Các thủ tục sau đó rất đơn giản, xe cứu thương đến ngay sau đó.
Chúc Mi được đưa lên xe và sơ cứu tạm thời, còn tôi vốn cũng muốn lên theo, không ngờ y tá kia kiểm tra cho tôi một lát thì bảo tôi chỉ hơi kiệt sức thôi, về nhà nghỉ ngơi cẩn thận là được, tôi chỉ đành xấu hổ đi xuống xe.
Tôi vừa về đến nhà thì có một đống cuộc điện thoại gọi đến, đầu tiên là Đồng An Chi, ông ấy hỏi tôi có sao không.
Tất nhiên tôi trả lời là không sao.
Ân oán giữa tôi với nhà họ Cung đã trở thành một nút thắt chết từ lâu.
Nếu không có Đồng An Chi giúp đỡ thì với năng lực của tôi, trừ khi nhà họ Cung đều giống như Cung Chính Văn, nếu không thì dù sao vẫn không thể thắng nổi sức mạnh của đồng tiền.
Tôi do dự chốc lát, rồi vẫn hỏi Đồng An Chi việc lúc trước ông ấy nói đối phó nhà họ Cung đã có tiến triển chưa.
Đồng An Chi nói giờ đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ còn chờ thời cơ.
Tôi thấy hơi khó hiểu, muốn hỏi nguyên nhân nhưng Đồng An Chi đã ngắt lời tôi, nói với tôi đừng sốt ruột, chỉ cần đợi động thái quyết định bên phía nhà họ Cung nữa thôi.
Nếu Đồng An Chi đã nói như vậy thì tôi cũng đành kìm nén sự tò mò của mình rồi cúp điện thoại.
Không ngờ mấy người Đỗ Minh Cường, Bansha cũng gọi điện thoại tới tấp cho tôi.
Tôi hơi tò mò, chuyện của tôi xảy ra ở trong nước mà sao họ lại biết nhanh như vậy.
Chẳng lẽ họ cài gián điệp bên cạnh tôi sao?
Đỗ Minh Cường cười ha ha nói, ông ta đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, cũng có vài người bạn cũ ở Yến Kinh.
Lần này chuyện của tôi và Cung Chính Văn gây ra thanh thế lớn như vậy, còn dám nổ súng ngay tại Yến Kinh, ông ta vừa gọi điện hỏi là đã biết hết.
Đồng thời ông ta cũng suy tính đến ảnh hưởng của chuyện này, bên trêи sẽ không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Nói chuyện một lúc rồi Đỗ Minh Cường hỏi tôi: “Phương Dương, vẫn là câu nói đó, dù cậu đã rửa tay gác kiếm về làm việc trong nước, nhưng nếu một ngày nào đó cậu không sống nổi ở đó nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Xiêng La tìm tôi.
Cậu đừng quên, công ti mới mà chúng ta hợp tác có cổ phần của cậu đấy”.
Tôi thấy thật ấm áp nên ừ một tiếng nhưng cũng không nói là sẽ đi hay là sẽ không đi.
Đỗ Minh Cường hiểu ý tôi: “Được, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, ai mà không muốn sống ở quê hương của mình chứ.
Cậu vẫn còn cơ hội, đáng tiếc tôi đã không thể trở về nữa rồi”.
Đỗ Minh Cường thương cảm một lúc rồi cúp máy.
Tôi nhìn cái điện thoại hơi nóng lên vì các cuộc điện thoại gọi đến tới tấp, trong lòng tôi vô cùng chờ đợi một dãy số gọi đến.
Nhưng mãi đến ngày hôm sau vẫn không hề có cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Tôi hơi mất mát, chẳng lẽ giờ Bạch Vi đã bị người nhà giam lỏng rồi sao?
Vì chuyện lần này nên Đồng An Chi cho tôi nghỉ mấy ngày.
Quyền điều hành bộ phận Kinh doanh thị trường đương nhiên lại quay về tay Lưu Đông Hải, nhưng dường như ông ta chỉ muốn làm một con người nhàn nhã lười biếng, không hề sửa lại quyết định của tôi.
Kiệt sức không giống bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi đủ là khoảng một ngày có thể hồi phục.
Nhưng Đồng An Chi cho tôi nghỉ ba ngày, ngay lúc tôi đang nhàn rỗi tới mức buồn chán chuẩn bị đi làm thì Đồng An Chi gọi điện cho tôi.
“Phương Dương, có một tin tốt cho cậu đây, hôm nay Cung Chính Văn vào trại tạm giam”.
Tôi thấy hơi khó hiểu: “Tin tốt? Cung Chính Văn làm ra chuyện như vậy thì vào trại tạm giam là một việc vô cùng bình thường”.
Đồng An Chi cười: “Đương nhiên, nhưng điểm khác biệt là trại tạm giam mà hắn ta ở khác với người bình thường.
Phương Dương, tôi hỏi cậu, lần này Cung Chính Văn bắt cóc ba người ở chung nhà với cậu, trong đó có một cô gái họ Chúc đúng không?”
“Đúng vậy, cô ta sao rồi?”
Đồng An Chi nhắc vậy tôi mới nhớ đến Chúc Mi.
Lúc đó, cô ấy bị Cung Chính Văn cho uống thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, tới lúc cuối cùng có lẽ đã sắp phát tác.
May mà Tề Vũ Manh dẫn đoàn người đến kịp thời nếu không tôi không dám nghĩ đến hậu quả.
“Hình như nhà cô gái họ Chúc đó cũng có chút thế lực.
Lần này, cô gái đó giấu người nhà đi, đang định chơi bời thoải mái ở Yến Kinh thì không ngờ gặp phải chuyện này”.
Hình như Đồng An Chi hơi kϊƈɦ động: “Người nhà cô gái đó hình như là cán bộ ở quân khu, nghe được chuyện này thì tức điên lên, trực tiếp điểm mặt chỉ tên, nói rằng người như Cung Chính Văn có bắn chết cũng không quá đáng.
Đáng tiếc với thế lực của nhà họ Cung, làm thế sẽ gây nên một số ảnh hưởng nhất định đối với xã hội, nên đã bị người khác ỉm xuống”.
Tôi gật đầu, trầm tư: “Nói vậy Cung Chính Văn đã chọc sai người rồi?”
Nhưng tôi lại nhớ đến Chúc Mi, cô gái kỳ quái nhưng cũng rất lanh lợi đó, nhà cô ta làm trong quân đội sao?
Tôi líu lưỡi, quả nhiên là ở một nơi như Yến Kinh này cho dù tiện tay ném một viên đá cũng có thể trúng tận mấy con nhà quan chức, con nhà giàu có, con nhà minh tinh…
Đồng An Chi hắng giọng: “Tàng trữ súng phi pháp ở Yến Kinh, cố ý mưu sát, thêm cả bắt cóc, xúi giục, lần này cho dù là người nhà cô gái kia không ra tay thì những tội danh này cũng đã đủ cho Cung Chính Văn lãnh đủ rồi, hơn nữa còn liên quan đến cả bên quân đội nữa.
Lần này cho dù hắn ta không chết cũng bị hành hạ ra trò.
Tôi nói này, Phương Dương à, vận may của tên nhóc nhà cậu khá tốt đấy, hay là thế này nhé, cậu giúp tôi đoán vé số độc đắc kỳ tới đi”.
Tôi bó tay: “Tập đoàn Vọng Thiên của anh đáng tin cậy nhiều hơn so với cổ phiếu đấy, sao tôi lại phải bỏ gần với xa chứ!”
Hàn huyên thêm mấy câu rồi mới cúp máy.
Tôi thở dài một hơi, tôi kinh ngạc không chỉ bởi người và thế lực mà vụ này dính dáng đến mà còn vì thái độ tốt hơn hẳn đối với tôi của Đồng An Chi.
Lúc trước đãi ngộ hậu hĩnh mà Đồng An Chi dành cho tôi phần lớn là vì tôi là ân nhân cứu mạng của con trai ông ấy.
Mà giờ thì tuy tôi đã chọc vào một rắc rối lớn nhà nhà họ Cung nhưng lại quen Chúc Mi một cách rất tình cờ.
Bất kỳ một doanh nhân thành công nào đều có những mối quan hệ của mình, những quan hệ này không hẳn đều là trêи quan hệ lợi ích.
Nếu có thể quen biết với bên quân đội thông qua tôi thì địa vị tập đoàn Vọng Thiên sẽ vô cùng vững chắc ở Yến Kinh này.
Nếu thành công thật thì e là nằm mơ Đồng An Chi cũng cười mất.
Tôi mỉm cười, quả nhiên đúng với câu nói đó, không có người làm ăn nào không gian xảo, không gian xảo thì không phải người làm ăn.
Giờ mới tám giờ, tôi ra ngoài chạy bộ.
Khi người tôi đầy mồ hôi trở về thì thấy có một cô gái xinh xắn đứng ở cửa.
Cô gái đó mặc một cái váy hoa nhí, mái tóc ngắn ngang vai vừa đáng yêu vừa hoạt bát, đây là một cô gái phù hợp với mắt thẩm mĩ của đại đa số người.
Nhưng khi tôi nhìn thấy cô gái đó thì da đầu tôi tê rần cả lên, đang chuẩn bị cô ta không nhìn thấy thì lẳng lặng chuồn đi, ai ngờ Chúc Mi quay phắt người lại, vừa hay nhìn thấy tôi.
Ngay lập tức, tôi đứng yên tại chỗ, cực kỳ bối rối, đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Chúc Mi thấy tôi như vậy thì trừng tôi, rồi khuôn mặt lại tràn đầy sự vui vẻ.
Cô ấy chạy tung tăng tới rồi vui sướиɠ ôm lấy tay tôi: “Wow, Phương Dương, hóa ra anh ở đây à, tôi tìm anh lâu lắm đấy”.
Tôi xoa mũi, rồi bỏ tay cô ấy đang ôm cánh tay tôi ra.
Tôi nói: “Cô tìm tôi làm gì? Lần trước người bắt cóc cô là Cung Chính Văn, giờ hắn ta đang bị trừng trị theo pháp luật, cô nên đi tìm hắn ta mới phải”.
Vừa nói tôi vừa quét mã khóa, mà Chúc Mi thì xì một tiếng rồi cũng nhanh chóng lách vào.
Đóng cửa nhà không khí chợt trở nên yên tĩnh.
Tôi bật đèn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, càng ngại ngùng hơn, tôi ho khan một hồi, nói: “Chúc Mi, cô tới tìm tôi có chuyện gì?”.