Âm và Tư Nghiêu đều không vội vàng muốn có con.
Cả hai đều bận rộn về sự nghiệp của bản thân, nhưng cũng rất coi trọng gia đình của mình, trừ phi là hạng mục rất quan trọng, nếu không thì sẽ không tăng ca, cả hai cũng kêu gọi nhân viên trong công ty không cần phải tăng ca.
Mỗi năm hai vợ chồng đều sẽ đi du lịch ba lần, mỗi lần đều đi không dưới mười ngày.
Dù sao cũng không biết ngày mai có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, thật vất vả mới sống lại được một đời, không thể nào dành hết thời gian cho công việc, cuộc sống này cũng rất quan trọng.
Sau khi kết hôn mười năm, hai người vẫn rất ân ái.
Kiều Hi Âm sinh được một đôi long phượng, từ đó về sau, hai người giảm bớt thời gian đi du lịch.
Vị nắm quyền nhà họ Tư là Tư Nghiêu, càng ngày càng ít tới công ty làm việc, hoặc là thường xuyên đi trễ về sớm, hoặc trực tiếp ở nhà làm việc.
Bởi vì hiện tại anh có một chức vị còn quan trọng hơn – đó là làm cha.
Nhưng so với việc chăm sóc hai đứa con, Tư Nghiêu càng thích tranh sủng với hai đứa nhóc hơn.
“Vợ ơi, đã mười phút rồi em chưa nói chuyện anh.”
“Vợ ơi, em không thể nặng bên này xem nhẹ bên kia, anh cũng muốn được hôn hôn.”
“Vợ ơi, hai đứa nhóc này đều đã được 100 ngày rồi, là lúc nên chia phòng ngủ rồi đó, trẻ con từ nhỏ là phải học cách tự lập.”
Kiều Hi Âm:…
Lúc trước Kiều Hi Âm còn sợ sau khi có con, Tư Nghiêu sẽ đặt hết sự chú ý lên các con, không còn quan tâm đến cô nhiều nữa, nhưng trên thực tế, cô thường xuyên vì con khóc mà tâm tư đặt hết lên người bọn trẻ, xem nhẹ Tư Nghiêu, mà Tư Nghiêu lại càng dính người hơn lúc trước.
Kiều Hi Âm cảm thấy rất mắc cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Thật may mắn, đời này cô đã gặp được Tư Nghiêu, cùng anh quen biết cùng anh yêu đương.
Những ngày hạnh phúc của bọn họ vẫn còn rất dài, rất rất dài.