Boss Nhà Nông

Chương 39: Dưỡng dưỡng lại ăn



Edit: Võ Hoàng Khánh An

Beta: An Dĩnh Hy


Thế nhưng trời mưa kèm theo tuyết rơi là lạnh nhất, nhưng giờ phút này trên thân bốn người trừ bỏ bộ quần áo bên ngoài này cũng không có thêm thứ gì khác để che chắn, chăn còn ở trên giường đất “hảo hảo mà” ngâm nước. Nước mưa theo đầu tường và trên bàn chảy xuống, dưới lòng bàn chân một mảnh ướt át, bọt nước bắn lên làm quần áo dần dần ướt nhẹp, trừ bỏ Tiểu Đậu Nha được che chắn kỹ càng, những người còn lại đều tùy vào mức độ mà ướt thân.

Trong tiếng mưa to, Cố Phán Nhi tựa hồ nghe thấy tiếng mắng truyền đến từ sát vách, không khỏi có chút bội phục. Hơn nửa đêm như thế này, còn đổ một trận mưa lớn đến vậy, tiếng gào thét vẫn như trước không thuyên giảm.

Thấy tiểu tướng công có chút co rúm lại, một phen kéo hắn vào trong lòng ngực: “Chậc chậc, cách vách lại đang mắng người.”

Chợt bị kéo vào trong lòng ngực, Cố Thanh có vẻ thập phần không được tự nhiên, không khỏi giãy giụa: “ Ngươi cái bà nương điên này lại phát bệnh phải không, buông ra cho ta.”

Cố Phán Nhi càng siết chặt: “Đừng nháo, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như vậy ấm áp hơn sao?”

Ấm thì thật ra rất ấm, nhưng Cố Thanh thật sự không có thói quen hai người thân mật như vậy, hơn nữa cái dạng này làm cho hắn không thể tiếp thu: “Ta lại không lạnh, nhưng mà nếu ngươi lạnh quá thì ta có thể ôm ngươi một chút, lại không phải như bây giờ.”

Cố Phán Nhi cười nhạo: “Ta thật muốn cho ngươi ôm một cái, nhưng ngươi được sao?”

“Ta thế nào lại không được? Ngươi đừng xem thường người khác.”

“Thôi bỏ đi, tay nhỏ chân nhỏ, ngươi có thể ôm ai? Muốn trở mình làm chủ, ngươi hãy ít nhỏ mọn một chút, ăn nhiều một chút, trước tiên làm vóc dáng cao hơn đi rồi nói sau!”

“Hình như ngày thường ngươi ăn quá nhiều, xem ta không....”

“Dám bớt khẩu phần ăn của ta, mỗi ngày ta sẽ đem ngươi lót mông!”

“......”

Cố Thanh cứng họng, sắc mặc trở nên thối thối, tuyệt đối tin tưởng bà nương điên trước mắt này sẽ làm như vậy, vì sức lao động và sự nghỉ ngơi của mình suy nghĩ, hoặc là đem bà nương điên này đuổi đi, hoặc cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Về phần ngầm cắt xén đồ ăn gì đó, Cố Thanh nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy bà nương điên này không dễ lừa gạt, vẫn là quên đi.

Thấy hai người không nói chuyện nữa, Tiểu Đậu Nha vươn tay kéo ống tay áo Cố Phán Nhi, dùng âm thanh lớn nhất nói: “Đại tỷ, nóc nhà các ngươi hình như bay đến nhà của chúng ta.” Tuy rằng tiếng mưa rất lớn, nhưng Tiểu Đậu Nha dùng tất cả khí lực để nói hết một câu này, ba người đều nghe được. Kết quả là, ba người đều trợn tròn mắt.

An thị nghĩ thầm, chuyến này xong đời rồi, người kia khẳng định muốn đại náo.

Cố Thanh nghĩ thầm, như thế nào mới có thể thuyết phục cách vách kia ham món lợi nhỏ, sau đó đem nóc nhà lấy về. Cố Phán Nhi lại nghĩ, cách vách gần nơi này nhất là đại phòng phía bắc, ở giữa là thượng phòng, phía nam là tứ phòng, có khả năng bay đến nhất đương nhiên là đại phòng phía bắc, xa hơn một chút mà nói chính là thượng phòng, đoán chừng sẽ không bay đến tứ phòng, nhiều lắm thì có chút liên lụy. Về phần nhị phòng và tam phòng, bởi vì ở phía trước các tiểu phòng, chắc chắn không bay đến đó. Nghe âm thanh chửi rủa vừa rồi, nếu không sai, thì hẳn là truyền đến từ đại phòng, cũng không biết thượng phòng có hay không cũng chịu liên lụy.

Không thể không nói, nghĩ đến khả năng như vậy, trong lòng Cố Phán Nhi gào thét thật thoải mái!

Nóc nhà rách này bay đi cũng coi như lập công không phải sao? Nhưng mà Cố Phán Nhi thật sự tò mò, nóc nhà như thế nào mới không đáng tin như vậy, một trận gió liền bay đi. Hỏi qua An thị mới biết được, thiên tai mười năm trước nhà cũ đã mất đi nóc, khi xây phòng ở này lên trong nhà không có tiền, chẳng qua là mời người xây bằng gạch thông thường, nóc nhà bất quá là chặt chút cành mận gai và thân cây trúc lên trên rồi lót thêm rơm rạ, mấy năm nay cũng không có gió to thổi qua, cho nên cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì.

Đối với thiên tai mười năm trước, Cố Phán Nhi không có ấn tượng gì, khi đó nguyên chủ bất quá mới sáu tuổi, ngốc ngốc thì có thể nhớ kỹ điều gì? Bất quá đối với nóc nhà giản dị như vậy, Cố Phán Nhi thật không biết nói gì, đã sớm nên trùng tu có được hay không?

“Cái này xem như là cũ không đi mới sẽ không tới.” Cố Phán Nhi nghĩ thầm, bây giờ tiểu tướng công nên sửa nhà rồi?

Tiểu tướng công lại không cho rằng như vậy: “Ngày mai đi đem nóc nhà lấy về, nói không chừng còn có thể dùng tiếp.”

Cố Phán Nhi nhìn chằm chằm cổ nhỏ mảnh khảnh của tiểu tướng công, tự hỏi có muốn bẻ gãy nó hay không, cũng không biết đến lúc đó có ban cho nàng tội danh mưu sát phu quân hay không.

Cố Thanh bỗng nhiên cảm giác giữa cổ âm lãnh, không khỏi quay đầu lại nhìn một chút, vừa lúc đối diện với đôi mắt quỷ dị của Cố Phán Nhi, thiếu chút nữa bị hù chết, tức giận: “Ngươi cái bà nương điên này lại nghĩ ra chủ ý không đứng đắn gì nữa?”

Cố Phán Nhi thu hồi ý nghĩ phi thực tế trong lòng, buồn bã nói: “Không, ta chính là suy nghĩ, ngươi nhỏ mọn như vậy mẹ ngươi có biết không?”

An thị nhỏ giọng nói: “Tức phụ à, nương biết.”

Cố Phán Nhi: “......”

Cố Thanh đen mặt, chính mình nhỏ mọn như vậy là vì cái gì? Còn không phải là vì cái nhà này! Loại chuyện kiếm được tiền lời như hôm nay cũng không phải mỗi ngày đều gặp được, gặp hai lần đã thực may mắn.

“Ngươi có thể ăn như vậy, không nhỏ mọn có thể nuôi sống ngươi sao?” Cố Thanh đầy bụng oán khí nói.

Cố Phán Nhi đúng lý hợp tình: “Kiếm tiền lời chính là để dùng, không tiêu tiền còn kiếm tiền làm gì? Ngươi chính là nhỏ mọn chết tiệt.”

“Ta nhỏ mọn khi nào?”

“Mưa dột thành như vậy, kêu ngươi sửa nhà ngươi không chịu sửa, còn nói không nhỏ mọn?”

“Ai nói ta không sửa? Sửa nhà lại không phải miệng nói sửa là có thể sửa, ngoài chuẩn bị vật liệu tốt còn phải mời người, sao có thể trong một ngày là có thể làm tốt. Huống hồ ngươi mới nói muốn sửa nhà hôm nay, sau đó hôm nay liền đổ mưa lớn, trong nhà dột lớn như vậy có thể trách ta sao?”

“.......Điều này cũng đúng!”

Cố Phán Nhi tổng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được không đúng chỗ nào, kỳ thật nàng cảm thấy tiểu tướng công có chút nhỏ mọn, nhưng tính toán mọi chuyện tựa hồ lại không nhỏ mọn như vậy. Nói đến mỗi lần ăn cơm, mặc kệ cơm ít hay nhiều, ít nhất phân nửa là vào bụng của mình, mấy ngày cũng không cắt bớt thịt.

Cuộc sống gia đình thế này so với nhà thôn trưởng còn muốn tốt hơn, cho nên tính tới tính lui kỳ thật cũng không kém lắm.

Như vậy là tiểu tướng công thật ra cũng không keo? Tuy rằng mỗi ngày hay la, không phải mắng nàng điên thì lại mắng nàng heo, nhưng cho tới bây giờ cũng không cắt bữa ăn, vải làm quần áo cũng cho nàng mua, so với thời gian nguyên chủ ở nhà mẹ đẻ, hiện tại quả thực chính là ngày tháng thần tiên.

Nhưng Cố Phán Nhi chính là cảm thấy không thích hợp, mạnh miệng nói: “Vậy tính là ngươi không nhỏ mọn, nhưng cũng không thể tính là hào phóng, chính là keo kiệt. Làm nam nhân không thể quá keo kiệt, dù sao cũng không thể lấy việc ngươi còn nhỏ làm cái cớ, mười ba tuổi cũng được coi như tiểu nam nhân, người cùng tuổi với ngươi đều có thể sinh con rồi.” Đối với một câu nói cuối cùng, Cố Thanh hiển nhiên không quá hiểu, An thị một bên nghe lén tròng mắt xoay chuyển: “Tức phụ nhi, ngươi đừng nhìn Thanh ca hắn gầy gầy yếu yếu, kỳ thật hắn rất bình thường, đại phu đã xem qua rồi.”

Cố Thanh càng không rõ, như thế nào lại nói đến thể chất của chính mình rồi.

Cố Phán Nhi cười tủm tỉm nói: “Còn nhỏ, lại chăm sóc thêm, việc này không thể gắp được.”

An thị có chút lo lắng nhìn thoáng qua Cố Thanh: “Cũng tốt, từ khi ngươi đến nhà này, thân thể Thanh ca nhi đã tốt hơn nhiều, ta cũng yên tâm không ít, nghe ngươi, chăm sóc thêm cũng tốt.”

Cố Thanh nghe không hiểu ra sao: “Các ngươi rốt cục đang nói cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.