hàn mặc phong quay người, dán ánh mắt lên cô
trần bảo nhi vội vã cúi đầu. Cô sao dám to mật lớn tiếng với hắn. Không xong rồi. Trần bảo nhi nhìn xuống tay. Máu. Có máu nha. Cô đâu có bị thương. Trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong đang đứng quay lưng với cô. Không lẽ vì cô mà hắn bị thương. Trần bảo nhi chạy lại, cầm lấy tay hắn
- hàn mặc phong. Anh bị thương rồi. Mau cởi áo ra
hàn mặc phong chết sững. Cô ra lệnh cho hắn cởi đồ. Gan cô không những lớn mà được xem là siêu siêu lớn. Hàn mặc phong trận người cô vào tường, gương mặt kề sát mặt cô
- làm đi
trần bảo nhi kinh hãi với con người trước mắt
- nếu muốn chết
hàn mặc phong mở cửa phòng một bên, đẩy cô vào trong rồi đi ra. Trần bảo nhi ngồi sõng soài trên sàn, một căn phòng không quá lớn nhưng với cô thì là cả một mơ ước. Giường lớn, tủ tường vừa, bàn học và giá sách. Trong tủ có đồ, và cũng chỉ toàn váy đắt tiền. Một điều mà cô nghi hoặc. Không lẽ hàn mặc phong chuẩn bị phòng này cho cô. Cũng không thể nằm ngoài khả năng đó. Song tốt nhất vẫn là nên hỏi. Hàn mặc phong đứng dưới vòi nước xối xả đang tuôn trên người. Một tay chống vào tường gạch, nước chảy trên cơ bắp vững chắc
- mẹ kiếp!
Từ khoé miệng, hàn mặc phong bỗng thốt ra câu chửi thề mà chưa bao giờ thoát ra. Rồi hắn đưa bàn tay kia lên, bàn tay đã luồn vào cổ cô, chạm vào da thịt cô, khoé miệng cong lên yêu mị