Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 266: Cẩn Thận





Khi chúng tôi đi đến gần bếp sau thì thấy đám người Natcha đã đến đó rồi, hai cảnh sát cơ động được trang bị đầy đủ vũ khí cầm dùi cui điện đi đầu.

Dù là loại đạn ghém có đường kính lớn như Winchester Model cũng không thể bắn xuyên qua loại khiên chống bạo lực này được, chỉ có điều lực bắn quá mạnh, sẽ không dễ chịu cho lắm thôi.
Lúc này, Natcha đang cầm một cái loa gào lên với mấy người ở bên trong.

Hình như đã nhận được tin cảnh sát đến, tiếng súng phản kϊƈɦ ở phía trong cùng bếp sau càng mạnh hơn.
Đám Roga chắc đã không còn nhiều đạn nữa, vì thế mới mãi không thấy bắn.

Đám lính đánh thuê này cũng vậy, nên mới luôn cầm cự.
Nhưng bây giờ, cảnh sát đã đến, thực lực hai bên đã chênh lệch rõ rệt, cán cân thoáng cái đã nghiêng về phía chúng tôi.
Natcha hét lên bằng tiếng Xiêng La, đáng tiếc là không ai trong đám lính đánh thuê này biết tiếng Xiêng La cả.

Tôi đành vỗ vai ông ta, nói: “Sĩ quan cao cấp Natcha, bọn chúng không biết tiếng Xiêng La đâu.


Hay là để tôi dùng tiếng Anh Luân nói chuyện với chúng”.
Natcha do dự một lát, rồi đưa cái loa cho tôi.
Tôi cầm lấy cái loa, sử dụng một cách thành thạo, sau đó tôi gào lên bằng tiếng Anh Luân: “Everyone immediately lays down their arms”.

(Tất cả mọi người hạ vũ khí xuống ngay lập tức).
Sau khi tôi gào lên câu này, cuối cùng tiếng súng cũng tạm ngưng, tôi nói tiếp: “Put down your arms!” (Hạ vũ khí xuống).
Im lặng một lúc, cuối cùng bên trong cũng vang lên lời hồi đáp.
Natcha mừng rỡ nhìn tôi: “Dương, nếu lần này mà không trao tặng cho cậu một huy chương Công dân danh dự, nhất định tôi sẽ đích thân kiện lên chính phủ thành phố”.
Dứt lời, Natcha bảo hai cảnh sát cơ động đi trước, những người khác cũng chầm chậm di chuyển theo sau.
Chẳng mấy chốc, bốn tên lính đánh thuê đã giơ hai tay lên ôm đầu, rồi đi từ sau cái giá bên cạnh ra.

Nhưng tôi không nhìn thấy tên đeo kính râm, chỉ coi như người đó đã chết.

Dù trong lòng thấy rất kỳ lạ, nhưng tôi cũng không để tâm nhiều.
Dẫu sao thì trận đấu ở bếp sau cũng nguy hiểm hơn rất nhiều so với những gì mà tôi và Bansha trải qua ở bên ngoài, bởi sẽ có người bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Chỉ có điều không biết hai bên tổn thất thế nào.
Thoáng cái, bốn người họ đã bị cảnh sát bao vây, còng tay.

Lúc này, đám Đỗ Minh Cường cũng đi từ phía sau ra.
Sắc mặt của Đỗ Minh Cường và Suchat hơi khó coi, Sangsu thì có vẻ gượng gạo, Roga cũng dẫn mấy người anh em đi tới.

Nhìn vệt máu trêи người bọn họ, tôi không khỏi thầm thở dài một hơi.
Ba người Đỗ Minh Cường đi ra ngoài dưới sự bảo vệ của đám Roga, Natcha lập tức chạy tới: “Ông Sangsu, ông Đỗ, ông Suchat, mọi người thế nào rồi? Có sao không?”
Sangsu chỉ liếc nhìn ông ta một cái, không nói gì.

Natcha sốt sắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh, ông ta tiếp tục bước lên nói: “Ông Sangsu, tôi bảo đảm sau này sẽ không còn vụ đấu súng nào như hôm nay xảy ra ở Chiêng May nữa”.
Sangsu xua tay: “Được rồi, bắt hết bọn chúng về đi! Thẩm vấn nghiêm ngặt vào, nhất định phải tra ra ai là người chỉ huy”.

Sangsu là quan chức cấp cao của chính phủ, tôi cũng khá hiểu tại sao ông ta lại có kiểu thái độ này.

Phải biết rằng bình thường, mỗi lần gặp Suchat và Đỗ Minh Cường, ông ta đều đi âm thầm lặng lẽ.

Nhưng lần này vừa hay gặp phải chuyện này, nếu bị người có tâm cơ lấy đây làm cớ thì ông ta sẽ phải đau đầu.
Lúc đi lướt qua tôi, ba người Đỗ Minh Cường gật đầu ra hiệu.

Tôi có vài điều nghi vấn muốn hỏi, nhưng Natcha và mấy người cảnh sát vẫn đang ở đây, nên tôi đành thôi, dứt khoát im miệng luôn.
Lúc đi qua người tôi, Roga cũng mỉm cười với tôi, còn tôi thì vỗ vai an ủi y.
Cái bếp sau này không quá lớn, chỉ khoảng 200 mét vuông, bên trong có những chiếc giá năm, sáu tầng và đủ các loại dụng cụ dành cho cửa sổ, nên rõ ràng là rất phức tạp.

Mấy tên lính đánh thuê đó cứ chần chừ mãi không giải quyết được nơi này, phần lớn cũng là vì lý do này.
Nhưng dù ba người Đỗ Minh Cường không làm sao, nhưng tôi nhìn thấy trêи lưng của hai người anh em đi cuối cùng của Roga, mỗi người đang cõng một thi thể đã nhắm mắt.
Bọn họ vừa rời khỏi bếp, một người ở dưới đất chợt hỏi bằng tiếng Xiêng La: “Ai trong các người là Đỗ Minh Cường?”
Thì ra hắn biết nói tiếng Xiêng La, Đỗ Minh Cường vừa ngoảnh đầu lại, định nói gì đó, nhưng tôi chợt đẩy ông ta ngã xuống đất, rồi hét lên: “Cẩn thận!”
Tôi vừa nói dứt câu, đột nhiên có một người bị miếng thủy tinh rạch lên mặt tóe máu đi ra từ chiếc giá một tầng ở bên cạnh, đây chính là người đeo kính đen vừa biến mất.
Người đeo kính đen nhấc khẩu AK47 đổi ở chỗ Tên da đen lúc trước lên, bắn quét về phía chúng tôi, hai người cảnh sát ở phía trước lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Ngay sau đó, một người khác giơ tấm khiên trong tay lên, còn Sangsu và Suchat thì đã được Roga phản ứng lại xô ngã xuống đất.
Natcha và mấy cảnh sát khác điên cuồng nã súng về phía người áo đen đó.
Pằng pằng pằng!
Như đêm ba mươi tết ở Hoa Hạ, bên tai tôi vang lên tiếng súng như nổ bỏng, người đeo kính đen đã bị bắn nát người, người thủng lỗ chỗ như cái sàng.
Khẩu AK47 thì khỏi phải bàn, khẩu súng trường tự động do Mikhail Timofeyevich Kalashnikov thiết kế thống trị thế giới ngầm mấy chục năm, ưu điểm của nó nằm ở sự đơn giản và thực dụng, uy lực mạnh mẽ khiến nó trở thành khẩu súng thần trong tim của đại đa số mọi người.
Nhưng bây giờ, vì sự lơ là của đám cảnh sát, hơn nữa hành lang lại khá hẹp, loại đạn 30×7.62mm bắn ra, ba người cảnh sát và hai người đàn em đang cõng thi thể đi cuối lập tức ngã xuống.
Do tình huống quá khẩn cấp, đạn bắn tứ tung, nên cánh tay của Roga cũng bị bắn trúng.
Dù người đeo kính đen đã chết, nhưng cũng có ba người cảnh sát thiệt mạng theo.

Hai người anh em của Roga đã biến trận chiến mà chúng tôi vốn giành chiến thắng này thành lưỡng bại câu thương.
Còn bốn tên lính đánh thuê khác cũng ngã xuống đất giống người đeo kính đen, sau một lượt bắn lúc nãy của cảnh sát, Roga, tôi và Bansha, bọn chúng đã sớm ngừng thở.

Nghe thấy tiếng súng trong này, có mấy người cảnh sát xông từ ngoài vào, khiến cho không gian vốn đã không lớn càng trở nên chật chội hơn.

Mặt Natcha đen như đít nồi, ông ta cử người kiểm tra từng chỗ một.

Nếu còn phát hiện có người ở bên trong, tất cả mọi người đều sẽ bị đình chỉ công tác.
Chờ những cảnh sát khác tản ra, chúng tôi và ba người Đỗ Minh Cường đã cùng rời khỏi bếp sau.

Roga bảo các đàn em khác đi chuyển xác các anh em đã hi sinh ra ngoài.

Còn y và tôi cùng ba người Đỗ Minh Cường thì có đầy người bảo vệ.
Ra ngoài lên xe, Roga làm tài xế, chiếc xe thương vụ vừa hay đủ chỗ.
Trong xe rất yên tĩnh, vừa mới trải qua một cuộc ám sát của lính đánh thuê, nên chẳng ai còn tâm trạng để nói chuyện nữa.
Chờ khi bình tĩnh lại một lúc, Đỗ Minh Cường nói: “Chắc mọi người đều đã đoán ra được chuyện là thế nào rồi đúng không?”
Tôi gật đầu, nói: “Là người mà Đỗ Minh Hào thuê?”
“Đúng vậy.

Tôi cứ tưởng thằng em này đã không còn gì thì sẽ không còn tâm tư tranh giành với tôi nữa, tôi bảo nó rời khỏi Xiêng La là đã tha cho nó một đường sống rồi.

Không ngờ nó lại tàn nhẫn như vậy, muốn lấy mạng tôi”.
Đỗ Minh Cường nhắm mắt lại, trong giọng nói mang đầy vẻ buồn bã.
Suchat kiệm lời cũng lên tiếng: “Để tôi giúp ông giữ nó lại”.
Sangsu ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, còn Bansha ngồi một bên thì cứ thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên, nghe chúng tôi nói chuyện như ngồi trêи bàn chông..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.