Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 41



Nguyên Bảo kéo BOSS vào, nghĩ tới dáng vẻ của mình và BOSS vừa rồi như không có người bên cạnh, cô không khỏi lo lắng, đạo diễn nhất định sẽ rất tức giận, cô nhất định phải suy nghĩ một chút, nên nói xin lỗi đạo diễn thế nào, nhưng ngoài dự đoán, vẻ mặt đạo diễn Lý rất bình tĩnh, lúc này ông chăm chú nhìn vào trong studio, tỉ mỉ giúp đỡ các diễn viên nắm bắt được vẻ mặt.

"Đạo diễn." Nguyên Bảo nhẹ giọng kêu, tay nắm BOSS thật chặt.

"Về rồi." Giọng nói của đạo diễn Lý lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, ông ta nhìn lướt qua BOSS bên cạnh Nguyên Bảo, nhẹ nở nụ cười. "Sạo vậy, chuẩn bị trả tiền vi phạm hợp đồng?"

"Không phải, ngài hiểu lầm rồi, vừa rồi anh ấy bị kích thích." Nguyên Bảo vội giải thích, bình thường đạo diễn Lý là một người tốt, nhưng cũng không có nghĩa ông sẽ không tức giận, huống hồ lúc nãy Ngôn Sóc nói chuyện rất vô lý, lôi kéo vạt áo của anh, hi vọng anh không nói lời quá đáng nữa.

Nụ cười bên môi đạo diễn Lý càng sâu hơn. "Nếu vậy thì nhanh chóng quay xong phân cảnh này." Ông cũng ít nhiều biết tính cách của Ngôn Sóc, huống chi nhìn qua, quan hệ của hai người cũng không bình thường, dĩ nhiên không thể nói nhiều.

"Nhưng..."

"Tôi sẽ diễn nhân vật đạo diễn, đến lúc đó tôi chỉ là người đóng thế, cố gắng đừng quay tới mặt tôi." Ngôn Sóc thấp giọng cắt đứt lời tiếp theo của Nguyên Bảo, nắm lấy tay cô, không cho cô nói nhiều.

Đạo diễn nhẹ nhíu mày, hình như có chút khó xử, những người khác cũng không nghĩ Ngôn Sóc sẽ nói như vậy, nhìn đạo diễn không làm ra được quyết định, Lâm Thiệu Huy đứng một bên cũng cứng đờ, sau đó cười híp mắt đáp. "Diễn đi, chỉ có phân cảnh này thôi."

"Được rồi, Tiểu Triệu, đưa tổng giám đốc Ngôn đi thay quần áo."

"Vâng."

Một lát sau, BOSS thay quần áo trở lại, nhưng lại có chút là lạ, mặc một bộ quần áo giống Lâm Thiệu Huy, mang một cặp kính khác, nhưng không mang tới cảm giác đạo mạo trang nghiêm đó.

"Có gì đó không đúng, giống như một tổng giám đốc." Không biết ai nói câu đó, mọi người nhìn một phen, sau đó gật đầu.

"Bản thân tôi là một tổng giám đốc." BOSS không khiên tốn ngước lên. "Bắt đầu đi, lại nữa tôi phải chính là tên mặt người dạ thú rồi." Anh nhìn Nguyên Bảo nở một nụ cười tà ác, trái tim nhỏ của cô run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt hồng lên.

Thật ra thì BOSS rất có thiên phú về diễn xuất, trên sóng mũi anh mang một cặp kính gọng vàng, ngược lại che đi phần sắc bén trên lông mày anh, làm anh thêm mấy phần dịu dàng, phần diễn trước mắt vô cùng tốt, từng vẻ mặt Ngôn Sóc thể hiện đều rất tốt, lúc đẩy Nguyên Bảo ngã lên ghế salon, không biết là có phải cảm giác của Nguyên Bảo sai hay không, cô nhìn thấy ánh sáng xấu xa lóe lên sau cặp kính trên mặt BOSS.

"Nguyên Bảo, em thật đáng yêu..." Giọng nói anh trầm thấp, tròng mắt dịu dàng, cả người Nguyên Bảo cứng ngắc, dường như cô không nghĩ tới BOSS lại nói như vậy, hai mắt anh nhắm lại, môi từ từ hạ xuống.

"Cắt! Đây là cưỡng gian, không phải là diễn tình cảm!" Lúc này đạo diễn có chút giận dữ, Ngôn Sóc cong khóe mắt, kéo Nguyên Bảo từ ghế salon lên.

"Thật sự xin lỗi, lại một lần nữa!"

Nguyên Bảo "..." Sao cô lại có cảm giác là BOSS cố ý, chỉ là ảo giác của cô sao?

Nhưng tất cả diễn ra sau đó khiến cô cảm thấy đây không phải là ảo giác, lúc đầu BOSS dùng sức rất mạnh, cô cũng phản kháng rất tốt, nhưng mỗi làn vào thời khắc quan trọng nhất, BOSS đều sẽ nói. "Nguyên Bảo, em thật XX!"

"Xin lỗi, một lần nữa là được rồi!"

Ngôn Sóc vô cùng thích thú, còn một bên đạo diễn Ly đã tức muốn hộc máu, thần sắc những diễn viên khác không rõ, Lâm Thiệu Huy thì vẫn luôn đứng lẳng lặng một bên, trong lòng cũng không biết có cảm giác gì: Xem ra suy đoán trước đây của anh sai rồi, hai người này vô cùng ăn ý, một ánh mắt một động tác một câu nói cũng giống nhau như vậy, Ngôn Sóc trước nay chưa từng có một scandal nào, nhìn bộ dạng của anh với Nguyên Bảo cũng vô cùng nghiêm túc.

"Đừng nháo loạn." Nguyên Bảo có chút bất mãn, Nhéo lên bắp thịt bên chắc bên hông BOSS một cái, nhỏ giọng cảnh cáo.

"Tôi không nháo, chúng ta tiếp tục." Nụ hôn của anh từ từ trượt xuống dưới, ngón tay tinh xảo trượt vào quần áo, hô hấp có chút gấp gáp.

Không phải là nghiêm túc chứ?

Nguyên Bảo lại bối rối, cái mà người ta gọi là cưỡng gian là chỉ muốn kết thúc trong một cảnh quay, mà bộ dạng này của BOSS hình như là vẫn muốn tiếp tục, lúc này đạo diễn cũng không hô cắt, cô vẫn chỉ có thể tiếp tục, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, rất xẩu hổ, cô bắt đầu giãy dụa phản kháng, chỉ có thể mong cảnh này nhanh chóng kết thúc.

"Đừng cử động..." Hơi thở anh gấp gáp, thân thể Nguyên Bảo cứng đờ, rõ ràng cảm thấy Ngôn Sóc không bình thường, cô khóc không ra nước mắt, không lẽ BOSS lại phản ứng?

Ngôn Sóc đúng là có phản ứng, nhưng tự chủ của anh rất tốt, chờ tới sau khi đạo diễn hô cắt, anh bình thản ngồi dậy, trừ gương mặt có chút ửng đỏ và quần áo xốc xếch, nhìn qua cũng không thấy gì bất thường, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng nghiêm túc.

"Rất tốt!" Đạo diễn hài lòng vỗ tay. "Công việc hôm nay kết thúc, sáng ngày mai lại tiếp tục." Đạo diễn đi về phía Ngôn Sóc. "Đúng là không biết tổng giám đốc Ngôn lại có thiên phú như vậy."

"Đó là chuyện đương nhiên." Ngôn Sóc vẫn không chút khiêm tốn, nhìn qua cô gái nhỏ biết vâng lời, anh vui vẻ cười. "Nguyên Bảo nhà tôi gây phiền phức cho mọi người rồi." Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tên ngốc này không nhìn ra, nhưng anh nhìn ra, ở đây đang có vài tên đang chú ý tới Nguyên Bảo nhà anh, cảnh quay này rất tốt, để cho bọn họ biết ai mới là người đàn ông của Nguyên Bảo.

"Thu dọn một chút, đi thôi."

"Vâng ạ." Nguyên Bảo ngước mắt nhìn mọi người một cái, sau đó đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.

Ngôn Sóc ngồi một bên nghỉ ngơi, chơi di động, trên thức tế, đã lâu anh không chơi di động rồi, lần này anh lại tiếp tục nuôi một bảo bối, đứa trẻ bên trong gọi anh là ba, hai mắt Ngôn Sóc dịu dáng, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, có một đứa con nít bò ra từ điện thoại, gọi anh là ‘BOSS’, ở lại bên cạnh anh...

Rất hạnh phúc.

Anh nhẹ giọng cười, người bên trong lục tục đi ra, ánh mắt thản nhiên quét qua người Lâm Thiệu Huy, sau đó lại rơi trên người Nguyên Bảo, anh từ từ đứng lên vẫy tay với cô.

"Anh đợi lâu rồi." Nguyên Bảo chạy chậm qua kéo cánh tay BOSS.

"Buổi tối ăn ở bên ngoài đi, tôi khao." Ngôn Sóc choàng vai cô đi ra ngoài, không quan tâm đến ánh mắt phức tạp của Lâm Thiệu Huy.

"Anh Thiệu Huy."

"Minh Kiệt." Đẩy kính một cái, che đi ánh sáng nhạt trong tròng mắt, anh cười nhẹ nhìn Minh Kiệt đang mang một cặp kính mát lớn.

"Anh sẽ không thích nha đầu kia rồi chứ."

"Nghĩ cái gì vậy." Lâm Thiệu Huy đưa tay đánh lồng ngực cậu. "Quá cứng nhắc, đừng dùng sắc mặt như vậy để đối xử với người mới, buổi tối còn có việc, anh đi trước đây."

"Cùng nhau đi." Cậu không quan tâm nhún vai, vẫy chìa khóa trong tay đi ra ngoài.

"Chúng ta đi đâu ăn cơm?"

"Tôi có hẹn với Uất Trì Dung, tuần sau cậu ta và Dương Dư đi Pháp, chúng ta ăn với bọn hộ một bữa cơm."

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của BOSS, Nguyên Bảo lo rằng kình cũng biết gì đó. "Anh sẽ không tiếp tục uy hiếp người nhà chứ?" Lấy những gì cô hiểu về BOSS, anh làm sao có thể tốt bụng như vậy, mời người khác ăn cơm.

"Đâu có?" Anh nhíu mày, đôi mắt đen quét qua gương mặt cô. "Tôii là loại người hèn hạ như vậy sao?"

Người hèn hạ cũng không bằng, anh không phải là người, được không.

Nguyên Bảo im lặng.

"Quay hết bộ này thì đừng quay thêm bộ nào nữa?" Dù điều khác cũng tốt, anh chỉ không muốn cô thân mật với người đàn ông khác, làm minh tinh những cử chỉ đùa giỡn thân mật là điều tất nhiên, may mắn đây chỉ là một bộ phim kinh dị, ai biết bộ phim tiếp theo là gì.

"Vậy để em làm thư ký của anh." Nguyên Bảo cong khóe mắt."Khi làm thư ký của BOSS nhất định có thể chơi rất vui."

"Vậy thù lao thế nào." Anh nhìn Nguyên Bảo, ý nhị cười.

Chờ tới lúc đến nhà hàng, Uất Trì Dung và Dương Dư đã đến, Dương Dư đẹp hơn trước kia rất nhiều, trên mặt là một nụ cười nhẹ nhàng, tròng mắt tràn ngập hạnh phúc, nhìn qua cô ấy và Uất Trì rất vui vẻ.

"Ngôn Sóc, Nguyên Bảo."

"Đến sớm vậy." Ngôn Sóc cởi áo khoác, ngồi ở vị trí đối diện.

Tới bây giờ trong lòng Uất Trì vẫn còn chút bất mãn, anh nhìn lướt qua Nguyên Bảo, sau đó cười. "Hiếm khi được Đại thiếu gia ít khi mời cơm, tôi đương nhiên phải tới sớm."

Ngôn Sóc cười không nói, anh lấy danh thiếp đưa qua. "Đây là danh thiếp liên lạc với người sắp xếp chương trình thời trang, đến lúc đó anh có thể liên lạc cho anh ta."

"Đã biết." Anh cầm danh thiếp lên. "Đúng rồi, tháng 11 này, tôi kết hôn với Dương Dư, đến lúc đó cho tôi một phong bì tiền mừng lớn một chút."

"Năm nay?" Ngôn Sóc có chút kinh ngạc, anh nhìn Dương Dư ngồi một bên, cô hơi cúi đầu, khóe môi lại giương lên càng đậm, vẻ mặt của ngôn Sóc cũng dịu lại. "Chúc hai người hạnh phúc." Bạn tốt có thể kết hôn được với người mình yêu, anh đương nhiên vui vẻ, quan trong nhất là, nếu Uất Trì Dung lại phải chịu khổ, không nhất định sẽ phải dính tới anh.

"Cậu và Nguyên bảo thì sao? Hai người không kết hôn sao? Đến lúc đó chúng ta cũng tổ chức." Dương Dư nhẹ giọng hỏi, mà lúc này Nguyên Bảo còn đang xem thực đơn, cô không nghe rõ những người ở đây đang nói gì, chỉ thấy những ánh mắt đó rơi trên người cô thì ánh mắt cô thoáng ngỡ ngàng.

"Nhìn em làm gì."

"Ha ha, Nguyên Bảo thật đáng yêu." Dương Dư nhẹ giọng nở nụ cười, cô vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh. "Thật ra kết hôn vô cùng tốt, để anh ấy bớt dành nhiều thời gian bên ngoài mà trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Anh trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào?" Anh đề cao âm lượng, trong giọng nói có chút bất mãn.

"Anh nói đi?" Dương Dư cũng không nói rõ, nhưng Uất trì Dung vẫn nhớ tới chuyện xảy ra lúc anh cứu tiểu thư Lý Lạc Nhi trong bệnh viện, anh không nói gì, nhưng trong lòng âm thầm thở phào, ngày đó anh nói đã quá rõ ràng rồi chứ? Lý Lạc Nhi cũng không đến nối nghe không hiểu, huống hồ những điều nên cho anh cũng đã cho, nên nói cũng nói rõ rồi, nếu Lý Lạc Nhi còn không bỏ qua cho anh, vậy thì... đây đúng là nghiệp chướng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.