Ôn Hân cắn môi, cúi đầu xuống.
Lúc này, hình như khóe mắt của cô ấy đang bắt đầu ngấn lệ.
Cô ấy khóc rồi.
Hình như bản tính của tôi là sợ nhìn thấy nước mắt của con gái, vừa thấy họ khóc là tôi mềm lòng ngay.
Trong lúc bất đắc dĩ, tôi vỗ vào cánh tay mềm yếu của đối phương, hạ thấp giọng nói: “Cậu yên tâm, không sao đâu, tôi đã nói sẽ không để bất kỳ làm hại cậu rồi mà.”
Ôn Hân ngẩng đầu lên “ừm” một tiếng, rồi lại gật đầu thật mạnh với tôi.
Khóe mắt cô ấy quả nhiên đã ngấn nước.
“Tôi không phải là loại con gái đó.” Cô ấy sụt sịt giải thích.
“Tôi biết.”
Cười nói xong, tôi rút một tờ khăn giấy trong hộp giấy đặt trêи sofa đưa cho đối phương.
Cô ấy nhận lấy tờ giấy lau nước mắt.
“Phương Dương, cảm ơn cậu.”
Lau khô nước mắt xong, Ôn Hân cắn môi, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt vẫn mờ hơi nước, nhưng rõ ràng đã ổn hơn rất nhiều.
Giây phút ấy, tôi chợt thấy hơi rung động, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói của Đồng An Chi: Ánh mắt cô gái đó nhìn cậu có vẻ là lạ…
Mẹ, không lẽ thật sự bị ông ấy nói trúng rồi chứ!
Lúc này, Hoàng Lễ Thành ở một bên cũng sáp tới, khẽ nói: “Phương Dương, hay là cậu đàm phán với hắn, xem bồi thường tiền có được không.
Tôi có tiền, đền bao nhiêu cũng được.
Chỉ cần hắn không gây khó dễ cho tôi… không kiếm chuyện với chúng ta và Ôn Hân là được.”
Tôi liếc nhìn cậu ta: “Nếu hắn đòi hàng triệu tệ, cậu có đồng ý đền không?”
Hoàng Lễ Thành sợ hết hồn: “Gì mà nhiều thế? Chắc không đâu, thế có khác gì tống tiền chứ?”
“Không nhiều đến mức ấy, tôi chỉ dọa cậu thôi.”
“Phù, thế thì tốt.
Mà lúc nào rồi cậu còn đùa thế hả, mau thương lượng với hắn đi.”
Tôi cười lạnh: “Thương lượng cái ʍôиɠ ý, một xu cũng không đền cho hắn.
Nếu cậu nhiều tiền quá thì mấy ngày tới ở Chiêng May, bỏ tiền ra mà mời mọi người ăn uống chơi bời.”
“Cậu… Có phải cậu định hại chết chúng ta không?”
“Yên tâm, không chết được đâu.”
“Mẹ kiếp, cậu không nhìn xem hắn có bao nhiêu người à? Cậu tưởng cậu giỏi đánh đấm lắm chắc? Một mình cậu có đánh được mười thằng không? Coi mình là đại ca thật chắc?”
Nghe Hoàng Lễ Thành nói vậy, tôi có vẻ hơi chán ghét nhìn đối phương, sau đó lắc đầu, không buồn để ý đến cậu ta nữa.
“Mẹ, cậu bị điên à?” Hoàng Lễ Thành tức giận mắng nhiếc, sau đó ngoảnh sang người thanh niên tên Song ở phía đối diện, mặt mày hớn hở: “Anh này, xin lỗi, chúng tôi không nên gây chuyện ở chỗ của anh.
Là chúng tôi không đúng, tôi đồng ý đền tiền, chỉ cần anh đừng gây khó dễ cho chúng tôi, đền bao nhiêu tiền cũng được.”
“À, nếu anh muốn trút giận thì có thể giữ cậu ta lại, muốn làm gì thì làm.” Hoàng Lễ Thành chỉ vào tôi, bổ sung thêm.
Song bật cười một cách khó hiểu, sau đó nói bằng giọng tiếng Hoa Hạ lưu loát: “Được thôi, bỏ 200 nghìn baht ra đây là các người có thể đi.”
“Nhưng anh ta phải ở lại.” Song chỉ vào tôi.
“Còn có cô ấy nữa.” Hắn lại chỉ vào Ôn Hân.
Hoàng Lễ Thành lập tức tái mặt.
“Không được, không thể giao Ôn Hân cho họ được.” Lâm Tĩnh sụt sịt nói.
“Đúng, không thể để Ôn Hân ở lại được.”
“Cô ấy buộc phải đi với chúng ta.”
Hai bạn học khác cũng sáp lại bên cạnh Ôn Hân.
“Còn có Phương Dương nữa.” Từ Triết cũng đột nhiên lên tiếng.
Tôi liếc nhìn cậu ta, sau đó mỉm cười: “Yên tâm, chúng ta sẽ cùng đi, không thiếu một ai cả.”
“Ha ha ha, có tình có nghĩa quá nhỉ.”
Song ngửa cổ cười lớn, rồi chậm rãi bước tới cạnh tôi, đánh giá tôi bằng vẻ đầy hứng thú: “Tôi thật sự thấy rất hiếu kỳ, anh rốt cuộc là người như thế nào.”
Thật lòng mà nói, bị một gã đàn ông trông có vẻ nho nhã, lại còn thuộc dạng trắng trẻo nảy sinh lòng hiếu kỳ với mình, điều này khiến tôi thấy hơi buồn nôn.
Trong từ điển của tôi, từ hiếu kỳ này thường dùng giữa nam và nữ.
Ví dụ phụ nữ thấy hiếu kỳ với đàn ông, chứng minh người đàn ông ấy có điểm gì đó thu hút cô ta, nên mới khiến cô gái này thấy hiếu lỳ, đây cũng chính là tín hiệu ban đầu của rung động.
Còn một người đàn ông thấy hiếu kỳ với một người đàn ông khác, tôi không biết phải giải thích kiểu gì nữa.
Tôi chỉ muốn đấm hắn một trận thôi.
“Hình như anh rất giỏi đánh đấm nhỉ.” Song đột nhiên nói: “Anh là Phương Dương đúng không? Hay là thế này đi, anh xuống võ đài dưới lòng đất của tôi đấu một trận, nếu anh thắng thì tôi thả các anh đi, đảm bảo không gây khó dễ.”
“Ha.” Tôi không nhịn được cười: “Anh Song, tôi nhắc anh thêm một lần nữa, bảo người của anh cút ngay, không thì anh sẽ hối hận đấy.”
“Ha ha ha…”
Song lại cười phá lên một cách điên cuồng.
Tôi nhớ đến lời của Bansha, quán bar này có mấy thằng điên.
Quả nhiên, tên Song này là một trong số đó.
Đang yên đang lành thì cười như ma làm, còn ăn mặc kiểu hình người dạng chó làm ra vẻ lịch sự.
Loại người này thật ra rất nguy hiểm.
Hèn chi Bansha bảo tôi đừng ra tay với họ vội.
Sau khi ngưng cười, Song bất chợt giơ tay ra, tóm lấy cổ áo tôi.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cổ tay của hắn.
Nhưng ngón tay của hắn vẫn ngoặc được vào cúc áo sơn mi của tôi, sau đó dùng sức kéo.
Tôi không ngờ một người trông gầy yếu, lại khá thư sinh thế này lại có sức lớn đến vậy.
Tôi cứ thế bị tay hắn kéo áo, làm bật mấy cúc áo sơ mi.
“Chậc chậc chậc, nhìn các vết sẹo này… Bị người ta xử trong đó hả?” Song nhìn vào ngực tôi, gật gù đắc ý nói một cách quái gở.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy ngực mình lộ ra không ít vết sẹo, một phần là do tàn thuốc làm bỏng, đó lại mấy vết sẹo lúc tôi mới vào tù.
Những vết khác thì do bàn chải đánh răng bẻ gãy hay các tấm gỗ tạo thành, đó đều là những vết do đám Đỗ Minh Cường gây ra.
Song lại cười hi hi nói: “Tôi đã nói rồi mà, bảo sao anh không sợ chết, thì ra là người kẻ có tiền án tiền sự.”
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, rất muốn đập vỡ ngay gương mặt khiến tôi thấy buồn nôn của hắn.
Nhưng tôi lại nhớ đến lời nói của Bansha nên cố không ra tay với đối phương.
Tôi chẳng sợ gì, chỉ lo cho Ôn Hân và các bạn học khác.
Nếu bây giờ xảy ra xô xát, tôi lo có người sẽ nhân lúc hỗn loạn ra tay với các cô ấy.
“Sao? Xuống sàn đấu của tôi đánh một trận không? Thắng thì tôi thả các người đi hết.” Song lại hỏi.
Tôi mỉm cười: “Đánh với anh à?”
“Anh muốn đấu với tôi?”
“Ừ, tôi muốn đấm vỡ mặt anh.”
“Ha ha ha, hay đấy, nhưng sao tôi phải đấu với anh?”
“Ha ha, sợ à?”
“Chậc chậc, giỏi đấy, còn chơi chiêu khích tướng nữa.
Nhưng tôi không phải trẻ lên ba, chiêu này không có tác dụng đâu.
Thật lòng mà nói tôi biết mình đánh không lại anh, nên tôi sẽ không đấu với anh đâu.”
Nói đến đây, Song đột nhiên lắc đầu, rồi hỏi tiếp: “Sao? Nghĩ xong chưa? Có muốn xuống sàn đấu của tôi làm một trận không?”
Tôi không vội trả lời ngay, Hoàng Lễ Thành đã chen ngang hỏi: “Cậu ta đi là được hả? Chúng tôi không đi được không?”
Song lắc đầu: “Không, tất cả đều phải đi.”
“Tại sao?”
“Sao trăng gì lắm thế, đây là địa bàn của tôi, tôi nói thế nào là thế ấy, hiểu chưa? Phương Dương, có đi không? Sàn đấu ở ngay dưới tầng hầm thôi, gần lắm.”
Tôi không vội trả lời ngay, mà nhẩm tính thời gian, chắc Bansha cũng sắp tới rồi..