Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 292: Bắt Gặp





Chúc Mi không hề để ý đến thái độ của tôi, cô ấy vẫn dí dỏm nhìn vào mắt tôi, nói: “Phương Dương, lần này tôi cố tình đến để cảm ơn anh”.
Lúc này, tôi mới nhìn thấy một tay khác của Chúc Mi đang xách một hộp quà nhỏ.

Tôi đang định từ chối, nhưng Chúc Mi đã vừa nói vừa lắc chiếc hộp: “Đây chính là quà mà tôi chuẩn bị cho anh, anh nhất định không được từ chối đâu đấy”.
“Không cần đâu, cô mang về đi.

Tôi cũng có phải cố ý đến cứu mọi người đâu, chỉ là muốn tính sổ với Cung Chính Văn thôi!”
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi mới nghĩ ra được một cái cớ khá tệ, đến tôi còn không tin thì đương nhiên Chúc Mi càng không.
Chúc Mi nói: “Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba à? Nếu hôm nay, anh không nhận món quà này thì tôi sẽ không về đâu”.
Nói rồi, cô ấy đặt hộp quà lên bàn của tôi.
Thật sự không còn cách nào khác, bấy giờ, tôi mới quan sát hộp quà này.

Nhìn bề ngoài trông có vẻ rất tinh xảo, là lớp giấy bọc hoạt hình mà các bé gái khá thích, bên trêи còn viết một chữ Hello Kitty, sau đó dùng dây ruy băng buộc lại.
Tôi nói: “Bên trong là cái gì đấy? Nếu không đáng giá vài trăm nghìn thì tôi không nhận đâu”.

Chúc Mi nhíu mày: “Phương Dương, anh là đàn ông đàn ang gì mà làu bàu suốt thế, mau mở ra đi!”
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ, đành mở hộp quà ra.

Sau khi mở hộp, bên trong có một chiếc đồng hồ rất oách.

Tôi nhìn logo bên trêи thì thấy là hãng Rolex.
Tôi hơi toát mồ hôi.

Lúc trước, tôi đã từng thấy Đỗ Minh Cường đeo một chiếc đồng hồ nhãn hiệu này, tuy nhiên một cậu đàn em của ông ta nói Đỗ Minh Cường mua chiếc đồng hồ đó với giá 300 nghìn.

Từ đó trở đi, đây đã trở thành một nhãn hiệu mà tôi chỉ dám nhìn chứ không dám với tới.
“Món quà này quý quá, cô cầm về đi, tôi thật sự không thể nhận được”.
Trong đầu tôi xẹt qua một suy nghĩ, hỏi: “Cô giàu thế thì còn thuê nhà chung với người ta làm gì?”
Chúc Mi bĩu môi đáp: “Ai bảo là tôi giàu? Tôi dành ra ba tháng tiền lương để mua chiếc đồng hồ này đấy”.
Tôi giả vờ không nghe thấy, lại đóng chiếc hộp cẩn thận lại.

Chúc Mi giậm chân, tức giận nói: “Phương Dương, món quà này, hôm nay anh nhận thì nhận, mà không nhận cũng phải nhận!”
Dứt lời, cô ấy lại nói thêm một câu: “Nếu anh không muốn nhận cũng được, thế thì phải dạy tôi đánh nhau!”
Tôi giật mình, mẹ kiếp!
Tôi đành phải gật đầu đồng ý, Chúc Mi lập tức có vẻ mặt như gió xuân phơi phới, cô ấy mỉm cười vui vẻ hỏi: “Phương Dương, anh đã ăn sáng chưa?”
Tôi lắc đầu, đáng lẽ tôi định đến Vọng Thiên, nhưng ai dè Đồng An Chi lại gọi tới nói cho tôi nghỉ phép thêm mấy ngày.

Ông ấy bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sang tuần rồi đi làm sau.
Chúc Mi hỏi vậy, tôi đoán chắc cô ấy cũng thấy đói, bèn nói: “Cô chờ ở đây nhé, tôi đi nấu gì đó ăn”.
Dù đây chỉ là nhà thuê, nhưng tôi đã quyết định ở lại Vọng Thiên, tôi đã coi đây là một ngôi nhà khác của mình, nên đồ dùng sinh hoạt có đầy đủ, kể cả đồ làm bếp.
Tôi là người Quảng Tây, nhưng lại khá thích ăn mỳ.

Vì thế, trong nhà lúc nào cũng có sẵn đủ các loại mỳ, vừa hay bây giờ có thể dùng đến.
Chờ tôi nấu xong hai bát mỳ bưng lên bàn, Chúc Mi đã đi dạo quanh khắp nhà tôi một cách cực kỳ tự nhiên.
Tôi bỏ gia vị vào xong, rồi hỏi Chúc Mi: “Sao cô lại tìm được đến đây? Tôi nhớ là mình chưa nói địa chỉ hiện tại cho cô mà”.

Chúc Mi cười đáp: “Anh quên rồi à? Lúc lập hồ sơ ở đồn cảnh sát, anh đã điền địa chỉ ở đây mà”.
Tôi lắc đầu, thầm thấy bái phục với suy nghĩ tinh tế của cô ấy.

Tôi nói: “Cô mau ăn đi, không lát nữa mỳ đóng mỡ lại đấy”.
Chúc Mi tinh nghịch hít hít ngửi ngửi, rồi ngạc nhiên nói: “Thơm quá, quả nhiên không hổ danh là đầu bếp Phương Dương, nấu mỳ thôi mà cũng ngon thế này”.
“Cô chưa ăn mà đã biết là ngon rồi à?”
“Đương nhiên, bố tôi bảo mũi tôi còn thính hơn mũi chó đấy”.
“…”
Lúc trước, Chúc Mi bị cho uống thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, tôi cũng ngại hỏi, nên quyết định tập trung đánh chén bát mỳ.

Sau đó, trong nhà chỉ còn nghe thấy tiếng húp mỳ xì xụp không hề để ý đến hình tượng của tôi.
Ăn mỳ xong, tôi bảo Chúc Mi về trước.

Không ngờ cô nàng này không chịu đi, còn định ở lại chỗ tôi.

Tôi nói hết nước hết cái, cuối cùng cô ấy mới chịu về.

Cô ấy còn cong môi tỏ vẻ không vui, còn tôi thì thầm thở phào một hơi.
Tôi mở cửa, Chúc Mi có vẻ không tình nguyện đi ra, tôi nói: “Đi đường cẩn thận!”
Dứt lời, tôi chuẩn bị đóng cửa, không ngờ cánh cửa chưa kịp đóng lại, Chúc Mi đột nhiên quay người, ôm chầm lấy tôi, sau đó kiễng chân lên, đôi môi lạnh lẽo của cô ấy áp lên môi tôi.
Ngay sau đó, mặt Chúc Mi bắt đầu ửng đỏ, cô ấy nói: “Đây là hành động cảm ơn anh đã cứu tôi, nên anh đừng nghĩ nhiều”.
Tuy nhiên, tôi đã ngẩn ra tại chỗ.

Tôi chỉ cảm thấy nhịp của mình dần ngưng lại, dường như đến hơi ấm của cơ thể cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Vì lúc này, có một cô gái cao gầy đang chậm rãi đi từ khu nhà vào, mái tóc dài như thác buông xõa, bộ trang phục công sở làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo, khóe miệng cô ấy còn có ý cười.
“Bạch… Giám đốc Bạch!”
Thời gian như dừng lại, tôi chật vật thốt lên vài chữ.
Không sai, là Bạch Vi, người mà tôi không thể quen thuộc hơn được nữa.
Cô gái mà tôi ngày nhớ đêm mong, cô ấy đã từ Úc Châu về rồi, không ngờ vừa hay lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Chúc Mi cũng ngẩn ra, quay lại thì nhìn thấy một cô gái lạ.

Trông thấy nụ cười của Bạch Vi dần lạnh đi, tôi như rơi xuống hố băng, toàn thân hệt như đã bị đông cứng, không thể cử động, tôi nói: “Giám đốc Bạch, cô nghe tôi giải thích đã!”
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Bạch Vi dường như hơi có vẻ khác lạ, cô ấy đi đến trước mặt tôi nói: “Phương Dương, anh không sao là tốt rồi.

Tôi chỉ đến xem anh thế nào thôi, nếu anh đã không làm sao thì tôi về đây”.
Dứt lời, Bạch Vi quay người bỏ đi.

Vẫn là những bước chân đó, nhưng tôi lại thấy như có thứ gì đó đang rời bỏ mình.
Như ý thức được là mình đã gây họa, hai tay Chúc Mi xoắn bện góc áo, cô ấy cúi đầu nói: “Phương Dương, cô ấy là bạn gái của anh đúng không? Xinh thật đấy, tôi… Tôi còn có việc, về đây!”
Dứt lời, cô ấy cũng đi ra ngoài, bước về một phía khác, còn tôi thì cứ đứng ở cửa không biết phải làm gì.
Chuyện đời đúng là khó đoán, tôi lấy điện thoại ra theo thói quen, nhưng lại nhìn thấy có một tin nhắn gửi đến, máy hiển thị số người gửi ở nước ngoài.
Tôi như đã hiểu ra chuyện gì đó, mở tin nhắn ra đọc, là tin gửi đến lúc năm giờ sáng: “Phương Dương, anh nhất định phải cẩn thận.

Cung Chính Văn bị khởi tố, Cung Thiệu Bình bị tàn tật, nhà họ Cung đã phát điên rồi, người nhà tôi có khuyên nhủ nhưng cũng vô dụng”.
Không cần nghĩ, tôi cũng biết tin nhắn này nhất định là do Bạch Vi gửi tới.
Tôi đóng sầm cửa lại, nhanh chóng chạy theo hướng Bạch Vi bỏ đi.

Tôi chạy thẳng một mạch ra cổng khu nhà, nhưng trêи đường không thấy bóng dáng ai.

Tôi nôn nóng hỏi bảo vệ khu nhà có nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, mặc đồ công sở vừa đi ra ngoài hay không.
Bảo vệ trả lời là có, nhưng cô ấy vừa đi xong.
Tôi hỏi: “Ban nãy, cô gái đó bắt xe đi hay là đi bộ?”
Người bảo vệ đáp là đi bộ, trái tim tôi lập tức rơi xuống hố băng, toàn thân lạnh toát.
Tôi cầm điện thoại lên gọi, nhưng máy lại báo số điện thoại đó đã khóa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.