Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 81: Cả Đời Này Tôi Sẽ Không Dính Dáng Đến Cô Nữa





Bạch Vi nghiến răng: “Thế còn chuyện video thì sao? Anh định không giải quyết phiền phức do mình gây ra à? Lỡ như Alava nổi giận hủy hợp đồng, tình nguyện bồi thường chút tiền cũng phải chấm dứt hợp tác với chúng ta thì phải làm thế nào?”
“Liên quan méo gì đến tôi, dự án đó là do tôi đàm phán được, thất bại thì thôi chứ sao.”
“Anh!” Bạch Vi phát cáu, sau đó lại lắc đầu: “Ban đầu, tôi còn tưởng anh là một người có năng lực và trách nhiệm, không ngờ… Tôi nhìn lầm rồi, anh chỉ là một kẻ nhu nhược thôi.”
“Tôi nhu nhược?” Tôi điên tiết bật cười: “Ha ha, Bạch Vi, tôi nói thật cho cô biết nhé.

Tôi vốn không màng đến công việc này, càng không nói đến dự án đó của BTT.

Tôi ở lại đây là vì muốn tán cô, muốn trả thù cô…”
Nói được nửa câu, tôi vội vàng ngậm miệng, vì tôi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Bạch Vi, còn có sự khó tin và thất vọng trong mắt cô ta.
Tôi thấy hơi hối hận, nên đổi giọng nói: “Tôi muốn tán cô chính là muốn trả thù Cung Chính Văn thôi, nếu không vì vậy, cô tưởng tôi thích hầu hạ cô, rồi thích cả ngày nhìn cái bản mặt kiêu căng của cô à?”
Bạch Vi nhìn tôi đăm đăm, một lát sau, cô ta cụp mắt, dần khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
“Nếu vậy thì bây giờ anh có thể đi được rồi!.”
Dứt lời, cô ta quay người đi ra khỏi khu cầu thang.
Có một khắc, tôi rất muốn đuổi theo, muốn nói với cô ta rằng ban nãy chỉ là những lời trong lúc tức giận, thật ra tôi đã thích cô ta rồi.


Tôi tán cô ta không phải vì muốn trả thù Cung Chính Văn, càng không phải để trả thù cô ta, mà chỉ là vì yêu thích.
Nhưng tôi không có đủ dũng khí, suy nghĩ đó rất nhanh đã biến mất.

Sau đó, tôi chán nản ngồi xuống bậc cầu thang lấy thuốc ra châm, hít mạnh một hơi, thi thoang lại cúi đầu vò đầu bứt tai.
Có vẻ như cuộc đời của tôi càng ngày càng bết bát.
Tôi hút liền mấy điếu thuốc, cho đến khi bản thân đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi đứng dậy, bước nhanh tới phòng làm việc của Bạch Vi.
Tôi gõ cửa mấy tiếng, sau khi nghe thấy giọng nói vang lên từ bên trong của Bạch Vi, tôi đẩy cửa đi vào.
Bạch Vi đang ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng rãi, cô ta chỉ ngẩng lên liếc tôi một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.
Tôi đi đến trước bàn làm việc, bình tĩnh nói: “Giám đốc Bạch, tôi sẽ xử lý xong chuyện này trước.

Như lúc trước đã nói, phiền cô nghĩ cách xóa video trêи mạng hộ tôi.

Bây giờ, tôi sẽ đi gặp Trương Nghị Lâm, sau đó đặt vé đến Chiêng May.

Trong lúc đó, tôi mong vẫn có thể đàm phán với Alava với tư cách là nhân viên của Phần mềm Trí Văn.

Lát nữa, tôi sẽ đi gặp Trương Nghị Lâm, xin ông ta cho tôi thêm chút thời gian.”
“Xong xuôi, tôi sẽ tự nghỉ việc, cả đời này sẽ không dính dáng đến cô nữa.”
Dứt lời, tôi quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Từ đầu tới cuối, Bạch Vi không hề lên tiếng dù chỉ là một câu.
Tôi đi đến văn phòng của Trương Nghị Lâm, từ ngoài cửa đã trông thấy cô trợ lý xinh đẹp đeo gọng kính đen đó, cô ta không thông báo giúp tôi, mà chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tôi chẳng buồn để ý đến cô ta, trực tiếp gõ cửa phòng Trương Nghị Lâm.
“Phương Dương, cậu to gan thật đấy.” Tôi vừa vào phòng, Trương Nghị Lâm đã lạnh lùng nói.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Phó giám đốc Trương, tôi biết ông muốn đuổi tôi.

Bây giờ, cũng không cần phiền đến ông nữa, ông chỉ cần cho tôi thêm mấy ngày.


Chờ tôi giải quyết chuyện video xong, tôi sẽ tự nghỉ.”
“Ha ha.” Trương Nghị Lâm cười lạnh: “Cậu nghĩ mình có tư cách để ra điều kiện à?”
“Ý của phó giám đốc Trương là tôi buộc phải cuốn xéo ngay sao?”
“Đúng, tôi nhìn thấy cậu là phát bực rồi.”
“Muốn lập công với chủ của ông sớm hơn à?”
“Hừ! Miệng lưỡi cứng rắn đấy!”
Tôi mỉm cười hờ hững: “Nếu đã vậy thì phó giám đốc Trương đi xin chữ ký của giám đốc Bạch đi.

Nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ đi ngay.”
Nói rồi, tôi quay người đi ra ngoài.
Quay về chỗ làm việc của mình, tôi mở máy tính, đặt vé máy bay đến Chiêng May vào chiều tối.
Sau khi ngồi một lúc đến khi tan làm, tôi tạt về phòng trọ một chuyến, trêи đường còn gọi điện cho Ngô Thừa Chí và Chu Miểu, nhưng điện thoại của bọn họ đều thuê bao.
Nếu tôi đoán không nhầm, chắc Ngô Thừa Chí và Chu Miểu đã chuồn rồi.

Sợ chạm mặt tôi, nên có lẽ họ đã xin nghỉ việc và rời khỏi Thịnh Hải.
Ít nhất Cung Chính Văn cũng cho họ mấy trăm nghìn, thậm chí là nhiều hơn, đủ để bồi thưởng cho tổn thất nghỉ việc của họ, còn đủ để họ sống một cuộc sống sung túc hơn ở một thành phố khác.
Nhưng tôi sẽ không tha cho bọn họ, trừ khi sau này họ luôn sử dụng thẻ căn cước giả, cũng không dùng các loại thể ngân hàng của trước kia nữa, còn không kiểu gì tôi cũng tìm được họ.
Đợi xong chuyện của Alava, tôi sẽ tìm họ tính sổ sau.
Tôi về phòng trọ, cửa phòng của Ngô Thừa Chí và Chu Miểu mở toang, bên trong hỗn loạn, chăn ga gối đệm các thứ ném tứ tung dưới đất.
Quả nhiên là họ đã chuồn rồi, hơn nữa còn chạy rất vội, chỉ kịp mang theo ít đồ dễ xách.
Lúc tôi lục lọi tìm được ít giấy tờ và tài liệu cần thiết trong phòng họ, cửa phòng bên cạnh mở ra, Chung Lâm thò đầu vào.

Sau khi nhìn thấy tôi, cô ấy mỉm cười ngọt ngào: “Phương Dương, là anh à, thì ra trưa anh hay về nhà nghỉ ngơi à.”
Tôi nhìn kỹ vào đôi mắt của cô ấy: “Chiều phải đi công tác, nên tôi về thu dọn đồ đạc.

Đúng rồi, Ngô Thừa Chí và Chu Miểu đâu? Phòng họ làm sao thế này?”
Chung Lâm có vẻ buồn bã: “Họ chuyển đi rồi, hôm nay tôi nghỉ ở nhà, buổi sáng thấy họ vội vội vàng vàng dọn đồ, nói có một người bạn giới thiệu cho họ công việc tốt hơn ở thành phố khác, nên họ chuyển đi.”

Tôi không vội lên tiếng, chỉ nhìn Chung Lâm chăm chăm.
“Phương Dương, anh sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?” Chung Lâm có vẻ hơi căng thẳng.
Sau khi xác định cô ấy không nói dối, tôi áy náy mỉm cười: “Không có gì, chỉ là tự nhiên thấy hơi xúc động.

À, họ có đưa hợp đồng thuê nhà cho cô không?”
“Có, tiền cọc cũng đưa cho tôi luôn rồi.”
“Có thể cho tôi xem hợp đồng được không?”
Chung Lâm tỏ ra hơi khó xử: “Việc này… Xin lỗi, họ nói không được đưa hợp đồng cho bất kỳ ai xem.”
Tôi thấy hơi bó tay, suy nghĩ một lát, nói: “Chung Lâm, lý do họ chuyển đi không phải là tìm được một công việc tốt hơn ở thành phố khác, mà là vì tôi.

Bọn họ đã làm chuyện có lỗi với tôi, sợ tôi trả thù, nên mới dọn đi nhanh chóng như vậy.

Tôi muốn tìm họ, trong hợp đồng chắc có thông tin cá nhân của họ, nên cô cho tôi xem được không?”
Nghe tôi nói xong, Chung Lâm có vẻ khó tin: “Anh nói… chị Chu Miểu và Ngô Thừa Chí đã làm chuyện có lỗi với anh, sau đó mới chuyển đi?”
Tôi gật đầu: “Ừm, tôi có lưu một đoạn clip riêng tư của khách hàng trong điện thoại.

Tối qua, Ngô Thừa Chí mượn máy của tôi, nhân lúc tôi đi tắm, anh ra đã lén trộm đoạn clip đó, sau đó tung lên mạng công khai chuyện riêng tư của khách hàng của tôi.

Bây giờ, chuyện đang diễn biến rất phức tạp, tôi có thể bị đuổi việc vì chuyện này, nên tôi muốn tìm họ.”
Đầu tiên, Chung Lâm ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh: “Bảo sao tối qua lúc tôi ra ngoài rót nước, nhìn thấy Ngô Thừa Chí cắm một sợi dây cáp usb vào điện chiếc điện thoại.

Lúc đó, tôi còn tưởng là điện thoại của anh ta, nên không hỏi, thì ra là anh ta ăn cắp clip của anh.”
Nói đến đây, Chung Lâm lại đổi giọng: “Nhưng tại sao anh ta phải làm vậy? Làm thế thì anh ta được lợi lộc gì? Hay là trước kia anh ta có thù hằn gì với anh?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.