Cố Đại Hà vừa nghe, tức khắc giận cấp: “Ngươi cái nha đầu này, sao ngươi có thể để cho nương ngươi ngồi trên mặt đất cả một buổi trưa? Trên mặt đất lạnh như vậy, ngồi cả buổi lỡ bị bệnh thì phải làm sao”
“ Cha khi đó không phải cũng nhìn thấy sao? Nhưng tại sao cũng bỏ mặc nương?”
“ Ta khi đó là ta đang lo lắng cho đệ đệ ngươi. Đúng rồi, đệ đệ ngươi như thế nào?”
“Không biết.”
“Sao lại cũng không biết? Ngươi đã đi theo hơn một canh giờ mà.”
“Ta lại chưa đi đến cửa.”
“Ngươi nói ngươi sao lại vô dụng như vậy, bảo ngươi nhìn xem đệ đệ ngươi như thế nào ngươi cũng không biết, nương ngươi ngồi dưới đất cả một buổi trưa ngươi cũng không lo lắng một chút, ngươi còn có thể làm cái gì? Ngươi cũng là……”
“Liền giống nãi nãi nói phải không, là cái người vô dụng.”
“……”
Tam Nha quay đầu vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn Cố Đại Hà, mà trong mắt kia chợt lóe qua hận ý, dọa Cố Đại Hà nhảy dựng, nhưng lại rất nhanh cảm thấy chính mình khẳng định là nhìn lầm rồi, luôn luôn hoạt bát như Tam nha đầu làm sao sẽ có ánh mắt đáng sợ như vậy chứ. Mặc dù nghĩ vậy nhưng thấy thái độ của Tam nha đầu, Cố Đại Hà vẫn im miệng, nhìn mặt đất không có ý kiến gì.
Tam nha đầu thu hồi ánh mắt, với Tứ nha đầu nói: “Lưu nhi mau lên đây, ôm nương ngủ đi, nương sẽ nhanh ấm áp một chút.” Tuy rằng không thể giúp nương mời đại phu, nhưng nếu ôm nương ngủ, nương có thể nhanh khoẻ lại hơn hay không.
Tứ nha đầu nhìn thoáng qua Cố Đại Hà, lại nhìn Trương thị, đối với Tam nha đầu gật gật đầu, ngoan ngoãn mà cởi giày rồi trèo lên trên giường, chui vào trong ổ chăn ôm thật chặt Trương thị, khi đụng tới cơ thể lạnh như băng của Trương thị làm Tứ nha đầu run lập cập, nhưng mà chẳng những không có buông ra, còn cố ôm chặt hơn chút. “Tam tỷ, Lưu nhi đói.”
“Lưu nhi ngoan, ngủ rồi liền không đói bụng, chờ hừng sáng Tam tỷ cho ngươi tìm thức ăn.”
“ Dạ, Lưu nhi nghe Tam tỷ.”
Cố Đại Hà nghe xong chợt thấy một trận chua xót trong lòng, rất muốn đối hai nha đầu nói ‘ đừng để bị đói, cha đi tìm thức ăn cho các ngươi’, nhưng lại tưởng tượng đến phòng bếp bị khóa chặt chẽ và thượng phòng đã sớm đóng cửa kia. Cố Đại Hà cũng cảm thấy bất lực, chỉ có thể để cho hai hài tử bị đói, thầm nghĩ ngày mai dậy sớm một chút tìm đồ ăn cho bọn chúng.
Hôm nay phát sinh sự tình thật sự nhiều, Cố Đại Hà một lòng nghĩ cho nhi tử không có thời gian đi lo lắng việc khác, luôn cho rằng Trương thị có thể chăm sóc tốt cho chính mình cùng hai nữ nhi, lại không ngờ Trương thị như bị trúng tà ngồi ở sân cả một buổi trưa, ba nương con đều không có ăn cái gì. Chính hắn cũng không có ăn cái gì, cũng đói lắm rồi, nhưng trong lòng lại phiền muộn, cảm giác cũng không mãnh liệt, nếu không phải Tứ nha đầu nhắc tới, hắn cũng không có nhớ.
Cố Đại Hà cũng không quá lo lắng Trương thị, Trương thị tuy rằng gầy yếu, nhưng rất ít sinh bệnh, cũng không mấy khi có chuyện gì. Nhìn lại sắc trời cũng liền cởi giày leo lên giường, nghĩ trong lòng có chuyện gì thì để mai lại tính.
Trong lòng rất nhớ thương nhi tử, bất quá nhà Đại nha đầu cũng không có truyền đến sự tình không tốt gì, Cố Đại Hà không khỏi tự an ủi mình, Bảo nhi hẳn là không xảy ra chuyện lớn gì.
Sự việc hôm nay, nương tuy rằng không đúng, nhưng hắn là nhi tử có thể làm gì chứ, cũng chẳng thể cãi lại nương.
Cố Đại Hà vẫn nghĩ giống như trước, chỉ cần Bảo nhi không có việc gì thì mọi chuyện sẽ lại tốt như cũ, cũng không lo trong lòng sự nhẫn nhịn đã qua giới hạn. Duỗi tay muốn đem Tứ nha đầu ôm đến bên Tam nha đầu ngủ, Tứ nha lại ôm Trương thị chết sống không chịu buông tay, Cố Đại Hà cũng không để ý lắm, duỗi tay ôm tới, đem Trương thị, Tứ Nha cùng ôm vào trong lòng ngực, sau đó nhắm mắt lại.
Từ đầu đến cuối, Cố Đại Hà cũng chưa từng chú ý tới Trương thị khác thường, chỉ cho rằng nàng bị lạnh quá rồi.
Còn không quá đêm, Cố gia trừ bỏ tam phòng bên ngoài đều còn sáng đèn.
Liễu thị về đến phòng xong, thêm mắm thêm muối mà nói một phen, cũng xúi giục Cố Đại Hồ dọn đến trấn trên sống. Cố Đại Hồ sớm đã có ý tưởng này, chỉ là trấn trên cũng không phải dễ dàng sống như vậy, tiền thuê nhà chính là một vấn đề. Hắn vừa kiếm về có chút này tiền công, lấy tới đóng tiền nhà xong, còn lại chắc cơm cũng không đủ ăn.
Liễu thị vừa nghe cố Đại Hồ nói như vậy, tức khắc cũng giận lên: “Ta như thế nào liền gả cho cái không tiền đồ như ngươi chứ.”
Cố Đại Hồ trắng mắt liếc nàng một cái: “Ta nếu là không tiền đồ thì ai có tiền đồ? Hay là ngươi muốn gả cho người như tam ca ta?”
Liễu thị nghe được liền chán nản, duỗi tay đánh một cái tát tới: “Ngươi cái ma quỷ nói bậy bạ cái gì đâu?”
Cố Đại Hồ bị đánh trúng phía sau lưng, đau đến nhếch mép “Ngươi cái người đàn bà đáng chết này chính là thiếu dạy dỗ phải không.”
Liễu thị liếc mắt đưa tình một cái: “ Vừa thiếu thu thập thì thế nào?”
……
Bên này cả phòng ái muội bao trùm, đại phòng bên kia không khí lại không tốt lắm, Trần thị vẫn luôn lải nhải nói nói, sợ Cố Tới Bảo xảy ra chuyện gì hại nàng phải đi ngồi tù, còn muốn đi vào nhà An thị nhìn xem tình hình, khuyên như thế nào cũng khuyên không được. Trừ bỏ Cố Nhị Nha bên ngoài, đại phòng vài người khác đều lo lắng, nhưng so với Trần thị đều tốt hơn nhiều.
Có Chu thị chắn ở phía trước, bọn họ cũng không lo lắng Trần thị sẽ bị đưa vào nha môn, chỉ là chuyện thanh danh đại bá mẫu hại chết thân cháu trai này, nghe như thế nào cũng không tốt lắm, ảnh hưởng quá lớn. Cố Nhị Nha lại không tưởng nhiều như vậy, trong lòng còn nguyền rủa Cố Tới Bảo đi chết đi, sau đó Cố Phán Nhi phải ngồi tù, tốt nhất bị chém đầu.
Cả đêm nay, đại phòng cũng không có ngừng nghỉ.
Thật ra thượng phòng rất an tĩnh, chỉ là Chu thị không có tâm tình gì tốt đẹp, nghĩ đến cái muôi hỏng rồi kia liền một trận đau lòng, không khỏi nhắc đi nhắc lại: “Này lão tam tức phụ chính là càng ngày càng kỳ cục, lão đại tức phụ như thế nào cũng là đại tẩu nàng, cư nhiên không nói hai lời liền đánh tới, cái muôi cho heo đều bị đánh hỏng rồi, lại chẳng làm được gì.”
Lão gia tử liếc nàng liếc mắt một cái: “Ngươi đây là đau lòng cho lão đại tức phụ hay vẫn là đau lòng cái muôi cho heo?”
Đương nhiên là cái muôi cho heo! Chu thị thiếu chút nữa liền nói ra.
Lão gia tử thở dài một hơi nói: “Ngươi cái lão bà tử đáng chết hôm nay bị làm sao, Bảo ca nhi đều thương thành dáng vẻ kia cũng không cho tìm đại phu nhìn xem, nếu thật xảy ra cái chuyện gì, lão tam còn không hận chết ngươi.”
Chu thị lập tức phản bác: “Sao mà có thể hận ta chứ? Lão nương không đúng cũng là lão nương của hắn, từ trong bụng lão nương bò ra tới còn có thể phản được lão nương hay sao? Mà Bảo ca nhi như vậy cũng không biết có thể sống đến bao nhiêu tuổi, ta không cho mời đại phu còn có thể nói ta sai rồi sao? Nhà ta tiền lại không phải như nước chảy vào, nào có cái tiền thừa cho hắn mời đại phu, dù sao cũng sống không lâu, không phải sao?”
Lão gia tử bực mình, liếc Chu thị một cái, cười lạnh: “Bảo ca nhi bị như vậy cũng không nghĩ xem là do ai làm.
”
Lời này vừa ra, Chu thị sắc mặt biến đổi có chút khó coi, trong miệng không phục: “Còn không phải hắn chính mình làm.”
Lão gia tử cởi giày lên giường một nằm: “Ai làm người đó biết, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, lại tiếp tục như vậy, lão tam thế nào cũng phải cùng ngươi cách lòng, đến lúc đó ngươi khóc cũng không có chỗ ngồi khóc đâu.”
Chu thị không để ý lắm: “ Con do ta sinh ra ta tự mình biết!”
Lão gia tử đến trả lời cũng lười. Nghiêng người đưa lưng về phía Chu thị, nhắm mắt lại ngủ. Không ai cùng nói chuyện, Chu thị cũng ngại nhàm chán, thổi tắt đèn liền leo lên. Đêm khuya tĩnh lặng, lão Cố gia người chính là bình yên đi vào giấc ngủ, tiếng ngáy không ngừng. Vẫn luôn không có nửa điểm động tĩnh Trương thị ngón tay giật giật, đem tay trượng phu cùng nữ nhi đặt ở trên người nhẹ nhàng lấy ra, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, giày cũng không đi mở cửa hướng phòng chất củi đi đến, vừa đi vừa đem đai lưng cởi xuống. Xà nhà không cao, đạp lên một bó củi có thể dễ dàng mà đem đai lưng treo lên xà nhà, mọi việc bế tắc đều dựa vào sợi dây này liền có thể xong hết mọi chuyện.