Tôi vốn còn đang lo lắng trong lòng, ngộ nhỡ đây là nơi chủ ruộng rau ngủ, bọn tôi cứ cố xông vào sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ bọn tôi vừa tới đã phát hiện sự việc không ổn.
Tôi và Triệu Thư Hằng chia ra nấp ở hai bên cách căn nhà nhỏ không xa.
Vừa đến nơi, cửa nhà đột nhiên bật mở, một người đàn ông gầy gò mặc áo thun đi từ bên trong ra, có lẽ là cảm nhận được sự lạnh lẽo của buổi đêm nên rùng mình một cái.
Người nọ mắng chửi mấy câu, đưa mắt nhìn quanh, dường như không phát hiện ra điều gì, sau đó đi về phía tôi.
Tôi vội vàng rụt đầu lại, người cũng căng lên theo, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là khi người đó đi tới lại không hề quan sát kĩ tình hình xung quanh.
Tôi nấp dưới một bao đất nhỏ ở sau bức tường, gã vừa khéo xoay lưng lại với tôi.
Trong khi tôi đang do dự có nên xông ra xử lý gã hay không, bên tai chợt truyền đến một chuỗi âm thanh xì xì sột sột.
Tôi mừng thầm, hóa ra gã ra ngoài đi tiểu!
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, Triệu Thư Hằng ở phía đối diện căng thẳng nhìn tôi, còn người đàn ông cao gầy trước mắt xoay lưng về phía tôi, thở khà một tiếng sảng kɧօáϊ, như đang hưởng thụ.
Tôi di chuyển thật khẽ, không do dự thêm nữa, lặng lẽ đi đến sau lưng gã.
Đợi khi tôi đi đến sau lưng gã, người đàn ông cao gầy đã giải quyết nỗi buồn xong, đang buộc thắt lưng.
Thời cơ hiếm có, không thể vụt mất!
Tôi chợt dùng sức, giơ tay chém vào gáy gã.
Vì trước kia đã có kinh nghiệm ở trong tù, cho nên tôi biết rõ vị trí nào có thể khiến người ta bất tỉnh nhưng lại không gây tổn thương quá lớn.
Binh!
Một tiếng rêи khe khẽ vang lên, người đàn ông cao gầy còn chưa buộc xong thắt lưng quần đã ngã thẳng về phía trước.
Tôi vội vàng đỡ lấy gã, chậm rãi đặt gã nằm xuống đất.
Vừa rồi tiếng đánh vào sau gáy gã không lớn, nhưng nếu như gã ngã xuống đất thì âm thanh ấy chắc chắn sẽ không nhỏ.
Lúc này, trong phòng còn có âm thanh rất khẽ vọng ra, chắc hẳn vẫn còn người khác chưa ngủ.
Nếu bị phát hiện, tối nay tôi và Triệu Thư Hằng sẽ khó sống.
Thấy người đàn ông cao gầy bị tôi giải quyết một cách lặng lẽ, Triệu Thư Hằng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tôi chỉ vào căn phòng, sau đó ra dấu cắt cổ bằng tay.
Triệu Thư Hằng phối hợp với tôi cũng không phải chỉ mới một hai ngày, anh ta đã có thể hiểu được ý của tôi.
Anh ta gật đầu, sau đó đứng dậy, hai người chúng tôi đồng thời lần mò tiến về cửa chính của căn nhà nhỏ từ hai bên.
Lúc chúng tôi sắp đi đến cửa, bên trong đột nhiên có tiếng đẩy ghế vang lên, còn có một giọng nói khàn khàn: “Mẹ nó, Lão Cửu chó chết sao còn chưa về nhỉ, chẳng lẽ lại đi nặng luôn rồi! Mẹ!”
Sau đó là tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần, có lẽ là đang đi về phía cửa, tôi và Triệu Thư Hằng cùng thấy thấp thỏm.
Tôi gật đầu với Triệu Thư Hằng, anh ta hơi khom người xuống giống như một con báo, thủ thế tấn công, tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Rầm!
Người nọ vừa ra khỏi cửa, thậm chí còn chưa nhìn rõ cảnh vật ở bên ngoài đã bị chúng tôi tập kϊƈɦ.
Tên đó mới “a” lên được một tiếng, đã ngã bụp xuống đất.
Bởi vì đang ở trong phòng nên tiếng động vang to rõ rệt.
Tôi và Triệu Thư Hằng liếc nhìn nhau, mặc kệ người nằm trêи mặt đất, bất chấp tất cả xông thẳng lên tầng trêи.
Gần như là cùng lúc, trêи lầu cũng vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn.
Tôi thấp giọng hét lên một câu: “Tôi bên trái, anh bên phải”.
Triệu Thư Hằng gật đầu.
Lúc này, chúng tôi đã không còn thời gian để sắp xếp một cách chi tiết nữa, bên trêи chắc chắn có không ít người.
Nếu chúng tôi phản ứng chậm, điều chờ đợi chúng tôi có lẽ sẽ là cả hai bị bắt, thậm chí là mất mạng ngay tại đây.
Chúng tôi chạy lên cầu thang, tôi xông thẳng về phía bên trái.
Ba tên đàn em ở bên kia đang cuống cuồng mặc quần áo, nhìn thấy tôi chạy lên thì không quan tâm đến quần áo nữa, mà cầm con dao ở cạnh giường lên đâm về phía tôi.
Tôi né sang một bên, tránh được dao này, thuận thế húc vai một cái.
Tên đàn em kia không chịu nổi, vừa bò từ giường dậy đã lại ngã xuống.
Bấy giờ, hai gã khác cũng đã lao tới, một người trong đó còn đang mặc quần, nhưng không mặc nữa, mà dùng thắt lưng quất thẳng về phía tôi mang theo tiếng gió vù vù.
Người cuối cùng thì phản ứng nhanh hơn nhiều, hắn đã cầm một cây gậy gỗ không biết giấu ở đâu lên từ lâu, rồi đập mạnh về phía đầu tôi.
Trong lòng tôi chợt lạnh đi, xem ra những kẻ này thật sự muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Nếu đã như vậy, tôi cũng không nương tay nữa.
Tôi nhanh chóng lăn sang một bên, né đợt tấn công của bọn chúng.
Hai người đó hiển nhiên bị bất ngờ, nhưng phản ứng cũng không chậm, thắt lưng và gậy gỗ lại đuổi sát theo sau.
Tôi không lùi mà tiến, nghiêng người tiếp tục tránh khỏi cây gậy gỗ.
Tên kia thu tay không kịp, bị tôi đấm một phát vào mặt, lập tức phun một ngụm máu kèm theo mấy cái răng ra.
Dây thắt lưng của kẻ còn lại thì tôi không thể tránh được, nó đã đánh trúng lưng tôi.
Tôi gắng gượng chịu một đòn này, chỉ cảm thấy sau lưng mình đau rát.
Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng đang đánh nhau với người ở phía bên phải, nhưng bên đó có những năm người.
Triệu Thư Hằng hầu như bị đánh áp sát, thỉnh thoảng còn trúng một đòn.
Tôi không có thời gian kiểm tra vết thương ở sau lưng thế nào, lập tức xoay người đạp một cú, vừa khéo trúng ngực tên còn lại.
Sắc mặt tên đó nhanh chóng thay đổi, hắn ta ngã xuống đất kêu khóc đau đớn.
Lúc này, ba tên ở bên trái cầu thang đã ngã xuống hết.
Tên đầu tiên giãy giụa muốn đứng dậy, thấy vậy, tôi bèn tiến lên đạp thêm một cú nữa, tên đó á lên một tiếng, tiếp tục ngã xuống đất.
Giờ này, tình hình của Triệu Thư Hằng lại cực kì không ổn, một địch năm vốn đã bị dồn đánh hoàn toàn, đánh nhau lâu như vậy, thể lực của anh ta hẳn cũng sắp cạn rồi.
Tôi vội vàng chạy như bay sang đó, gia nhập cuộc chiến.
Năm người đều đang toàn tâm toàn ý đối phó Triệu Thư Hằng, hoàn toàn không có ai chú ý đến tôi, thậm chí bọn họ còn không phát giác ra ba tên kia đã ngã ngục hết.
Thấy Triệu Thư Hằng bị một con dao bổ dưa chém tới, tôi nắm lấy cơ hội, bật người lên đá vào lưng của kẻ cầm dao ấy.
Tên đó không kịp phòng bị, lập tức ngã nhào về phía trước.
Triệu Thư Hằng vội vàng né đi, nhưng lại bị con dao pha trong tay một tên khác chém xéo qua, trêи cánh tay anh ta lập tức xuất hiện một vết thương dài hẹp.
Tôi cũng không quan tâm đến chuyện gì nữa, dùng cả tay và chân tiếp tục đánh nhau.
Bốn tên còn lại thấy tôi gia nhập lại đồng loạt quay sang đối phó tôi.
Triệu Thư Hằng thì nhân cơ hội đó tránh sang một bên, thở dốc hổn hển, đồng thời xé một miếng vải băng bó qua vết thương trêи cánh tay.
Thể lực của tôi vốn dĩ tương đối tốt, nhưng liên tục đánh bại bốn tên lúc trước cũng khiến tôi mệt rồi.
Tuy nhiên, giờ phút này rơi vào bước đường cùng, không biết mình lấy đâu ra sức mạnh, tôi thực sự chống chọi được sự tấn công của bốn tên.
Thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, tôi lớn tiếng mắng: “Triệu Thư Hằng, tên chết tiệt kia! Còn không mau tới giúp tôi, tôi mà chết thì anh cũng đừng hòng chạy thoát được!”
Triệu Thư Hằng vừa băng bó vết thương xong, nghe tiếng tôi mắng, anh ta cũng giận dữ hét lên ngay: “Ông đây có bảo anh sang giúp không hả?”
Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Thư Hằng vẫn xông qua..