Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 55-1: Hàng xóm kiêm osin phụ trách ấm giường



Sáng sớm như thường lệ thì Trần Bảo Nhi và Hàn Hàn sẽ rời khỏi nhà trong một tâm thế bụng đã no. Nhưng hôm nay thì ngược lại, Trần Bảo Nhi không đi tại sao lại ngủ nướng. Đã sẵn thế, hai mẹ con đều lười, ngủ cho đến lúc mở mắt đã không kịp chuẩn bị một bữa sáng dinh dưỡng liền quơ đại hai gối mì ăn liền ra khỏi nhà. Đây chính là một điềm báo xấu, xấu vô cùng.

Đã thế khi ra khỏi nhà liền gặp ngay một ông tướng của nhà đối diện. Mà người kia vô cùng đẹp trai, cao lớn. Quả là một soái ca. Và soái ca kia không ai khác là Hàn tổng tiền treo đầy mình.

- chú đẹp trai của mẹ kìa.

- không phải của mẹ.

Trần Bảo Nhi quát. Mặt đen như mực tàu. Quả là linh cảm của phụ nữ cấm có sai.

- là mẹ của chú. Chào Hàn Hàn công chúa.

- chú sống ở đây à.

- dĩ nhiên.

- thật thích nha. Hàn Hàn đang cùng mẹ đến trường. Vậy nếu có chú ở đây thì cháu mượn nhờ xe chú đi học. Mẹ chất tiết kiệm được tiền xăng chở cháu đi học hẳn sẽ mời chú một bữa thật thịnh soạn.

Hàn Hàn bán đứng Trần Bảo Nhi ngay lập tức. Chạy sang ôm lấy cặp chân siêu mẫu của hắn.

Tại sao Hàn Hàn lại có thể nói cô giống như một người mẹ siêu ki bo bủn xỉn như vậy cơ chứ. Đúng là quá mất mặt.

Nhưng rõ ràng thì cô trước mặt hắn cũng chẳng cần phải xấu hổ làm gì vì bộ mặt hám tiền của cô như thế nào hắn đều đã chiêm nghiệm qua rất nhiều lần rồi.

- vậy thì đi đi.

Trần Bảo Nhi quay người đi. Nếu thể Hàn Hàn của cô đã thích như thế, cô sẵn sàng vứt luôn cho hắn. Bán đứng mẹ, Trần Bảo Nhi làm sao có thể dễ dàng tha thứ nổi.

- này, không lẽ em định để.

- dĩ nhiên.

Trần Bảo Nhi bước vào thang máy.

- Hàn Hàn đã nói mà. Mẹ sẽ như thế. Mẹ rất tiết kiệm. Đi xe còn đi nhờ thì làm sao có thể rộng rãi chứ. Ba bác bảo mẹ nhỏ lòng.

- cái gì?

- là nhỏ mọn!

Hàn Mặc Phong bất đắc dĩ bị Hàn Hàn tiểu thư lôi đi. Phải đưa nó đi học sao?

Hàn tổng cảm thấy mình giống như bị biến thành nô lệ cho Trần Bảo Nhi. Mặc dù trong thời gian này, Hàn thiếu hắn đang cố gắng lấy lòng cô nhưng không có nghĩa sẽ để cô bắt nạt. Nhưng theo xu hướng này thì đang là thế.

Hàn Mặc Phong chịu nhục làm osin cho cô cũng được nhưng Trần Bảo Nhi phải làm công cụ ấm giường cho hắn.

- oa. Xe chú thật đẹp. Còn đẹp hơn xe của chú Đông Phong nữa.

- tất nhiên.

Hàn Mặc Phong thật muốn vỗ ngực tự hào.

- Nhưng mà vẫn không đẹp bằng xe của ba bác. Ba bác có thật nhiều xe đẹp.

Hàn Hàn ngồi trên ghế phụ.

Hàn Mặc Phong thầm nghĩ.

" Tại sao con bé có thể nhiều lời đến thế? "

- chú đi thẳng, rẽ trái, đi thẳng rẽ trái, đi tiếp rẽ phải rồi gặp ngã ba đi vào trong ngõ thứ hai đi thẳng sẽ phải rồi sẽ đến trường cháu.

- không cần.

Hàn Mặc Phong liền đáp.

Đúng là tự chuốc lấy rắc rối.

Trần Bảo Nhi đi xe gần đến tập đoàn nói nhớ ra hôm nay cô phải giao Hàn Hàn cho ông anh trai yêu quý của mình. Đành ngậm đắng nuốt cay mà quay lại.

- Hàn Mặc Phong. Hàn Hàn đang ở đâu!

- xin hỏi cô là ai?

- anh giỡn mặt với tôi đấy à?

- tổng giám đốc hiện đang cùng thư ký Anna ra ngoài. Cô có gì căn dặn không ạ.

- không.

Trần Bảo Nhi tức giận ném điện thoại sang một góc. Hàn Hàn bé bỏng của cô không biết đã bị hắn vứt ở một nơi nào rồi.

Trần Bảo Nhi tin chắc con bé sẽ không đến trường vì nó tự ý thức được việc chuyển trường của mình. Không lẽ nó mượn Hàn Mặc Phong để tránh phải về trường mới.

Trần Bảo Nhi quyết định đánh liều một chuyến đến tập đoàn đối thủ.

Dừng xe bên vệ đường, Hàn Gia rộng lớn được bao từ trên xuống dưới một màu xanh của kính và biểu

tượng của công ty.

Cô còn nhớ rõ ba năm trước, ngay chính vị trí này, Hàn Mặc Phong đã thả cô xuống xe để cô tự một mình đi vào tập đoàn trong hai tuần thực tập.

Những ký ức đó làm sao Trần Bảo Nhi có thể quên nổi. Thậm chí cô còn nhớ rõ những lần hai người quấn quýt vụng trộm trên xe riêng của hắn.

Nghĩ đến đó cô khẽ thở dài một hơi.

Rồi. Bóng hình nhỏ bé quen thuộc cũng xuất hiện trước mặt Trần Bảo Nhi.

Bên kia đường, Hàn Hàn không hiểu tại sao lại ngồi bên vệ đường, còn xem thứ gì đó vô cùng chăm chú.

Hàn Mặc Phong khốn nạn. Dám để cho con gái bảo bối của cô ra ngồi ngoài đường như thế. Trần Bảo Nhi nhất định phải báo thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.