Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Ví dụ như lúc nãy, hắn tuy đầu miệng là đòi lệ phí nhưng lại không hề lấy nha, vậy là túi tiền của cô tạm thời vẫn an toàn.
- Tôi không tốt bụng như em nghĩ đâu!
Tốt bụng. Trần Bảo Nhi nghĩ hắn tốt bụng khi nào. Đúng là mơ mộng giữa ban ngày. Cô cũng chẳng bao giờ gắn mác thiên thần cho hắn. Trần Bảo Nhi vốn dĩ mang tốt độ xử lý bộ não của một thiên tài liền lập tức nhanh gọn xử lý rất nhanh. Đống bài của giáo sư Won qua tay siêu biến thái Hàn Mặc Phong liền trở nên dễ dàng hơn học thuộc bảng cửu chương.
Chợt.
Trần Bảo Nhi dừng lại ở dòng chữ cuối góc. Rõ ràng. Rõ ràng vô cùng. Tôi thích em. Ba chữ này tấn công vào hệ miễn dịch của cô làm nó tê liệt chỉ biết nhìn Hàn Mặc Phong đang nằm trên giường. Cứ nhìn, nhìn, và nhìn. Đây liệu là gì? Có phải là tình yêu sét đánh, điện giật?
- Tôi không quyễn rũ đến mức đó!
- Ừ- Trần Bảo Nhi ngu ngơ trả lời trong trạng thái vô hồn.
Hàn Mặc Phong nhướm mày ngồi dậy, vẻ mặt xinh đẹp thẫn thờ của cô khôi hài vô cùng:
- Tôi biết là như thế, nhưng em không nên nhìn tôi với ánh mắt ăn tươi nuốt sống đó.
Cô chớp mắt vô tội. Hắn vừa nói cô là nhìn hắn bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Nghĩa là hắn ép cô vào tội chỉ bằng ánh mắt. Cô chưa bao giờ có ý nghĩ ăn hắn nha. Thật oan uổng. Dây thần kinh đòi bình đẳng của cô vùng lên
- Tôi không có. Ăn anh bất quá tôi đi gặm đùi gà
- Đùi gà. Em so sánh tôi và đùi gà
- Đúng!
- Đúng là không có não. Tôi có thể mua được đùi gà còn đùi gà không thể mua được tôi. Còn nữa, tôi chưa ăn em, em dám ăn tôi!
***
Cô bước xuống nhà, Hàn Mặc Phong đáng ghét đang ngự trị trên bàn ăn, gặp hắn chắc số cô chẳng đỏ nổi. Sự xuất hiện muộn của Trần Bảo Nhi khiến hắn không hài lòng
- Em xuống muộn 10 phút.
- Chẳng ai muốn xuống muộn khi đến bữa ăn đâu- cô đặt balo xuống ghế.
- Định đi đâu.
- Tối nay là buổi học thêm đầu tiên.
- Tôi đưa em đi.
- Thật sự là. . .
- Ban đêm rất nguy hiểm.
- Nhưng mà. . .
- Ăn đi.
Trần Bảo Nhi nhìn xuống bát canh, mặt nhăn nhó đủ kiểu hình thể loại. Loại canh này, cô chúa ghét nó, ghét nỗi khi nhìn thấy, chỉ cần ngửi mùi là thấy buồn nôn. Hàn Mặc Phong nhìn biểu tình khác lạ của con heo háu ăn hàng ngày , mặt không dấu khỏi sự ngạc nhiên
- Có thuốc độc sao?
- Thuốc độc? Không phải, là kịch độc- Trần Bảo Nhi bắt đầu trưng bày bộ mặt làm nũng- Tôi chúa ghét thứ canh đủ màu này.
Hàn Mặc Phong thở dài. Hắn không nghĩ Trần Bảo Nhi cũng có ngày kén cá chọn canh như thế. Bình thường như động vật ăn tạp, không trừ thứ gì, nay lại như công chúa cành ngọc lá vàng. Mà cũng đúng, cô chính là công chúa trong lòng hắn. Hàn Mặc Phong nhìn cô giúp việc.
Một lát sau, một đĩa già rán toàn đùi thơm phức bày trước mặt cô. Trần Bảo Nhi hai mắt sáng hơn bao giờ hết, còn sáng hơn cả đèn pha của xe hắn.
- Đùi gà.
- Không phải em thích gặm đùi gà sao?
Cô sung sướng gặm đùi gà. Trần Bảo Nhi không nghĩ chỉ một câu cửa miệng mà cũng khiến hắn làm thật. Sớm biết như thế cô đã đòi hỏi nhiều hơn một chút, không dừng lại ở những cái đùi gà thơm ngon như thế thì cô cũng đã mãi nguyện rồi, tương lai nếu cô muốn đòi thêm thì để hôm sau tính. Trước tiên là ăn cái đã
- Em có biết hiện tại mình như thế nào không?-Hàn Mặc Phong nhìn cô
- Như thế nào?- Trần Bảo Nhi hứng khởi gặm gặm và gặm
- Em biết con vật gì hay gặm chứ!
- Chó
- Chính xác. Em căn bản là giống con vật kia nhưng lại mang quân hàm cao hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.