Boss Là Ông Xã Cool Ngầu

Chương 7: Mỗi người một ngả



Đồng Miên Miên thở ra một hơi mạnh. Cau mày với Hoắc Từ Minh. Đúng là Hoắc Từ Minh đỡ cho cô một nhát dao, nghĩ lại tình cảnh ban nãy có hơi đáng sợ, nhưng cô không cầu xin anh đỡ thay mình hay cản lại dao từ tay Thẩm Vũ.

Cô quay trở về ghế ngồi, bần thần. “Anh nên chạy theo cô ấy.”

Trong giây lát Hoắc Từ Minh hiện lên vẻ trầm mặc, nhìn thoáng qua thấy tâm trạng anh không vui. “Nên để cô ấy yên tĩnh để tự kiểm điểm mình.”

Còn có tâm trạng để người vợ đang bị tổn thương của mình phải đi kiểm điểm, Hoắc Từ Minh vô tâm không khác gì Mặc Thưởng khiến Đồng Miên Miên liếc mắt khinh bỉ.

Nhận thấy ánh mắt không mấy hữu hảo của Đồng Miên Miên, Hoắc Từ Minh cũng đi tới ghế, tay không bị thương cầm hộp y tế cá nhân màu trắng.

“Để cô chịu oan ức, xin lỗi.”

Từ xin lỗi thốt ra từ miệng Hoắc Từ Minh khiến cô cười cợt nhả. Xin lỗi bây giờ có tác dụng gì?

“Hoắc Từ Minh, một người cao cao tại thượng như anh cũng biết xin lỗi người ngoài à.”

Người ngoài ở đây chính là ám chỉ Đồng Miên Miên. Theo những lời Thẩm Vũ hay hàn huyên với cô, thì Hoắc Từ Minh trước giờ chỉ mở miệng xin lỗi mỗi một người phụ nữ anh ta yêu mà thôi, người đó là vợ anh, Thẩm Vũ.

Hoắc Từ Minh hơi siết chặt nắm tay không trả lời. Quả là anh thấy có lỗi, dù sao Đồng Miên Miên cũng rất tốt, trong nháy mắt vừa mất chồng vừa mất bạn, vừa chịu nhục nhã, trong khi đó anh là người gây ra mọi chuyện.

“Đêm qua tôi hơi say…” Anh mở hộp.

Đồng Miên Miên không trả lời, cô nhìn Hoắc Từ Minh sau đó lại chuyển hướng quay đi, cô không có can đảm nhìn anh ta. Một người trước giờ cô vẫn luôn ngưỡng mộ là ông chồng tốt, tài giỏi, giàu có. Cả đời này Đồng Miên Miên chỉ nghĩ cô và anh giữ đúng khoảng cách, cư xử đúng mực như những người bạn tốt. Sau một đêm tỉnh dậy lại thấy mình nằm trong lòng Hoắc Từ Minh, thân mình không mảnh vải, nhiều nơi đau nhức, cô thấy mình khốn nạn như lời Thẩm Vũ chửi.

Đồng Miên Miên suy nghĩ vẩn vơ cho đến khi thấy má mình hơi xót. Cô giật mình nhìn xuống thì thấy Hoắc Từ Minh đang chăm chú rửa qua vết thương cho cô.

“Để tôi tự làm.” Cô nóng mặt đẩy tay Hoắc Từ Minh ra.

Hoắc Từ Minh nhíu mày vì Đồng Miên Miên chạm vào tay đau của anh.

“Bôi thuốc cho cô chắc không bị cho là dụ dỗ chứ.”

Đồng Miên Miên mím môi. Hoắc Từ Minh vẫn có thể bình tĩnh đến thế, giờ thì cô đã biết tại sao Thẩm Vũ yêu anh ta đến vậy. Hoắc Từ Minh quả thật rất quan tâm người khác, tâm tính tốt đẹp, trái ngược với Mặc Thưởng.

“A…” Đồng Miên Miên khẽ thốt lên.

“Đau à?” Hoắc Từ Minh thu tay lại tức khắc.

“Ừm.” Đồng Miên Miên nhíu mày.

Rốt cuộc anh ta biết bôi thuốc không thế? Bôi thuốc cho lành vết thương mà cứ như xé toạc nó ra cho rách thêm vậy.

Hoắc Từ Minh từ từ nói. “Tôi không giỏi việc này cho lắm, trước giờ bị thương đều là Tiểu Vũ lo.”

Đồng Miên Miên ừm một cái. Sau khi rửa vết thương cho cô xong Hoắc Từ Minh bôi thuốc lên, lấy miếng dán cá nhân dán lại. Tiện miệng còn nhắc nhở cô một câu. “Phụ nữ có sẹo trên mặt là một thiệt thòi, vẫn nên bôi thuốc đều đặn chút.”

“Cảm ơn.”

Nhìn Hoắc Từ Minh luống cuống tự băng bó vết thương ở lòng bàn tay mà cực kỳ ngứa mắt. Đồng Miên Miên muốn tự đập mặt một cái, anh ta đúng là không biết gì thật, băng bó thế kia có mà đến tối cũng không xong. Cô giật lấy cuộn gạc trắng từ tay Hoắc Từ Minh. “Để tôi giúp.”

Như đợi câu này nãy giờ, Hoắc Từ Minh gật đầu rất bằng lòng. Hình ảnh cô cẩn thận băng bó hiển thị trong mắt anh. Rất khác với Thẩm Vũ, Đồng Miên Miên làm gì cũng soi xét kỹ càng, tay cô như lướt nhẹ qua đã xong mọi thứ, cảm giác đau cũng không nhiều.

Hoắc Từ Minh sau khi mở cửa ra ngoài thì đã đưa cho Đồng Miên Miên một bộ quần áo mới.

“Đây là đồ của Tiểu Vũ, cô và cô ấy có dáng người tương đương, cứ mặc tạm.”

Nhìn quần áo trên tay Hoắc Từ Minh, Đồng Miên Miên lập tức lắc đầu. “Tôi không cần.”

Sẽ càng làm Thẩm Vũ tức giận hơn khi biết Hoắc Từ Minh đưa quần áo của cô ấy cho người cô ấy ghét cay ghét đắng.

Hoắc Từ Minh nhìn Đồng Miên Miên tựa như một thoáng hiểu rõ lòng người, cũng không ép Đồng Miên Miên nữa. “Vậy tôi sẽ cho người mua đồ mới cho cô. Cũng không thể ăn mặc như này.” Anh chiếu mắt lên toàn thân Đồng Miên Miên, thật nhếch nhác.

Đồng Miên Miên từ đầu đến cuối nói chuyện rất ít khi ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Từ Minh, đúng là cô và Thẩm Vũ có dáng người từa tựa nhau, nhưng Thẩm Vũ lại nhỏ người hơn một chút, thấp hơn cô một chút. Đứng bên Hoắc Từ Minh ít ra Đồng Miên Miên cũng cao gần đến cổ anh.

“Cũng đã muộn rồi, tôi đi đây.” Ngoài trời gió thổi bay những chiếc lá xanh mơn mởn, bầu trời ngả vàng, màu của hoàng hôn.

Hoắc Từ Minh nhướng mày. “Cô đi đâu?”

Phải, cô đi đâu?

Không cha mẹ, không người thân, Mặc Thưởng chính là gia đình duy nhất của cô. Cô đi đâu?

Cô cười mà như không. “Tôi có nơi để đi.” Nói xong không để người đàn ông đó cản đường nữa, Đồng Miên Miên nhanh chân rời khỏi nhà của Hoắc Từ Minh.

Từ cửa sổ kính sát đất to lớn, Hoắc Từ Minh trên cao hướng mắt xuống dáng người nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên đang cố chạy xa. Giống như ở lại đây thêm giây phút nào cô ấy sẽ bị áp bức đến cạn kiệt hơi sức mà mình đang gắng gượng. Trên thân mình Đồng Miên Miên vẫn mặc bộ đồ đó, áo dính máu nhăn nhúm, đầu tóc đã chải lại gọn gàng rồi, khuôn mặt lại nhợt nhạt vô cùng…

Hoắc Từ Minh đưa tay lên giữ thái dương mình, mắt nhắm lại. Sự kiên nhẫn của anh cuối cùng cũng giữ được đến giờ phút này. Từ từ mở mắt ra, dù Đồng Miên Miên đã đi thì từng dấu hôn trên cổ, ngực cô ấy lại hiện rõ mồn một trong ký ức anh. Và anh không quên nhắc nhở mình một điều: Đó là vợ Mặc Thưởng.

Thẩm Vũ không một lần gặp mặt Hoắc Từ Minh kể từ hôm ấy, cô chỉ đơn thuần gửi một tin nhắn cho anh, nói mình sẽ về nhà mẹ nuôi một thời gian.

Hoắc Từ Minh lấy công việc làm trọng trách lớn, anh bận đến nỗi không có nhiều thời gian ăn, ngủ nghỉ. Mục đích chính là quên đi những chuyện không vui. Chính vì vậy Thẩm Vũ không trở về bên anh thì anh cũng không còn nhớ tới cô ấy.

Đồng Miên Miên sau vài ngày ở bên ngoài cuối cùng cũng trở về nhà. Nhưng sau khi trở về, cảnh tượng cô chứng kiến lại chính là Mặc Thưởng đang ân ái với người phụ nữ khác. Anh ta không ngần ngại sỉ vả cô trước mặt cô ta, tiện tay ném đơn ly hôn lấy từ ngăn kéo ra vào mặt Đồng Miên Miên.

Đồng Miên Miên cứ ngớ ngẩn một hồi, cô nhìn người phụ nữ ôm chăn che ngực mình ngồi trên giường cô và Mặc Thưởng giương giương tự đắc.

“Cô sẽ không nhận được một đồng nào từ lần ly hôn này đâu, đừng ảo tưởng!” Mặc Thưởng vừa mặc lại quần áo vừa quát tháo.

Đồng Miên Miên nhắm mắt lại, cô hít thở đều đều, cuối cùng cúi người nhặt đơn ly hôn mà Mặc Thưởng đã vứt, ký vài nét đơn giản lên trên. Hãy xem như đây là quà tặng cuối cùng của cô dành cho Mặc Thưởng.

“Hừ, phụ nữ lăng loàn đúng là chỉ trong tích tắc. Ký đơn ly hôn nhanh như vậy, quả nhiên từ lâu đã gian tình với Hoắc Từ Minh. Con mắt nào của tôi lại nhìn nhận hai người nhỉ.” Mặc Thưởng vỗ tay hai cái, đi tới giường ngồi xuống hôn bờ vai trắng ngần của người phụ nữ kia.

“Em sẽ không lấy đi thứ gì.” Đồng Miên Miên mắt ngấn lệ nhìn Mặc Thưởng, người đã hoàn toàn khác với trước kia. “Mặc Thưởng, em đi đây.”

Trước khi ra khỏi cửa, Đồng Miên Miên còn nghe thấy anh ta lạnh nhạt phỉ ra một câu. “Nhớ ngày ra tòa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.