Khẽ đặt người Đồng Miên Miên xuống chiếc ghế dài, Hoắc Từ Minh hạ tầm mắt xuống đôi môi ngọt ngào của cô, rồi lại xuống cần cổ hấp dẫn, yết hầu anh nâng lên hạ xuống mấy lần, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô dịu dàng.
Nóng, thật nóng… Bàn tay của Hoắc Từ Minh như chứa nguồn điện khiến thân thể Đồng Miên Miên tê dại mỗi khi anh lướt qua da thịt. Nữa, cô muốn hơn nữa…
Đồng Miên Miên nuốt một ngụm nước bọt, cô run run đôi tay thon dài đưa lên, tháo từng nút cúc áo của Hoắc Từ Minh ra.
Anh giãn tròng mắt nhìn bàn tay hư hỏng của Đồng Miên Miên, trong đầu vẫn chưa tìm ra lý do tại sao Đồng Miên Miên thay đổi thái độ nhanh như thế này, nếu chỉ vì hát với cô một đoạn nhạc mà được hưởng chế độ ưu đãi này thì quá hời rồi! Đồng Miên Miên bình thường đến chạm vào người nhẹ một cái đã xù lông lên cảnh giác như nhím, nay lại tự tỏ vẻ bị thuần phục trước anh.
Đồng Miên Miên, mày đang làm gì vậy? Đồng Miên Miên, tỉnh ngộ lại ngay, mày biết này đang tiến xa quá rồi không. Đồng Miên Miên! Đồng Miên Miên!
Trong đầu cô liên tục báo động chính mình, vậy mà cuối cùng không kiểm soát được hành động, hơi thở nóng rực cùng ngón tay mềm mại lướt qua vầng ngực săn chắc của Hoắc Từ Minh, dần dần di chuyển xuống cơ bụng tuyệt đẹp của anh.
Hoắc Từ Minh nhếch cao khóe miệng lấy đó làm điểm hưng phấn, anh cởϊ áσ của mình một cách từ từ, sau đó vén váy Đồng Miên Miên lên đến ngực cô, một tay xoa nắn phần thịt mềm mại nhẹ nhàng.
Không gian trong phòng thoắt sáng thoắt tối, chỉ có nhạc du dương là vẫn ngân nga, giữa cảm xúc thăng hoa và đặc biệt, người phụ nữ cuốn lấy mình vào người đàn ông, vô cùng thân mật.
Đồng Miên Miên tê dại đầu óc, cô không thể phân biệt được đúng sai nữa rồi, lý trí kiểm soát toàn bộ hành động của cô, cô vậy mà lại cùng Hoắc Từ Minh nảy sinh quan hệ xáƈ ŧɦịŧ ngay trong phòng hát karaoke đó… Đến khi cô định thần lại được thì phát hiện ra mình đã ở nhà rồi.
Cửa phòng mở cạch một cái. Đồng Miên Miên giật bắn mình chui vào chăn trùm kín đầu, mặt mũi cô bắt đầu nóng bừng vì hổ thẹn với những gì mình đã làm.
Hoắc Từ Minh giương cao khóe môi, ánh mắt ngạo nghễ nhìn người đang trốn mình trong tấm chăn mỏng vô dụng kia, trên tay anh vẫn là cốc sữa ấm.
Tiếng bước chân chậm rãi thanh tao ngày càng tiến đến gần Đồng Miên Miên hơn, cô nhắm tịt mắt lại không muốn mở ra chút nào, nếu bây giờ có một lỗ nứt cô lập tức cắm đầu xuống không suy nghĩ gì nhiều.
Bên cạnh giường cô trùng xuống một chút, cô có linh cảm Hoắc Từ Minh đã ngay bên cạnh rồi.
“Ăn tôi thỏa mãn rồi lại trốn tránh, Đồng Miên Miên, em thật đặc biệt.”
Ăn…ăn? Ai ăn ai chứ?
Đồng Miên Miên toan lột chăn ra cãi lý, nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi, cô lại nằm im không có ý định thò đầu ra.
“Nến đó sau này nên mua nhiều một chút.”
Bỗng cô nghe thấy âm giọng có vài tia châm chọc từ Hoắc Từ Minh cất ra. Cô giãn chân mày suy nghĩ, chưa đầy ba giây chăn liền bị cô lật tung ra, cô nheo mày với người đàn ông đối diện.
“Nến đó có vấn đề sao?”
Hoắc Từ Minh cười thỏa mãn, nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông nhưng khiến tâm trạng cô không tốt hơn chút nào. Anh đưa tay định vuốt tóc cô, cô lập tức lùi xa không cho anh chạm vào mình, cả người là một màn cảnh giác.
Anh bó tay không muốn làm cô nổi đóa nữa, liền thu mình về nói bằng giọng thản nhiên như không. “Nến em mua thực sự là có vấn đề đấy.”
“…” Cô im lặng nhìn Hoắc Từ Minh.
“Nến đó là nến gợϊ ȶìиɦ chỉ dành thắp trong phòng tình nhân. Rất hữu dụng đối với phụ nữ.”
“C…có loại nến này nữa ư?” Đồng Miên Miên tá hỏa đưa tay lên ôm đầu mình, cô đã mua cái thứ gì vậy chứ, đúng là tự tay hại mình mà không biết, để Hoắc Từ Minh đắc ý thế kia còn không phải là lỗi tại cô?
Trên đời này thứ gì mà không có chứ, khuôn mặt Hoắc Từ Minh bây giờ chính là muốn nói lời này, nhưng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Đồng Miên Miên bây giờ khiến anh rất buồn cười, chỉ là không thổ lộ ra, anh híp mắt nhìn cô như chờ đợi hành động tiếp theo.
Đồng Miên Miên dùng chăn quấn quanh mình đề phòng Hoắc Từ Minh động chạm, cô cao giọng nhẩu mũi với sự ghét bỏ. “Nghe đây Hoắc Từ Minh, đó chỉ là sự cố, anh…”
Ngay tức khắc đôi môi mỏng của người đàn ông hạ xuống nơi Đồng Miên Miên, khiến cô ngơ ngác không nói thêm được gì mà đứng hình như bức tượng tạc.
“Lẻo mồm lẻo miệng, nói gì đi nữa em cũng đã là người của tôi, bào chữa vô ích.” Hoắc Từ Minh giương cao khóe miệng như khoe chiến công, tay phải của anh không biến từ lúc nào đã đặt ở ngực Đồng Miên Miên khiến ai kia đỏ mặt tím tai tức giận.
“Hoắc Từ Minh, tôi ghét anh!”
“Tôi từng nghe đâu đó có câu nói này, ghét của nào trời trao của đấy.” Anh phóng khoáng nháy mắt với cô một cái, bộ dạng hết sức hưng phấn không lạnh lùng như thường ngày.
Á khẩu không cãi lại Hoắc Từ Minh, Đồng Miên Miên chỉ có thể hậm hực hất mặt quay đi, coi lơ anh, coi anh là không khí!
“Con đói rồi, uống chút sữa đi, lát nữa ăn cơm.” Hoắc Từ Minh đưa sữa đến trước mặt Đồng Miên Miên, cất giọng như ra lệnh.
Cô nhăn mặt nhận lấy cốc sữa. Thấy đấy, Hoắc Từ Minh vẫn là luôn quan tâm đứa bé trong bụng cô, cô cũng đói đấy chứ, riêng gì con của anh ta đâu.
Xong vậy cũng không thèm chấp nhất với Hoắc Từ Minh nữa, cô uống hơn nửa cốc sữa rồi thôi, đưa cốc sữa lại cho Hoắc Từ Minh. Anh ta cầm cốc sữa dở không do dự uống cạn một hơi như điều lẽ phải.
Đồng Miên Miên giật giật khóe miệng. “Tổng tài tại thượng của dân chúng rồi cũng có ngày uống sữa dở của tôi mà thôi.”
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Từ Minh sớm đã rơi trên người Đồng Miên Miên, tựa như đang đánh giá Đồng Miên Miên một cách hứng thú, tuy là hờ hững bất cần, nhưng vẫn có vẻ lạnh lẽo bức bối khiến cô bỗng chốc thấy lời mình nói ra có chút không đúng…
“Vậy thì cũng không tệ.”
“H…hả?” Đồng Miên Miên mắt chữ A miệng chữ O không tin vào mắt mình.
Hoắc Từ Minh nhìn xuống bầu ngực căng tròn của Đồng Miên Miên, bỗng mép hơi nhếch mà lạnh nhạt nói. “Sữa của em đúng là không tệ.”
Bùm! Có ai nhìn thấy đầu Đồng Miên Miên bốc khói không?
Đồng Miên Miên xì xèo dòng khói trắng trên đầu, cô vơ chiếc gối bên cạnh liên tục đập vào người Hoắc Từ Minh. “Tên biếи ŧɦái xấu xa, tên cuồng dục vô liêm sỉ, cút đi, ra ngoài mau!”
Sau khi Hoắc Từ Minh ra ngoài, bên tai Đồng Miên Miên vẫn còn tiếng cười giòn rụm của anh ta, thật khiến người khác sống không nổi chết không xong. Bất giác cô đưa mắt xuống nhìn ngực mình, cổ họng trơn tuột một ngụm nước bọt rồi đưa tay lên che kín lại. Tên khốn Hoắc Từ Minh này dám để lại cả dấu hôn trên cổ và ngực cô, tên đầu heo não úng nước!
Đồng Miên Miên nằm phịch xuống giường đưa mắt nhìn trần nhà mà cứ như lạc mình vào tận cuộc yêu vừa diễn ra, bỗng lồng ngực lại đập thình thịch đến khó chịu, trong mắt cô giờ nhìn đâu cũng thấy bộ dạng khó ưa của Hoắc Từ Minh.
Lẽ nào…lẽ nào…
“Không thể nào!” Đồng Miên Miên lập tức tự phủ nhận với bản thân.
Cô và Hoắc Từ Minh mới tiếp xúc thân cận không lâu, nảy sinh tình cảm ư? Không thể nào xảy ra, nhìn bằng hướng nào đi chăng nữa mối quan hệ này chính cô là người thiệt thòi, đem lòng yêu người đàn ông phong lưu tài giỏi, vinh hoa phủ mình như Hoắc Từ Minh, cô chính là tự tìm đường chôn tâm…
Đồng Miên Miên thu mình lại, mí mắt hơi cụp, nhưng sao đây…trái tim của cô có vẻ không nghe lời lý trí… Cô thích Hoắc Từ Minh rồi sao.