Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được nhìn chăm chăm vào Ôn Hân qua làn khói.
Không phải cô ấy định tác hợp cho tôi và Lâm Lạc Thủy đấy chứ, hay đang giúp Lâm Lạc Thủy thăm dò ý tôi chăng?
Bảo sao cô ấy nói nhiều thế, còn toàn bàn về chuyện tình cảm với tôi.
“Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi hỏi hộ Lạc Thủy đâu, cũng không phải muốn hàn gắn cho hai người, tôi chỉ hiếu kỳ nên hỏi thế thôi.”
Hình như cô ấy đã đoán được ý của tôi nên vội vàng giải thích.
“Không sao.”
Tôi không để tâm mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ con mắt của cô ấy thật sắc bén, đều bị đối phương đoán ra cả rồi.
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Ôn Hân lại nói.
Tôi lắc đầu: “Không, dù Lâm Lạc Thủy còn yêu tôi, dù cô ấy muốn quay lại thì tôi cũng không tái hợp với cô ấy nữa.”
“Tại sao?”
“Vì tình cảm và con người đều đã thay đổi, không còn là mối tình đơn thuần của xưa kia nữa, hai chúng tôi đều thay đổi rồi.”
“Ồ.”
Ôn Hân gật đầu như có điều suy nghĩ.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, nói với cô ấy: “Chuyến bay của đám Phương Ninh sắp tới rồi, tôi đưa cậu về khách sạn nghỉ trước nhé, sau đó đến sân bay đón họ sau.”
“Ừ được, vất vả cho cậu rồi.”
“Không có gì.”
Tôi chủ động đi thanh toán, rồi dẫn Ôn Hân rời khỏi quán ăn, đi ra chiếc xe Toyota đang chờ sẵn ngoài cửa.
Sau khi lên xe, có lẽ vì vướng A Luân, nên Ôn Hân không thảo luận về vấn đề tình cảm với tôi nữa, mà trò chuyện về công việc.
Về tới khách sạn, cô ấy nói đã ngủ mấy tiếng trêи máy bay, không muốn lên tầng nghỉ ngơi, chỉ muốn ngồi uống cà phê dưới sảnh.
Tôi trao đổi số điện thoại với cô ấy, dặn dò đối phương nếu ra ngoại dạo phố thì không được đi xa xong, sau đó cùng A Luân lái xe đến sân bay.
Ba rưỡi chiều, tôi đã đón ba bạn học khác ở sân bay, hai nam một nữ, trong đó có một cặp yêu nhau từ thời đại học.
Người độc thân còn lại kia là một trong những bạn học chơi khá thân với tôi hồi còn học đại học, tên là Phương Ninh.
Sau khi tốt nghiệp, tôi và Phương Ninh đến hai thành phố khác nhau để phát triển, nên ít liên lạc.
Lại vì tôi phải ngồi tù mấy năm, nên sau khi ra ngoài cũng không liên lạc với cậu ta.
Cậu ta vốn không quá muốn đến Xiêng La, nhưng sau khi nghe nói tôi đang ở đây thì mới đổi ý.
Nhiều năm không gặp, tôi và Phương Ninh vẫn rất nhớ nhau.
Lúc gặp mặt, tôi không nhịn được ôm cậu ta một cái, rồi dùng sức đập vào vai đối phương.
Dáng người Phương Ninh hơi thấp, lúc vị tôi vỗ vai, cậu ta vẫn cười thẹn như thời đại học.
Trêи đường về thành phố, chúng tôi trò chuyện rất nhiều về chuyện thời đại học và cả những chuyện đã trải qua sau khi tốt nghiệp.
Lúc gần đến khách sạn, tôi chợt nhận được tin nhắn của Đồng An Chi: “A Dương, có thời gian qua đây một chuyến không? Chúng ta ngồi với nhau một lúc trước, rồi lát nữa cùng đi gặp Đỗ Minh Cường và Suchat.”
Bên dưới còn có địa chỉ của một khách sạn.
Tôi do dự một lát, rồi nhắn lại: “Được, chờ tôi một chút.”
Về tới dưới khách sạn, sau khi gặp Ôn Hân, tôi áy náy nói với Phương Ninh và Ôn Hân: “Ngại quá, tôi có chút việc phải đi bây giờ, không thể ở cùng mọi người được.
Tối nay cũng không thể cùng ăn với nhà mình, chờ tôi xong việc, sẽ qua tìm mọi người sau.”
“Không sao, cậu cứ bận việc của mình đi, bọn tôi không đi lạc được đâu.” Phương Ninh không chút để ý đập vào tay tôi.
Ôn Hân thì hiếu kỳ hỏi: “Cậu đi gặp ông sếp ở sân bay sáng nay để đàm phán dự án bất động sản đó hả?”
“Ừ, hết cách, đã hẹn trước mất rồi.”
“Thế thì đi đi, công việc quan trọng hơn.”
“Tôi sẽ bảo A Luân đến sân bay đón các bạn học khác, mọi người có thể đến phố Nimman ăn tối, hoặc nơi nào khác cũng được, có thể xem bản đồ trêи điện thoại ý.
Nếu đường xa thì gọi cho A Luân, mấy ngày tới, cậu ta sẽ là tài xế kiếm người hướng dẫn của chúng ta.
Đừng sợ phiền phức, nếu đi gần thì có thể đi bộ ngắm đường phố luôn thể.”
“Nhưng nếu phải gọi xe thì nhớ mặc cả trước, nói tiếng Hoa Hạ hay tiếng Anh đều được, rất nhiều người Xiêng La biết tiếng Hoa Hạ.
Ăn tối xong, các cậu có thể đi dạo phố đêm, cũng có thể tìm nơi nào đó ngồi uống vài ly trước.
Xong việc, tôi sẽ tới tìm mọi người, muộn nhất cũng không quá chín giờ đâu.”
Phương Ninh và Ôn Hân đều gật đầu: “Được, bọn tôi biết rồi.”
Tôi gửi số điện thoại của A Luân cho bọn họ, A Luân cũng chủ động vỗ ngực nói muốn đi đâu thì cứ gọi cậu ta, cả người và xe luôn chờ sẵn bên ngoài khách sạn.
Sau khi tạm biệt Ôn Hân và Phương Ninh, tôi dẫn A Luân rời khỏi khách sạn.
Chưa đi được mấy bước, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay lại nói: “An ninh ở Chiêng May rất tốt, nhưng trộm vặt thì nhiều, đa số đều nhằm vào khách du lịch, các cậu nhớ giữ đồ quý giá cẩn thận, nhiều quán ven đường còn lôi kéo khách…”
“Được rồi được rồi, bọn tôi có phải trẻ con lên ba đâu, cậu thế này làm tôi nhớ bố mình quá.” Ôn Hân che miệng cười ha ha.
Tôi thấy hơi xấu hổ: “Ngại quá, tôi hơi dài dòng nhỉ, thôi té đây.”
“Ừ, bye.”
Rời khỏi khách sạn, tôi lấy năm nghìn baht ra đưa cho A Luân.
A Luân hoảng sợ rõ rệt, vội đẩy tiền lại: “Anh Dương, anh làm gì thế? Em không thể nhận tiền của anh được.”
Tôi cứng rắn nhét vào túi cậu ta: “Mấy hôm tới phiền cậu đưa họ đi chơi, ngày mai còn đi chùa trắng đền đen nữa, tiền xăng dầu với vé xe đều phải trả, cậu cầm lấy đi.”
“Thôi anh Dương, nếu đại ca Bansha mà biết được là em thảm đấy.”
“Thảm gì mà thảm, tôi sẽ nói với ông ấy.
Nếu ông ta dám đánh cậu, tôi sẽ xử ông ta.”
“Thế… thì được ạ, cảm ơn anh Dương.”
“Ơn huệ gì, chút tiền này đủ xăng dầu với đỗ xe thôi.
Bây giờ, cậu đưa tôi tới khách sạn này đã, lát nữa đến giờ thì tới sân bay đón tốp cuối cùng.
Đến đó giơ biển lên là được, tôi viết tên cho cậu.”
“Vâng, anh yên tâm, em sẽ xử lý ổn thỏa.”
Sau khi liếc nhìn địa chỉ trêи điện thoại của tôi, A Luân khởi động xe đi về phía khách sạn của Đồng An Chi.
Tôi xé mảnh giấy trêи chai nước suối trong xe, rồi dùng bút ghi nhớ viết ba chữ “Hoàng Lễ Thành” lên trêи đó.
Hoàng Lễ Thành là một trong hai người bạn của tốp cuối sắp hạ cánh, họ bay từ tỉnh Quảng, khoảng năm giờ mới tới.
Cậu ta là con nhà giàu, nghe nói nhà có mười mấy công xưởng.
Thời đại học, hai chúng tôi có quan hệ bình thường, hầu như không chơi với nhau mấy, tốt nghiệp xong thì không hề liên lạc gì.
Để A Luân đi đón cậu ta là được, dẫu sao quan hệ của chúng tôi cũng không phải là quá tốt.
Đến khách sạn của Đồng An Chi rồi, tôi lại dặn dò A Luân một lúc, sau đó mở cửa xe đi xuống.
Vừa đi tới cửa khách sạn, tôi phát hiện có một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đang đứng cạnh cửa.
Trông người này rất quen, đây chính là một trong hai vệ sĩ mà Đồng An Chi mang từ trong nước sang theo.
“Chào anh Phương, ông Đồng bảo tôi xuống đón anh.” Người vệ sĩ đó cũng nhận ra tôi, khách sáo nói.
Tôi gật đầu: “Phiền anh rồi.”
“Anh Phương đừng khách sáo, mời vào trong.”
Tôi đi theo người vệ sĩ đó, xuyên qua đại sảnh khách sạn sang trọng, đi vào thang máy yên tĩnh, lên tầng thứ mười tám, đi thẳng tới trước một căn phòng.
Người vệ sĩ gõ cửa, đứng đúng vào chỗ lỗ nhòm của cửa.
Không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, người vệ sĩ đó tránh sang một bên cho tôi đi vào trước..