- thấy chưa, em đã nói rồi. Bằng không bây giờ em đã không mất tiền. Tiền của em, anh mau đền lại không thiếu một xu. Nếu không, đoạn tuyệt quan hệ.
- chỉ sợ em không làm được.
Hàn mặc phong bất cần xô thẳng cô xuống sàn một kiểu không thương hoa tiếc ngọc, không yêu đương mà như đang vứt một bao rác vào bãi rác.
- anh...
- tiền của em có rải đống trước mặt tôi, hàn mặc phong tôi cũng không thèm.
- hàn mặc phong, anh nói là tôi.
Trần bảo nhi bắt bẻ trong từ chữ của hắn. Rõ ràng hắn nói cần phải thay đổi cách xưng hô, nhưng căn bản hắn lại không thể làm được mà còn bắt cô làm, như thế là sai. Cô quyết đòi công bằng cho xã hội.
- tôi vốn dĩ có quyền uy hơn em, tôi cũng không thích phải xưng bằng anh. Nó sến súa giống như gái gọi.
Hàn mặc phong thẳng thắn phê bình, như thế là giống như là nói việc cô uốn éo gọi anh xưng em là giọng nói của những cô gái không đứng đắn.
- anh nói như vậy không lẽ chê em giống như là gái vũ trường.
- em nghĩ xem, em với anh đương nhiên khác xa, nhưng ánh mắt em nhìn tiền của anh thì rất giống.
Đây chính là tính tình thẳng thắn tuyệt đối của hắn. Nhưng là chỉ tuyệt đối với cô, nên sau mỗi lần đấu khẩu với hắn thì trái tim cô, tâm hồn cô bị tổn thương vô cùng lớn. Lớn đến nỗi vài ngày sau mới bình phục được, đương nhiên là cần ai đó dỗ giành.
- em không phục?
Hàn mặc phong nheo mày nghi ngờ hỏi.
- không phục.
Trần bảo nhi một mực đáp, cô không phục, rất không phục.