Giây phút cô cảm thấy mình nhẹ bẫng đi, giây phút cô thấy mình thanh thoát không còn điều thậm tệ nào trong đầu. Cô đã nghĩ thần chết đến rồi, thần chết đưa cô đi rồi, rời xa nhân thế, rời xa đau khổ.
“Chết tiệt! Tôi đã cho cô chết chưa?”
Bỗng bên tai Đồng Miên Miên vọng đến giọng nói quen thuộc có chút vội vàng, lại có chút lạnh lẽo của Hoắc Từ Minh.
Bấy giờ cô mới mở mắt ra, cô phát hiện mình đang trong lòng Hoắc Từ Minh, anh ta nhanh chân đến vậy sao? Có thể từ khoảng cách xa lao đến giữ cô thật chặt, ngăn cô nhảy xuống dưới cầu.
Nước mắt Đồng Miên Miên chảy xuống ướt đẫm áo của Hoắc Từ Minh. Cô cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Hoắc Từ Minh, thậm chí còn nghe thấy nhịp tim đang đập rất mãnh liệt của anh ngay bên ngực cô. Hoắc Từ Minh sao lại vội vàng như thế…
“Hoắc Từ Minh, tôi hận anh đến tận xương tủy.” Đồng Miên Miên nhẹ giọng, cô không còn sức để cất lời mắng nhiếc cho thỏa nỗi lòng nữa rồi.
Hoắc Từ Minh không trả lời cô, nhưng Đồng Miên Miên lại thấy anh ôm chặt cô hơn một chút, tựa như chỉ cần buông tay cô sẽ lại chạy đi mất.
“Hận tôi cũng được, Miên Miên, cùng trở về thôi.”
Những ngày tiếp theo sau khi từ Mỹ trở về, Hoắc Từ Minh không nói hai lời trực tiếp dùng luật sư tài giỏi riêng của mình làm việc nhanh gọn xong xuôi thủ tục ly hôn của Mặc Thưởng và Đồng Miên Miên. Giữa hai người bọn họ mới đây còn là vợ chồng, trong chớp mắt liền thành người dưng, Mặc Thưởng cũng được thả tự do sau khi chịu nghe lời, Đồng Miên Miên là do một tay Hoắc Từ Minh đem đi.
Đồng Miên Miên ở một căn nhà gần bãi biển mà Hoắc Từ Minh đã mua. Căn nhà không lớn bằng biệt thự của anh, nhưng tuyệt nhiên không nhỏ tí nào, nơi này có thể chứa một gia đình đông con cùng sinh sống không hơn không kém, rất tiện nghi và ấm cúng.
Mấy ngày gần đây Hoắc Từ Minh luôn ở bên cạnh Đồng Miên Miên không rời nửa bước, từ ăn uống đến nghỉ ngơi đều không để cô làm một mình, chỉ sợ Đồng Miên Miên nhân cơ hội sẽ làm điều gì xấu xa ảnh hưởng đến cái thai.
Đồng Miên Miên từ lúc được Hoắc Từ Minh cứu ở Mỹ, trở về cô không hé răng nửa lời, Hoắc Từ Minh có khiến cô tức điên đi chăng nữa nhận lại từ cô cũng là sự im lặng đến đáng sợ.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi thôi mà Đồng Miên Miên đã hốc hác đi trông thấy, đôi mắt đã hiện lên quầng thâm mờ mờ, cả khuôn mặt không có sức sống khiến người khác nhìn vào còn tưởng bị bệnh.
“Cháo bào ngư nóng hổi mới nấu, Miên Miên, em ăn một chút.”
Đồng Miên Miên đang ngồi trong phòng, hướng mắt về bờ biển vắng người thì cửa phòng bật mở nhẹ nhàng, Hoắc Từ Minh bưng một khay nhỏ bên trong là bát cháo thơm phức đi vào.
Phải nói thế nào nhỉ…
Đồng Miên Miên nhìn Hoắc Từ Minh như một con người khác, ánh mắt mơ hồ. Hoắc Từ Minh luôn miệng ngọt ngào nịnh bợ cô, còn dịu dàng hơn cả một người chồng đối với một người vợ. Cô cũng chưa từng thấy anh ta đối xử như này với Thẩm Vũ.
“Cháo này là đích thân tôi nấu.” Đặt khay cháo xuống bàn, Hoắc Từ Minh sắn ống tay áo sơ mi lên cười ôn nhu nhìn Đồng Miên Miên.
Hoắc Từ Minh cứ một mình tự biên tự diễn, tự nói tự trả lời rồi cầm chiếc thìa láng bóng lên xúc một miếng cháo vừa vặn, thổi cho bớt nóng rồi đưa đến trước miệng Đồng Miên Miên.
Cô không há miệng, chỉ nhìn Hoắc Từ Minh lạnh lùng.
“Anh không về nhà sao?” Cuối cùng Đồng Miên Miên cũng chịu nói chuyện.
Hoắc Từ Minh hơi tắt nụ cười nhưng vẫn kiên nhẫn cầm thìa cháo. “Chuyện này nói sau, nào, mở miệng.”
Đồng Miên Miên không chịu ngoan ngoãn, cô cười khẩy. “Thẩm Vũ thiếu anh có thể sống ư?”
Anh nhíu mày, Đồng Miên Miên toàn nói những lời khó nghe với anh. Cô ghét anh đến vậy ư.
Hoắc Từ Minh đặt tô cháo xuống bàn, vén tóc Đồng Miên Miên thật gọn gàng ra sau tai. “Tôi sẽ đi, em không cần phải đuổi.”
“Tôi có thể đuổi anh à.” Đồng Miên Miên không nhìn Hoắc Từ Minh nữa, tiếp tục nhìn bờ biển bên ngoài.
Anh cười nửa chính nửa tà. “Đồng Miên Miên, em thật cứng đầu.”
“…”
“Có mệt không? Hay là đi nghỉ trước nhé.”
“Tại sao lại là tôi.” Đồng Miên Miên bỗng cất giọng hỏi.
Còn chưa hiểu lắm ngụ ý của Đồng Miên Miên thì Hoắc Từ Minh đã thấy cô rơi nước mắt trong khi mặt không hiện lên biểu cảm nào. Đau lòng đến vậy?
Hoắc Từ Minh đứng dậy đi ra sau ghế Đồng Miên Miên, dùng đôi tay cao quý của mình xoa bóp bả vai cho cô. “Cứ cho là vì em mang trong mình con của tôi.”
“Nếu đứa bé không còn, anh sẽ buông tha cho tôi sao?”
Hoắc Từ Minh khựng lại một giây, tiếp tục xoa bóp vai cô. “Tất nhiên. Nếu em có thể làm điều đó.”
Đồng Miên Miên cười nhạt, cô thừa biết Hoắc Từ Minh đã có sự chuẩn bị rồi, chỉ ngày mai thôi người của anh ta sẽ đến đây theo dõi từng cử chỉ lẫn hành động của cô mỗi ngày cho đến khi đứa bé bình an chào đời. Mỗi bữa sau khi ăn cơm Đồng Miên Miên đều phải uống những thứ bổ dưỡng cho thai nhi mà Hoắc Từ Minh đem tới, chúng rất đắt tiền nhưng so với tài chính của anh lại không là gì cả. Muốn bỏ đi đứa bé, e là khó hơn lên trời!
“Anh định nhốt tôi ở đây đến bao giờ.” Đồng Miên Miên đưa hai tay lên ôm chính mình vẻ cô độc.
“Nhốt?” Hoắc Từ Minh đi đến cửa sổ, thân mình anh khi đứng trước biển thật đẹp, biển cũng không thể đọ được sự uy nghiêm và đẹp đẽ của anh. Bóng lưng anh cao thẳng, giọng nói trầm thấp. “Em muốn đi đâu, tôi đều có thể đưa em đi.”
Đồng Miên Miên gạt nước mắt. Hoắc Từ Minh cố tình không muốn hiểu ý của cô mà thôi. Hoắc Từ Minh mà cô biết trước kia không ngờ lại có tính cưỡng đoạt, chiếm giữ cao đến vậy. Thế mà cô thấy Thẩm Vũ mới là người giữ chồng, Hoắc Từ Minh lại quá thoải mái và thả lỏng vợ mình.
“Tôi có một thắc mắc.”
“Em cứ nói.” Giọng anh trầm thấp, thuần túy như rượu vang, rất dễ nghe.
“Kết hôn lâu như vậy rồi, tại sao giữa anh và Thẩm Vũ không có con.” Câu hỏi này nhiều lần cô đã muốn nói, chỉ là ngại ngùng, sợ Thẩm Vũ nghĩ mình táy máy đời tư cá nhân của cô ấy.
Nhưng cho đến nay khi cô mang thai con của Hoắc Từ Minh, anh ta lại có vẻ vui mừng khi biết tin mình sắp được làm cha, vậy thì tại sao Thẩm Vũ không sinh con cho anh ta chứ.
Hoắc Từ Minh đút tay túi quần bình tĩnh đáp. “Cô ấy không đủ trong sạch để mang thai đứa con họ Hoắc.”
Không đủ trong sạch… Câu trả lời này của Hoắc Từ Minh khiến Đồng Miên Miên ngỡ ngàng, một người yêu vợ như anh ta lại có thể…
“Tôi đủ?” Thẩm Vũ không đủ trong sạch, vậy cô đủ ư, nực cười!
Anh trả lời rất nhanh và rõ ràng. “Em đủ.”
Đêm hôm nay Hoắc Từ Minh rời đi ngoài dự kiến của Đồng Miên Miên, người của anh ta cũng chưa tới, Đồng Miên Miên tiễn anh ta ra đến cửa thì cũng lập tức trốn khỏi nhà.
Ông trời đã cho cơ hội, không chạy quả là có lỗi với bản thân!
“Hoắc tổng, tôi không thấy tiểu thư Miên Miên đâu cả.”
Hoắc Từ Minh mới đi được nửa chặng đường đã nhận được thông báo. Anh giữ chặt vô lăng hạ lệnh. “Phong tỏa tất cả bệnh viện trong thành phố.”
Bệnh viện tư nhân về đêm hiu quạnh, Đồng Miên Miên ngồi trước mặt vị bác sĩ lớn tuổi.
“Cô suy nghĩ kĩ chưa? Cái thai phát triển rất tốt.”
Đồng Miên Miên dứt khoát. “Tôi đã nghĩ kĩ, bác sĩ hãy làm nhanh đi.” Chỉ sợ chậm một giây cô liền bị Hoắc Từ Minh tìm đến đem về.
Rầm!
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra đập mạnh vào tường, Hoắc Từ Minh đứng bên ngoài, đôi mắt đen lạnh chiếu lên sự sợ hãi của Đồng Miên Miên.
Anh ta bằng cách nào…
“Đồng Miên Miên, em dám đi phá thai?”
“Tôi không thể nào giữ nó, tôi không thể làm chuyện trái lương tâm.”
Hoắc Từ Minh đi vào giữ chặt cổ tay cô. “Em cho rằng phá thai là không trái lương tâm?”
“Vậy anh cho rằng có thai với người đã có vợ thì rất đúng hay sao?” Đồng Miên Miên bật khóc, cô vùng vẫy.
Hoắc Từ Minh im lặng, anh đảo mắt tới bác sĩ, ông ta bị khí thế của anh áp đảo liền chạy đi.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc nấc của Đồng Miên Miên, Hoắc Từ Minh dùng tay ép cô ngẩng khuôn mặt lên nhìn mình.
Trong mắt cô là Hoắc Từ Minh như đúc tạc, tuyệt mỹ vô cùng nhưng lại lạnh lùng hơn băng giá.
“Tôi sẽ ly hôn Thẩm Vũ, Đồng Miên Miên, tôi nuôi em, tôi nuôi con.” Dứt lời một bản hợp đồng mới tinh từ tay người của Hoắc Từ Minh bên ngoài đem vào đặt trên tay anh. “Ngoài sinh con và ở bên tôi ra, em nhất định không thiệt thòi.”