Boss Nhà Nông

Chương 13: Hai bánh bao hay khóc



Edit: Snow



Đứa nhỏ này cũng nhu thuận làm cho người ta đau lòng, làm sao cam lòng buông tha được.

"Ngươi mang theo Bảo Nhi đến nhà Đại nha nhà xem một chút đi, dù sao cũng phải thử xem." Cố Đại Hà do dự hồi lâu mở miệng nói, dù sao cũng chỉ có biện pháp này.

Trương Thị lau nước mắt, gật đầu nhẹ ôm Bảo Nhi ra cửa.

Lúc đi ra ngoài cửa gặp được Tứ nha, nghe đượcTrương Thị muốn đi nhà Đại nha, Tứ nha nắm góc áo không buông nên đi cùng. Dù sao cũng ở cách vách, Trương Thị cũng không có cự tuyệt, ôm nhi tử mang theo tiểu nữ nhi đi qua đó.

Chu thị mở cửa sổ nhìn thấy, thấy Trương Thị ôm nhi tử đi ra ngoài, khinh thường mà nhếch miệng nói với Cố lão gia tử: " Đã bảo là giống cái ấm sắc thuốc rồi mà, may mắn lúc trước ngươi không có kiên trì, nếu không gọi đại phu tới thì tốn tiền, cái ấm sắc thuốc này có khi chết non uổng phí tiền?"

Cố lão gia tử nhíu mày: "Không biết nói chuyện thì đừng có nói!"

Chu thị trợn mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào tam phòng, cũng không biết đang cân nhắc gì.

Nhà Cố Phán Nhi một ngày bị náo loạn ba lần, đóng lại cửa lớn tới giờ dường như cũng không có việc gì, Cố Phán Nhi cũng không để trong lòng, đến nỗi An thị và Cố Thanh nghĩ gì nàng cũng không biết được

Nàng nhìn xung quanh vuốt bụng chờ mẫu tử hai người bộn rộn trong phòng bếp làm cơm.

Thật vất vả mới đợi đến lúc ăn cơm, bụng đói bụng đến mức kêu "Xì xào", không chờ Cố Thanh buông chén thịt gà lớn xuống, nàng đã duỗi tay qua, mục tiêu là cái đùi gà.

Ba!

Cố Thanh tức giận đẩy tay nàng ra: "Ngươi là quỷ chết đói đầu thai à!"

Tay phải bị đẩy ra còn có tay trái, Cố Phán Nhi thuận lợi vớt được một cái đùi gà, vui sướng đưa vào trong miệng mà gặm miệng lên tiếng: "Sai, không phải quỷ chết đói đầu thai, là ta đầu thai vào quỷ chết đói!"

Cố Thanh tức giận, trừng mắt bà nương không có hình tượng liếc mắt nói: " bà nương thèm ăn!"

Cạch, cạch!

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, Cố Phán Nhi dừng lại, dựng lên lỗ tai: "Vừa rồi là âm thanh ta cắn xương gà, hay là có người gõ cửa?"

Cố Thanh cũng không nghe rõ, nghi ngờ trừng mắt nhìn cửa, thầm nghĩ: Hay là tìm đến đòi nợ.

Cạch cạch ~!

Tiếng đập cửa vang lên lần nữa, Cố Phán Nhi trong miệng ngậm xương gà, bàn tay vô ý hướng vào trong chén lớn.

Ba!

Bàn tay bị một đánh một cái bay ra.

"Ngươi bà nương lười tham ăn, lại dùng tay ăn cơm, có tin ta hay không ta một cái cũng không cho ngươi ăn!" Cố Thanh cau mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi.

"Công tử, ta không muốn ăn ngươi, ta chỉ muốn ăn thịt gà, thịt thỏ!" Cố Phán Nhi nghiêm túc đính chính, bàn tay cũng không quá trung thực, đang rục rịch.

Cố Thanh không không còn lời gì để nói, đem bát đặt xuống, cầm một đôi đũa nhét vào trong tay Cố Phán Nhi.

"Ăn chết cái bà nương lười nhà ngươi!"

Cố Phán Nhi nhíu mày nhíu mày, trong miệng cạch một cái, xương gà lại đứt gãy một đoạn, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lại, vô cùng lưu loát mà đem đầu khớp xương hút hết, sau đó phun ra, sau đó thầm nói: "Xương cốt quá nhỏ, không có mùi vị, nếu là xương lớn gặm mới đã được!"

Ngoài cửa tiếng đập cửa lại vang lên, còn có tiếng gào yếu ớt.

Cố Thanh nhíu nhíu mày: "Ngươi ăn trước, ta đi xem thử."

Cố Phán Nhi nháy nháy mắt, lại nháy nháy mắt, rất muốn hỏi Cố Thanh "Ngươi xác định ngươi không có bệnh?", bất quá nàng là người thông minh, tất nhiên không nên hỏi thì hơn. Dù sao nàng nhận định thời điểm này tới nơi này, ngoại trừ sát vách tuyệt đối không có người khác, đi mở cửa là đi tìm tai vạ.

Bất quá sau khi chứng kiến động tác của Cố Thanh, nàng im lặng thu lại câu nói kia.

Thiếu niên này cũng không quá ngốc, còn biết trèo lên tường nhìn một chút.

An thị nấu xong rau dại bưng lên, không thấy Cố Thanh, liền hỏi: "Đại nha, Thanh nhi đâu rồi?"

Cố Phán Nhi bảo An Thị nhìn ra cửa, sau đó bắt bẻ kẹp một miếng rau dại lên, vẻ mặt khó chịu mà ném vào trong miệng.

An thị nhìn về phía cửa, vừa vặn trông Cố Thanh dẫn Trương Thị vào cửa, lập tức cả kinh lông tơ đều dựng đứng...mà bắt đầu, sau nhìn ba mẹ con Trương Thị vào cửa buộc lại, mới chậm rãi hòa hãn xuống.

" Bà thông gia đã đến, ăn cơm chưa? Nhà tôi vừa vặn đang ăn cơm, nhanh ngồi xuống ăn cùng luôn." An thị có chút khẩn trương, kéo Trương Thị qua ấn trên ghế ngồi, sau đó chạy nhanh xuống phòng bếp cầm bát đũa, trong nháy mắt đã đem lên.

Chờ Trương Thị phục hồi tinh thần lại tinh thần, trước mặt đã có một bát lớn đựng canh gà và thịt.

"Cái kia, bà thông gia ăn tạm chút gì đi, trong nhà cũng chỉ còn lại thịt." An thị nói tròng mắt đã bắt đầu đỏ lên, mắt thấy sẽ phải chảy nước mắt, vẻ mặt bất an và quẫn bách.

Những lời này của An thị, Trương Thị sửng sốt cả buổi cũng không suy nghĩ ra được.

Đây là không còn gì chỉ còn lại thịt? Nhưng mà có thịt ăn cũng được coi là không có gì sao? Nói chỉ còn có thịt, nói cùng đường rồi chỉ còn có thịt... Trương Thị đầu óc choáng luôn rồi.

"Nương, con có thể ăn không?" Tứ nha nhìn Trương Thị, ánh mắt lại không cam lòng rời khỏi chén thịt gà kia.

Trương Thị hoàn hồn, cả kinh đứng lên, thiếu chút nữa làm đổ cả chén kia canh gà, đỏ mặt lắp bắp nói: "Không, không cần đâu, ta ăn cơm xong rồi, các ngươi cứ ăn là được rồi."

Cố Phán Nhi lập tức liếc mắt: "Rõ ràng rất muốn ăn, đói bụng đến mức giống như gậy trúc mà còn sĩ diện! Tứ nha, mặc kệ nương, nghe đại tỷ, lại ăn chén kia thịt gà kia đi!"

Trương Thị bị lời nói này làm cho đỏ mặt lên, vừa thẹn vừa giận, căn bản xuống đài không được.

Cố Phán Nhi không để ý nàng, ngược lại tò mò nhìn trong ngực nàng cái tiểu đậu nha kia,trong trí nhớ của nguyên chủ, đau lòng nhất chính là cái đệ đệ này. Bất quá đây không phải là lý do để Cố Phán Nhi tò mò, lý do làm cho Cố Phán Nhi tò mò là, một cái nhỏ như xíu như mầm đậu, làm cho người ta đau lòng, hơn nữa cảm giác đặc biệt yêu quý.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt Cố Phán Nhi nhìn qua, tiểu đậu nha, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Đại tỷ tỷ."

Cố Phán Nhi mở trừng hai mắt: "Tiểu đậu nha, ngươi kêu tỷ à?"

Tiểu đậu nha nhếch miệng cười cười: "Đại tỷ tỷ, ta là Bảo Nhi, không gọi tiểu đậu nha."

"Lớn lên giống như mầm đậu, không gọi là tiểu đậu còn có thể gọi là gì?" Cố Phán Nhi đối với lời nói của Bảo mắt điếc tai ngơ, một tay lấy đoạt lấy Bảo nhi, đặt ở trên đùi, nhéo nhéo cánh tay, xoa bóp chân, lại xoa xoa tóc, vẻ mặt chịu không nổi."Bảo cái gì bảo, lớn lên giống như cọng cỏ! Đừng kêu Bảo Nhi nữa, nếu không muốn gọi đậu nha thì gọi là cỏ non đi!"

Trương Thị đỏ mắt, chỉ là không chờ nàng khóc lên, An thị liền "Ô ô" khóc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.