Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 28



Đi bệnh viện, Uất Trì Dung được đưa vào phòng cấp cứu, Lý Lạc Nhi trên mặt hoảng hốt cứ đi lòng vòng, Nguyên Bảo bị cô làm cho choáng đầu, cô xê dịch cái mông, trên mông có cái lỗ cắm kia khiến cô không thoải mái.

"Này, cô không cần đi vòng vậy đâu, anh ta không chết đâu."

"Làm thế nào làm thế nào, đều nguyên nhân của rôi, bằng không anh ấy cũng không bị thương, không! Đều là nguyên nhân của Vưu Tinh Bân!"

"Có bệnh lây qua đường sinh dục?" Nguyên Bảo mở trừng hai mắt, trong hành lang sực mùi thuốc khử trùng khiến cô cực kỳ khó chịu "Dính dáng gì đến tên ấy?"

"Là Vưu Tinh Bân!" Lý Lạc Nhi sửa lại ngữ pháp của cô " Tóm lại chính là lỗi của tên đầu heo kia!" Lý Lạc Nhi nhu miệng, động tác có chút đáng yêu."Nếu không phải là anh ta cưỡng quyền, tôi cũng không một mình vác cái bao tải to như vậy đâu, cũng sẽ không thể không tránh được cái xe đó, càng sẽ không để cho anh ấy bị thương vì tôi." Lý Lạc Nhi thấp giọng: "Người kia, là Uất Trì Dung?"

Nhìn lên Lý Lạc Nhi đột nhiên đỏ mặt, cơ thể Nguyên Bảo run một cái: "A ừ, trước đo tôi đã nói qua với cô rồi, anh ta gọi là Uất Trì Dung."

"Vậy à." Lý Lạc Nhi lộ biểu hiện như một thiếu nữ mới lớn"Mấy người yên tâm, tôi sẽ phụ trách anh ấy."

Nguyên Bảo: "......" Cô có thể nói Uất Trì Dung đã có vị hôn thê được không?

Mà một bên BOSS hình như biết suy nghĩ trong lòng của cô, đưa tay nhéo tay Nguyên Bảo: "Nếu như cậu ta nguyện ý." Chiêu này của BOSS có chút ác độc, Uất Trì Dung giờ hôn mê bất tỉnh, còn bị thương nghiêm trọng như vậy, có nguyện ý hay không...... Dường như quyền quyết định cũng sẽ không trong tay của anh ta.

Lúc này bác sĩ đi từ bên trong ra, Nguyên Bảo và BOSS đứng dậy, Lý Lạc Nhi vội vàng chạy tới: "Bác sĩ, anh ấy như thế nào rồi?"

"Bắp chân bị gãy xương nhỏ, chân trái bị trật, đầu bị chấn thương sọ não mức độ nhẹ, nằm viện quan sát mất khoảng mấy ngày, rồi anh ta sẽ tỉnh lại, mọi người không cần lo lắng."

"Làm phiền ông rồi, bác sĩ, thật sự làm phiền ông!" Lý Lạc Nhi liên tục cúi người, trong tròng mắt lóe lên chút nước.

Khóe môi BOSS cong lên: "Chỗ này trước hết giao cho cô, bên studio của tôi còn chút chuyện phải làm."

"Vậng ạ." Lý Lạc Nhi lau nước mắt"Ông chủ anh đi thong thả!"

Cái từ "Ông chủ" đó khiến cơ thể Nguyên Bảo lảo đảo, không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến mấy ông nhà giàu mới nổi bụng to phệ phệ, BOSS cười cười, sau đó kéo tay Nguyên Bảo lôi ra ngoài.

"Thật sự không có vấn đề gì sao? Để lại Uất Trì Dung ở đó một mình."

"Không phải một mình." BOSS mở cửa xe, dời người sang bên cạnh, ý bảo cô ngồi lên "Còn có cô bé kia mà, huống chi cậu ta có bản lãnh cứu người, thì có bản lãnh làm cho người ta chịu trách nhiễm."

Hai đôi mắt sắc bén mang theo ánh nhìn đùa bỡn, hình như là đang chờ mong một vở kịch hay diễn ra, Nguyên Bảo có cảm giác không hiểu lắm, cô ngồi lên, thắt dây oan toàn: "Nhưng không để cho chị Dương Dư biết việc này sao?"

"Không có việc gì, để cho bọn họ chơi đùa đi." Biểu hiện của BOSS vẫn tự nhiên "Bọn mình đi về nhà đi, studio cũng không có chuyện gì nữa rồi."

"Được." Nguyên Bảo gật đầu một cái, cô biết thật ra BOSS chẳng muốn đối mặt với Chung Ly mà thôi.

Chờ đến khi về đến nhà thì đồng hồ cũng điểm 6 giờ tối, Nguyên Bảo đói lã người, xe chậm rãi lái vào bãi đậu xe, không đợi xe dừng, Nguyên Bảo đã nhảy xuống, BOSS dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn sang cô: "Em muốn ngã chết mình à?"

Nguyên Bảo: "......"

Đến cửa nhà, bọn họ đột nhiên nhìn thấy một thằng nhỏ to con đang ngồi trên bậc thềm, cậu ta ôm một cái bao lớn lớn, thân thể đang nhẹ nhàng lắc lư.

"A ừ ~" Nguyên Bảo mở to hai mắt, đưa tay kéo áo BOSS: "Cậu ấy là ai?"

BOSS cau mày lại, anh đi tới rồi nhìn nó từ trên cao xuống: "?Cậu ngồi ở cửa nhà tôi làm cái gì?"

Nghe được giọng nói BOSS, cái cơ thể to lớn kia đột nhiên bị chấn động, sau đó cậu nhảy lên: "Ợ ~~~~"

Ợ~~~~~

Nguyên Bảo và BOSS tràn đầy mông lung nhìn thằng nhóc ở trước mặt mình, ngoài ý muốn dáng vẻ của thằng nhỏ này rất đẹp, làm da hơi ngăm đen, mái tóc thì thuộc về người phương Đông, nhưng đôi mắt màu xanh dương lại thuộc về người phương Tây, nụ cười của thằng nhóc như ánh nắng mặt trời vậy, nhưng dẫn theo một chút ngốc nghếch, chỉ là, Nguyên Bảo cứ có cảm giác thằng nhóc trước mắt này có chút quen thuộc, cứ có cảm giác đã gặp qua ở nơi nào rồi vậy.

BOSS nhíu mày: "Cậu là ai?"

"Ợ, em là Bạch Lạc ~~~"

Bạch Lạc......

Sóng mắt BOSS lắng xuống, đôi môi mỏng của anh từ từ mím chặt, sau đó quanh người nổi lên một làn khí lạnh lẽo: "Bạch Liên ném cậu tới đây?"

Bạch Liên.

Nguyên Bảo ngẩn ra, nhìn về phía thằng nhóc trước mặt, cuối cùng biết ký do tại sao nhìn nó quen mặt rồi, dáng người nó rất giống Bạch Liên, chỉ là Bạch Liên cùng và nó có quan hệ gì, và nó với BOSS có quan hệ gì? Quan hệ lớn nhỏ này thật sự khiến cho Nguyên Bảo nhức đầu.

"Ợ~ em hơi đói, mẹ nói anh sẽ đối xử với em thật tốt. " Khẩu âm của thằng nhỏ hơi kỳ quái, âm ngữ phương Đông cũng không giống phương Đông, giọng ngoại quốc cũng không giống kiểu ngoại quốc.

BOSS không nói gì, bước nhanh về phía trước, một phen niius lấy cổ áo nó, sau đó nặng nề ném ra bên ngoài "Nguyên Bảo, đi vào." Anh cơ hồ không hỏi ý kiến của Nguyên Bảo, cứ cưỡng ép kéo Nguyên Bảo vào nhà.

"Này—— không nên ném em ra ngoài chứ!! Mở cửa ra đi!!"

"Này ——"

......

"Ai ~BOSS, tại sao không cho nó vào trong?" Nguyên Bảo buồn bực nhìn BOSS, tiếng gõ cửa ngoài kia vẫn tiếp tục, nhưng âm thanh càng thấp dần.

"Câm miệng!"

BOSS lớn giọng quát lớn một tiếng, Nguyên Bảo bị anh rống làm cho sững sờ, im lặng một lúc, Ngôn Sóc phiền não kéo cà vạt ra, sau đó một phen lôi cô vào trong ngực mình.

"Ưmh...... Ngôn Sóc....." Nguyên Bảo cảm thấy hôm nay BOSS không được bình thường, mặc dù cho tới bây giờ BOSS cũng chưa bình thường bao giờ, nhưng......

"Tôi đi nấu cơm, em qua bên kia xem tivi đi" BOSS dịu dàng nói xong, sau đó cởi áo khoác đi vào nhà bếp.

Nguyên Bảo nhìn cửa nhà đang đóng chặt, thằng nhỏ kia vẫn còn bên ngoài, nhưng BOSS dữ như vậy, cô căn bản không có can đảm đi mở cửa.

Bữa cơm tối làm rất phong phú, nhưng Nguyên Bảo cảm giác nhai mấy miếng đồ ăn kia giống như đang nhai sáp nến vật, cô len lén liếc một cái BOSS, sau đó bị anh trừng mắt nhìn lại.

"Rầm rầm ——"

Tiếng sấm bên ngoài khiến tay Nguyên Bảo run lên, nhìn cơn mưa qua cửa sổ, mưa rơi nặng hạt, mỗi một hạt đều lớn như viên ngọc nện lên cửa sổ.

"Ăn cơm đi, bên ngoài có gì để nhìn."

"Người kia vẫn còn bên ngoài."

"Vậy thì như thế nào?" BOSS lạnh nhạt ăn thức ăn trong chén, chỉ là động tác tăng nhanh một chút.

"Anh biết người kia sao? Tại sao không cho cho cậu ấy vào, giống như cậu ấy gọi anh là..... anh trai?" Không có sai chứ? Phiên dịch mấy từ vừa rồi ra thì chính là anh trai.

Bàn tay BOSS cứng ngắt, anh đặt cái chén một cách nặng nề lền bàn cơm: "Em ăn no chưa? Ăn no thì mau đi nghỉ ngơi đi!"

Được rồi, BOSS rất dữ.

Nguyên Bảo mở to mắt hai mắt, sau đó hơi nước ngưng tụ lại với nhau, cô nháy mắt, giọt lớn nước liền rơi xuống, Nguyên Bảo thấp giọng khóc sụt sịt, tiếng khóc là nửa thật nửa giả.

BOSS nhíu mày nhìn cô, sự u ám trên mặt tản đi không ít: "Khóc đủ chưa?"

"Còn chưa đủ." Nguyên Bảo thút tha thút thít đáp trả " Anh đi ra bảo thằng nhỏ vào được hay không, mưa bên ngoài lớn như vậy, nó thật đáng thương."

"Kim Nguyên Bảo." BOSS chống người lên, sau đó bàn tay nâng cái cằm cô lên nhìn " Tôi mới phát hiện em rất có tiềm năng làm Thánh mẫu đấy."

Nguyên Bảo: "......"

" Em có bản lãnh để nó đi vào đây một cái thử xem." BOSS lành lạnh cười một tiếng "Em cho rằng em bò ra từ điện thoại, thì tôi không dám ném em từ tầng 49 xuống à."

Nguyên Bảo ngẩn ra, sau đó"Oa ——" một tiếng khóc lớn lên, tiếng khóc của cô cùng tiếng mưa bên ngoài hỗn hợp vào nhau, có chút ồn ào "Rốt cuộc...... Rốt cuộc là 48 tầng chứ có phải là..... 49 tầng đâu!" Đôi mắt Nguyên Bảo đẫm lệ nhìn BOSS, khóc đến mức thở không ra hơi.

"Có khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có!" Nguyên Bảo vỗ bàn một cái"Giữa đó còn cách nhau 1 tầng, rm còn có thể thay đổi góc độ rơi xuống!"

BOSS: "......"

"Rốt cuộc có mở cửa ra không?" Nguyên Bảo nhanh chóng nhảy lên.

BOSS trầm mặc một hồi: "Kim Nguyên Bảo, em không cần phải hối lộ tôi."

"Hối lộ?" Nguyên Bảo hít mũi một cái, sau đó ngượng ngùng đỏ ửng hai má, đôi tay cô ôm lấy ngực, mắt mang sóng thu nhìn anh: "Ngôn Sóc, anh thật xấu xa."

BOSS lạnh lùng liếc cô một cái: "Em nghĩ nhiều rồi, Kim Nguyên Bảo."

Nguyên Bảo: "......"

Cuối cùng BOSS cũng không nói muốn hối lộ thế nào, chỉ là ngược lại BOSS từ bị để thằng nhỏ đi vào nhà, BOSS nói không muốn cho cái tên tiểu thử thúi này xuất hiện trước mặt anh, làm bẩn ánh mắt của anh. Nguyên Bảoảo bày tỏ không có vấn đề gì.

Anh bạn đpẹ trai nhỏ bé đáng thương bị ướt nhũn của người, cậu ôm một cái túi lớn, một đôi mắt màu xanh dương uất ức nhìn Nguyên Bảo: "Giúp việc ~~ cám ơn chị~~"

"Giúp việc?" Nguyên Bảo mờ mịt nhìn anh bạn nhỏ, sau đó nở nụ cười hả hả "Chị không phải người giúp việc, tên chị là Kim Nguyên Bảo, em gọi chị Nguyên Bảo là đươc rồi, vào đây nhanh lên đi!"

"Chị đúng là người tốt, Mỹ Kim Bá"

Nguyên Bảo mở trừng hai mắt: "Chị là Kim Nguyên Bảo, không phải là Mỹ Kim Bá!"

Xen ngang: Mỹ Kim là tiếng Hán của từ USD, đồng vàng, đô- la

"Em biết rồi!" Anh bạn nhỏ gãi mái tóc của mình "Ngữ Trung của em không được tốt cho lắm, em chỉ sống ở vùng nông thôn bên nước ngoài, người ở đó nói chuyện với em đều là kiểu này."

Nước ngoài, ở vùng nông thôn ~~

Đầu óc Nguyên Bảo có chút không khỏi chuyển động, cô thật sự tò mò vùng nông thôn ở nước ngoài sẽ như thế nào.....Giọng nói đặc sệch quê mùa!

Nguyên Bảo nhìn cả người ướt nhẹp của cậu, sau đó dẫn cậu đến phòng tắm: "Em đi vào tắm trước, chị đi tìm mấy bộ quần áo cho em."

"Cám ơn, Nguyên Phách!"

"Dạ, Nguyên Bảo!" CÔ nhẫn nại nhắc nhở lần nữa, sau đó xoay người lên lầu.

Nguyên Bảo gõ cửa phòng BOSS, anh sớm đã thay áo ngủ, ngồi ở trên giường, lúc này cứ ngồi ngây ngô nhìn tấm hình trong tay.

"BOSS, anh đang xem cái gì vậy?

Nhìn ảnh rất nghiêm túc, bị giọng nói đột nhiên xuất hiện của Nguyên Bảo làm cho hết hồn, BOSS ngẩng đầu lên, nhìn Nguyên Bảo đầy trách cứ: "Lúc vào sao không biết gõ cửa?" Bên quát lớn, bên không đổi mặt cất khung ảnh đi.

"Em gõ cửa." Nguyên Bảo uất ức bĩu môi "Em đến tìm mấy bộ quần áo, cả người cậu ấy đều ướt cả rồi."

"Tầng dưới tủ treo quần áo kia kìa, tùy tiện đưa cho nó một bộ, không nên v vào đây làm phiền tôi." Ngôn Sóc lên giường, đem cả người chui vào trong chăn.

"Biết." Nguyên Bảo cười vài tiếng thật thấp, dáng vẻ bây giờ của BOSS thật giống một cô gái giận hờn, Nguyên Bảo cầm lấy một bộ quần áo, thật nhanh tóm lấy một cái áo lót, tính chạy ra ngoài, nhưng khi nhìn BOSS đang nằm trên giường, đôi mắt cô đảo một cái, đột nhiên nhào tới, đem trọn người đặt lên người BOSS: "A ~Lão gia à, thiếp cười cho người một cái nhé ~"

"Đi chết đi." BOSS cong khóe môi, đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái trên người Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo vô sỉ hôn chụt lên môi BOSS

"Kim Nguyên Bảo!"

Tiếng rống giận của BOSS sớm đã bị Nguyên Bảo vứt bỏ, tâm trạng cô rất tốt, sau đó chạy thật nhaanh xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.