Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 15-2: (2) mượn rượu làm càn



- dám giở trò. Không thể tha

trần bảo nhi khóc không ra nước mắt. Làm sao hắn có thể như thế, có thể đọc thấu suy nghĩ của cô. Không lẽ hắn là kẻ có thể độc được ý nghĩ của người khác. Lửa giận trong người cô càng bốc lên ngùn ngụt đủ để thiêu cháy một con vịt để trở thành món vịt quay thơm ngon. Đảm bảo an toàn thực phẩm. Lần này hành động, cô không được suy nghĩ. Và . Bốp

- a. . . - hắn hét lên

tiếng hét lần đầu tiên cô nghe hàn mặc phong hét. Thật sảng khoái. Không dùng chân, tay cũng bị giữ, cô đành dùng đầu. Tuy chưa bao giờ áp dụng chiêu thức này nhưng thấy một người đàn ông mình đồng da sắt mà đã biểu hiện không tồi như vậy thì ắt hẳn nó vô cùng lợi hại. Cô chạy nhanh ra khỏi phòng, bỏ mặc nạn nhân đang ôm đầu có xu hướng chấn thương nặng tại hiện trường gây án. Trần bảo nhi giơ tay xoa đầu. Không thể không phủ nhận, đầu hàn mặc phong vô cùng cứng, khiến trần bảo nhi than lên

- đầu hắn cứng chết đi được. Chắc được chiết xuất từ kim cương

cô chạy xuống cầu thang, vừa hay gặp mấy chị giúp việc rồi nhanh chóng bám theo họ đến khu ở cho giúp việc. Tính cách cô tuy phá phách nhưng bản chất vô cùng lương thiện, khác với ai đó vừa lạnh lùng vừa độc ác. Cả căn phòng bắt đầu tán chuyện từ đông sang tây, từ bắc xuống nam, tán đủ mọi chuyện từ trên trời xuống dưới đất

- mùa này thật chán. Ngồi nói chuyện lâu quá cũng phiền- một vài người khẽ phàn nàn

- đúng. Quả là rất nhàm chán- lại thêm một lời than

- thế nào nói không nhàm chán- cô chống cằm

- buổi tối đẹp như thế này, nếu có một ít rượu

- chị biết uống rượu sao- cô chen vào

- nín. Cái gì cũng nhảy vào. Nghe người ta nói cái đã

- thì chị nói đi- trần bảo nhi ngã xuống giường. Cơn buồn ngủ bắt đầu lai vãng. Dạo này vì chưa chuẩn bị cho kỳ học mới, không phải lo cho tiền ăn, học. . . Nên cô như bị biến thành một con người ỷ lại. Với tình hình thế này thì nếu cô bị hắn đuổi đi khỏi nơi này thì cuộc sống của cô sẽ như thế nào? À. Không. Cô đây không đợi hắn đuổi mà ngay lập tức sẽ tìm cách bỏ trốn. Trần bảo nhi nhìn trần. Đám giúp việc ở đây được ở sung sướng như thế, lại còn được trả rất nhiều tiền , nếu cô biết sớm thì cô đã gia nhập cùng chị em nơi đây, lại còn là người cầm cờ xung phong đi đầu tiên. Đâu cần phải cực khổ mưu sinh vất vả suốt thời gian trước. Nghĩ lại mới thấy thật đáng tiếc

- thiếu gia có một phòng chuyên để rượu. Rõ là người chẳng khi nào đụng đến mà lại còn toàn là rượu ngoại từ các thương hiệu đang tiếng, một chai đến mấy chục đô, thậm chí còn cả trăm. Vậy thì thật quả là lãng phí

- ý chị là muốn lấy

- đời người vô cùng ngắn ngủi, lấy một chai cũng không biết- gia huệ cười cười

- nếu bị bắt thì tan xương nát thịt.

Cô nhìn mọi người. Muốn lấy thì tại sao không lấy chứ. Có cái gì mà phải sợ hắn. Làm như hắn là bom nguyên tử không bằng. Nhìn cô xem, cô sẽ cho họ thấy, trần bảo nhi này hùng dũng cỡ nào

- em lấy- cánh cô giơ lên khiến tất cả sửng sốt

- sao. Cô lấy

- ừ

- nếu bị bắt, cô phải nhận hết trách nhiệm- gia huệ dè chừng

trần bảo nhi liền gật đầu đồng ý. Và tiếp đó, theo lời chỉ dẫn tận tình cô nhanh lẹ đột nhập kho rượu quý của hàn mặc phong. Mở phòng. Bên trong toàn những chai rượu được đặt cao quý trên giá. Tất cả như mời gọi cô, có một chai rượu ở đây thì sẽ rạng danh đấy. Trần bảo nhi nhìn quanh, nhiều như vậy, cô biết chọn cái nào chứ. Rồi. Cô vơ đại ba chai ôm xuống. Cả cuộc đời cô chưa bao giờ biết thứ dung dịch trong chiếc ly thủy tinh này, mắt cô đảo xung quanh thấy mọi người đang tận hưởng thành quả của mình. Hình như tất cả ở đây đều là người biết uống, chỉ mình cô là không. Ở mỹ thì điều đó là rất bình thường đối với những cô gái như thế

- ngon lắm sao?- cô ngây ngô nhìn họ

- tuyệt. Nói cho cô nhóc biết. Bọn chị ở đây đều không những biết mà còn rất giỏi. Đừng nói với chúng này là cô nhóc chưa biết

- ừ

- đúng là đáng cười vào mũi. Thời nay quán bar nhiều, không lẽ là cũng chưa vào

- vào rồi. Nhưng chỉ là làm việc bán thời gian

- gái ngoan. Gái ngoan. Thời này có mấy ai còn được như nhóc

trần bảo nhi hừ lạnh như vừa bị chế giễu quá đáng. Cô nén giận, uống hết số rượu trong ly. Vị ngọt nồng, thơm mùi nho pháp hoà quyện vào khoang miệng làm cô không thể không tự khen ngợi thứ thức uống tuyệt vời như thế. Rượu đọng ở đầu môi mang vị thoang thoảng đến mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.