Nhưng tôi không nói chuyện Bansha cho người đi đánh gãy chân Cung Chính Văn ra, vì làm như vậy sẽ đẩy ông ta vào tù.
Tôi chỉ nói với cảnh sát, mình và em trai Cung Chính Vinh có mâu thuẫn, từng xảy ra xung đột cãi vã ở trong nước và cả Chiêng May.
Nguyên nhân hắn tìm người tập kϊƈɦ tôi có lẽ là vì mâu thuẫn trước kia, khiến cho hắn giữ mãi hận thù trong lòng.
Có lẽ cảnh sát sẽ không tìm được chứng cứ nên chẳng thể làm gì Cung Chính Vinh được, nhưng tốt xấu gì tôi cũng phải nói cho rõ, biết đâu lại có cơ hội tống Cung Chính Vinh vào tù thì sao.
Đến lúc đó, hắn sẽ cực kỳ thảm hại trong nhà giam, Suchat và Đỗ Minh Cường chắc chắn có không ít anh em đang ở trong đó, nên cho hắn nếm chút mùi khổ cực không phải quá dễ dàng hay sao?
Đúng rồi, ban nãy, tôi quên gọi cho Natcha để ông ta giúp liên hệ với cảnh sát bên này, thậm chí là can thiệp vào vụ án này, tốt nhất là tóm Cung Chinh Vinh tại Chiêng May luôn.
Chỉ cần cho ông ta chút tiền, hơn nữa vì nể mặt Sangsu, chắc ông ta sẽ không từ chối.
Dẫu sao trước kia, ông ta cũng có thể nhận tiền của Cung Chính Văn để bắt tôi vào đồn thì bây giờ, cũng có thể nhận tiền của tôi thôi.
Ban nãy, tôi sao nhãng.
Bây giờ, điện thoại của tôi đã bị cảnh sát thu mất, muốn gọi cũng không được, tôi chỉ có thể chờ họ điều tra rõ ràng xong rồi gọi thôi.
Trong số những người cảnh sát đó, có hai người đang ghi chép cho tôi và Bạch Vi, họ hỏi cặn kẽ từng chi tiết, còn hai người khác thì thẩm vấn Yako và tên xui xẻo bị tôi dùng gậy đập trúng mặt.
Môi tên đó đã bị rách, mũi cũng chảy khá nhiều máu.
Yako cũng chẳng khá hơn là bao, mặt và tay trái của y đều ăn gậy của tôi, nên giờ mặt mũi sưng phù.
Ban nãy, tôi còn thấy y nhổ mấy cái răng ra, cánh tay y cũng không nhấc lên nổi, chắc là bị gãy xương rồi.
Không bao lâu sau, lại có mấy người cảnh sát nữa cầm máy ảnh chụp hình ở bên cạnh, họ đã tìm thấy đầu đạn do Yako bắn ra.
Sau khi ghi chép và kiểm tra hiện trường xong, vị cảnh sát đứng đầu nói với tôi và Bạch Vi: “Hai anh chị về đồn với chúng tôi một chuyến, chờ điều tra và thẩm vấn chi tiết xong, chúng tôi sẽ thả anh chị đi.”
“Được.” Tôi gật đầu, sau đó quay người lại nói với Bạch Vi: “Về đồn với họ một chuyến đã, chờ lát nữa họ điều tra rõ ràng xong là ổn rồi.”
“Ừ.” Bạch Vi cũng gật đầu, sau đó rất tự nhiên khoác tay tôi, rồi đi xuống dưới theo cảnh sát.
Hành động này có nghĩa là cô ấy coi tôi là bạn trai của mình rồi.
Nhưng tâm trạng của tôi hơi phức tạp, vì tôi đã mang lại nguy hiểm cho cô ấy.
Hơn nữa dù cô ấy đồng ý ở bên cạnh tôi, chắc chắn người nhà của cô ấy sẽ phản đối quyết liệt.
Không ngoài dự đoán của tôi thì chẳng mấy nữa, Hà Khai Thành sẽ tới tìm tôi, hay thậm chí là người nhà của cô ấy.
Kiểu gì họ cũng sẽ tức giận quát mắng thẳng vào mặt tôi một trận, sau đó bắt tôi rời xa Bạch Vi.
Tôi không biết nên phản ứng lại như thế nào, cũng không biết rốt cuộc nụ hôn ở chòi nghỉ mát đó là đúng hay sai.
Yako và đồng bọn của y đã bị còng lại, ủ rũ cúi gằm mặt bị cảnh sát đẩy đi.
Hiển nhiên, họ đã đoán được viễn cảnh qua song sắt của mình.
Chúng tôi quay lại đỉnh núi, sau đi vòng qua vành đai xanh, tôi nhìn thấy có ba chiếc xe cảnh sát đỗ bên đường, chiếc mô tô mà tôi thuê cũng đang đỗ ở bên ngoài chòi nghỉ mát.
Ban nãy lúc lên xe cảnh sát, tôi không quên bảo họ lái chiếc mô tô đó về, bây giờ còn phải trả tiền đặt cọc xe nữa.
Trêи đường ngồi xe cảnh sát về thị trấn Phuki, tôi nắm tay Bạch Vi, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Anh sao thế? Có phải đang lo đám người đó lại đến gây phiền phức cho anh không?” Thấy tôi luôn trầm mặc, Bạch Vi nắm chặt lấy tay tôi: “Yên tâm đi, cảnh sát sẽ bắt hết họ lại, sau này anh không phải lo sợ về họ nữa đâu.”
Tôi mỉm cười với cô ấy: “Không phải, anh không sợ bọn chúng, chúng không làm gì được anh đâu.”
“Thế… Anh đang lo lắng điều gì?”
“Không, không có gì.
Chỉ là sau khi trải qua một kiếp nạn lớn, tâm trạng vẫn chưa ổn định lại thôi.”
Bạch Vi không hỏi tiếp nữa, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy quan tâm.
Có lẽ, cô ấy đã giấu kín tình cảm với tôi rất lâu.
Sau khi đột nhiên phá vỡ tất cả để bộc lộ ra nên không kiềm chế được sự dịu dàng với tôi.
“Yên tâm, anh không sao đâu.” Tôi cũng mỉm cười dịu dàng với cô ấy.
Nhưng ánh mắt của cô ấy dần trở nên hơi phức tạp.
“Phương Dương, có phải anh đang lo chú Thành và người nhà em sẽ nổi giận với anh vì chuyện này không?”
Tôi hơi ngẩn người, không ngờ cô ấy lại đoán ra được.
Sau khi lắc đầu, tôi nắm chặt tay cô ấy, nói như không hề có chuyện gì xảy ra: “Không, anh nghĩ chắc họ sẽ hiểu cho anh thôi.
Họ nên nổi giận với hai anh em Cung Chính Vinh và Cung Chính Văn, hoặc là nhà họ Cung, vì chính họ đã gây ra nhiều chuyện như vậy.”
Nói đến đây, tôi ngoảnh sang nhìn ra ngoài cửa xe, hơi híp mắt lại: “Cung Chính Vinh bất chấp việc em có mặt ở đó để ra tay với anh, không hề quan tâm đến sự an nguy của em, món nợ này sớm muộn gì anh cũng sẽ tính sổ với hắn.”
“Đừng.” Bạch Vi vội vàng lắc đầu: “Phương Dương, anh đừng tìm họ nữa.
Chuyện này kết thúc tại đây đi, dẫu sao chúng ta cũng không hề hấn gì.”
“Dù chúng ta không sao thì anh cũng không thể bỏ qua dễ dàng vậy được.
Chúng đã mang súng tới, nhẹ nhất cũng sẽ đánh gãy tay chân anh, hay thậm chí có thể giết anh, sau đó trói anh vào tảng đá lớn, ném xuống biển cho cá ăn.
Nếu trường hợp xấu đó xảy ra, em nghĩ xem chúng sẽ làm gì với em?”
“Em là người chứng kiến, chắc chắn chúng sẽ không để em đi.
Rất có thể, chúng sẽ trói chúng ta lại, cột thêm vài tảng đá lớn, rồi ném xuống biển.
Làm sao anh có thể coi như xong với loại người này được?”
Bạch Vi vẫn lắc đầu: “Họ không dám làm thế đâu, cùng lắm chỉ đánh anh một trận, dạy cho anh một bài học thôi.
Bây giờ là thời đại pháp trị, họ không dám làm loạn tùy ý đâu.”
“Không, em không hiểu chúng.
Nhưng anh thì rất hiểu, anh biết trêи thế giới này, ngoài sự ngay thẳng ra, còn có rất nhiều mặt khuất ẩn trốn trong góc ngách, có nhiều người chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Nhưng… Nếu vì chuyện này, mà anh lại đi tìm hai anh em Cung Chính Văn trả thù thì sau này sẽ càng gây nên nhiều phiền phức hơn thôi.
Tục ngữ có câu oan oan tương báo đến bao giờ, cứ đánh qua đánh lại, kết cục là chẳng ai được yên ổn hết.”
“Anh hiểu lý lẽ mà em nói, anh cũng không muốn kết thù kết oán với người khác, nhưng bây giờ anh không còn cách nào khác.
Người nhà họ Cung đã quy tội chuyện Cung Chính Văn bị đánh gãy chân lên đầu anh, họ nhất định sẽ gây phiền phức cho anh đến cùng.
Mối thù này đã kết, trừ khi có thể đàm phán hòa giải, không thì sau này, chắc chắn họ còn đến quấy phá anh, đặc biệt là Cung Chính Văn.
Chờ hắn ta khỏi bệnh, nếu chân hắn ta để lại di chứng thì họ càng không thể bỏ qua cho anh đâu.”
Nghe tôi nói vậy, Bạch Vi cau mày, cúi đầu rơi vào trầm mặc.
Cô ấy nói rất có lý, nhưng với tôi một là phải giải quyết ân oán, nếu không để hai anh em Cung Chính Vinh chịu chút khổ sở, họ sẽ tưởng tôi sợ họ, kiểu gì sau này sẽ càng phách lối hơn.
Hai là có thù báo thù, có oán báo oán là một chuyện hết sức hiển nhiên.
Tôi không phải là quân tử đạo đức gì cả, thậm chí còn là một kẻ tiểu nhân hẹp hòi có thù tất báo.
Bọn họ muốn giết chết tôi, hơn nữa lần này không thành công, chắc chắn sau này họ sẽ lại tiếp diễn tiếp.
Bảo tôi cứ thể bỏ qua cho hai anh em Cung Chính Văn và ngồi chờ họ tới gây chuyện với mình thì tôi không làm được.
Huồng hồ, bọn chúng còn mò tới đúng lúc tôi và Bạch Vi vừa chọc thủng được lớp màng ngăn cách, khiến Bạch Vi cũng lâm vào nguy hiểm, đây là điểm mà tôi khó bỏ qua nhất.
Cung Chính Vinh nhất định phải trả một cái giá đắt vì chuyện này..