Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 469: Lần Này Tiêu Rồi





Một khi kế hoạch thất bại, chúng tôi có thể thử đến phấn đuổi côn trùng, thoa nó lên người động vật.

Nếu làm vậy cũng không được, chúng tôi thật sự bó tay rồi.
Nhưng vừa đến nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo ẩm ướt, lông măng sau lưng như dựng đứng cả lên.

Tôi cảnh giác mở mắt ra, đồng thời ôm chặt súng săn trong tay.

Nhưng tôi vừa nhìn rõ sự vật trước mắt thì không nén được kinh ngạc ngây ra tại chỗ.

Bên cạnh tôi là Triệu Thư Hằng cũng mang vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi, anh ta cũng bị cảnh tượng đáng sợ này làm khϊế͙p͙ sợ đến mức cả người không còn sức lực.
Nếu để diễn tả thì đó là cảm giác vừa mở mắt ra đột nhiên nhìn thấy Sadako xuất hiện trước mặt mình, thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều.
Nơi cửa hang vốn thông gió bây giờ đã tối đen, chỉ có một vòng ánh sáng trắng mờ ảo.

Khi tôi đã thích ứng với hoàn cảnh, khôi phục thị lực thì lập tức thấy hối hận không thôi.

Lúc tôi nhìn rõ thứ ở trong vòng sáng đó thì còn sợ đến mức hồn bay phách tán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngay lúc này đang có một cái đầu rắn to đùng xuất hiện trước mắt chúng tôi, hai con mắt vàng sậm như đang quan sát chúng tôi.

Lớp vảy đen nhánh trêи đầu rắn như mang hơi thở đến từ vực sâu, lưỡi nó phân nhánh không ngừng thè ra rồi thụt vào, một cảnh tượng hãi hùng khiến người nào nhìn thấy cũng sợ đến vỡ cả ruột gan.

Vào lúc trời tối, chúng tôi chọn một cái hang động có vị trí khá ổn ở lưng núi, cũng không gây sự chú ý lắm, quan trọng nhất là không có vết tích gì kì lạ.
Nói thật thì vùng này là nơi con mãng xà khổng lồ này sống, nếu như một hang động có vết tích của loài bò sát, tôi sẽ không bao giờ dám vào đó ở.
Như vậy chẳng khác gì đưa dê vào miệng rắn.
Nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ tới là hang động này lại có chủ, mà chủ nhân của nó chúng tôi cũng đã từng gặp, chính là con mãng xà khổng lồ mà chúng tôi đã nhìn thấy trêи dòng sông vào lúc chiều!
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, trêи trán tôi đã đầy mồ hôi lạnh.
Phải biết rằng, ở khoảng cách này, chỉ cần con mãng xà khổng lồ có ý định tiêu diệt chúng tôi thì bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể trở thành một miếng thịt trong miệng nó.
Phía sau tôi, Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm là bốn cô gái, lúc này bọn họ đang ngủ say sưa, không hề phát hiện ra cảnh tượng đáng sợ này, còn tôi và Triệu Thư Hằng vừa khéo đối diện với bên ngoài hang động, nên lập tức đối mặt với đôi mắt có thể ví với cái đèn lồng kia.
Mãng xà khổng lồ bắt đầu di chuyển chậm rãi về phía tôi, tôi cố gắng muốn cử động, nhưng người lại như bị điểm huyệt, không chỉ mất hết sức lực, mà người còn nặng như đổ chì.

Tay chân giống như đang đeo một vòng xiềng xích, hoàn toàn không thể cử động.
Tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn con mãng xà khổng lồ chậm rãi bò về phía mình.
Nếu nói đối mặt với hổ răng kiếm, dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi còn có sức đấu một trận, nhưng đối mặt với con mãng xà khổng lồ đáng sợ này, ngay cả dũng khí cầm súng tôi cũng không có.

Mãng xà khổng lồ càng lúc càng tiến lại gần tôi, mười mét, chín mét, tám mét…
Ba mét, hai mét, mãng xà khổng lồ đã ở ngay trước mắt!
Mẹ kiếp!
Tôi không ngừng gào thét phẫn nộ trong lòng, mau hành động đi, chứ chết oan ức như vậy, tôi thực sự không cam tâm.
Giống như khi đối phó với hổ răng kiếm trước kia, cho dù chúng tôi phải chết thì trước khi chết, cũng phải cho nó biết rằng, chúng tôi không hề yếu đuối, nó muốn giết chết chúng tôi thì cũng phải trả một cái giá tương xứng.
Thế nhưng tay chân tôi vẫn không nghe tôi điều khiển, tôi có thể cảm giác được sắc mặt mình đã tái đến mức biến thành một tờ giấy trắng.
Xì xì…
Cái đầu to lớn của mãng xà khổng lồ dừng lại trước người tôi, đầu lưỡi phân nhánh dài thượt của nó thò ra khỏi miệng, dường như đang dò tìm thông tin của tôi.
Tôi thầm than trong lòng, thôi xong, lần này tiêu rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.