Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ!!

Chương 18: Tình yêu cùa quỳnh cúc



Nghe thấy tiếng hỏi, Diệp Châu Hạ cảm thấy hơi nao nao, cô lấy lại tinh thần hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào, thoải mái nói:

"Là tôi." Nhìn rõ là ai tới, sắc mặt Lục Quyền Huy và Đàm Nguyệt Nhiên đều biến đổi, nhưng để giữ mặt mũi, Lục Quyền Huy không thể không kìm nén tức giận mà chào hỏi:

"Sao chị dâu lại tới đây?"

Diệp Châu Hạ nhìn hai người, cố tình hỏi:

"Tôi vừa nghe thấy hai người cãi nhau, kết hôn là việc vui, sao lại ầm ĩ không vui thế?"

Biết cô cố tình hỏi vậy, sắc mặt Lục Quyền Huy càng thêm khó coi.

"Chắc chị dâu nghe lầm rồi, chúng tôi chỉ lớn tiếng một chút thôi chứ không hề cãi nhau." Lục Quyền Huy miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, ánh mắt nhìn Diệp Châu Hạ không hề che giấu sự coi thường. Trong mắt anh ta, Diệp Châu Hạ chỉ là một người phụ nữ bình thường không được coi trọng, không quyền không thế mà thôi.

"Nếu không có việc gì, thì chị dâu hãy ra ngoài đi, vợ chồng chúng tôi còn có lời muốn nói."

"Vợ chồng?" Diệp Châu Hạ quan sát hai người bọn họ, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, như có điều suy nghĩ nói:

"Tôi nhớ hôm qua còn xem trên tin tức TV, anh Lục treo thưởng mười lăm tỷ để tìm kiếm vợ chưa cưới đấy, sao hôm nay anh đã cưới cô dâu khác rồi, không biết nếu người vợ chưa cưới không rõ tung tích đó của anh biết được thì tâm trạng sẽ thế nào.

"Chị có ý gì?" Lục Quyền Huy biến sắc.

"Không có ý gì." Diệp Châu Hạ chậm rãi đến gần: "Chỉ muốn nói nhắc nhở anh Lục và bà Lục một số đạo lý hiển nhiên, ví như đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, hoặc thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng.”

Trước đó để tiện nói chuyện, trong phòng nghỉ chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, lúc này tia sáng chiếu trên mặt Diệp Châu Hạ khiến ngũ quan cô mơ hồ nhòe đi, ánh mắt quen thuộc cùng vẻ mặt oán hận đó làm Lục Quyền Huy chợt nhớ tới một người, anh ta đột ngột lui về sau một bước, gương mặt trắng bệch.

Đàm Nguyệt Nhiên không rõ nội tình, không vui nói: "Cô có ý gì? Cô đừng giả thần giả quỷ, cô ỷ vào mình là người nhà họ Thiệu để bắt nạt người ta sao, cô... A..."

Cô ta còn chứ dứt lời thì một con gió lạnh đã lướt qua cổ cô ta, Đàm Nguyệt Nhiên bịt lấy cổ, không dám tin nhìn Diệp Châu Hạ.

Dây chuyền siết ra một vết đỏ trên cổ Đàm Nguyệt Nhiên, Diệp Châu Hạ nắm thật chặt mặt dây chuyền khảm ngọc lục bảo, ngón tay linh hoạt nhấn một cái nút ngầm, “tách” một tiếng, nút ngầm mở ra, cô không hề khách khí lấy dây chuyền từ trong tay Đàm Nguyệt Nhiên ra.

Trong phòng vang lên âm thanh nặng nề:

"Dây chuyền này và tranh chữ đều là đồ mà các người trộm được, các người có tư cách gì mà giữ lấy?" Sắc mặt Diệp Châu Hạ lạnh lùng, ánh mắt sáng quắc.

Đàm Nguyệt Nhiên và Lục Quyền Huy đều sợ đến choáng váng, không thốt nên lời.

Dây chuyền “Tình yêu của Quỳnh Cúc” là Cố Quỳnh Cúc dùng tên của mình để đặt, thiết kế khóa chụp tinh vi, ngoài Cố Quỳnh Cúc không ai có thể nhanh chóng mở ra như vậy. Vì để trong hôn lễ có thể đeo sợi dây chuyền này, mà Đàm Nguyệt Nhiên đã phải tìm đến tất cả những thợ lành nghề của Yến Kinh.

Vẻ mặt Lục Quyền Huy căng cứng, khóe môi run rẩy: "Sao cô lại biết được những thứ này?"

Diệp Châu Hạ nắm chặt dây chuyển, đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người đang hoảng hốt trước mặt, dáng vẻ cô mảnh mai nhưng khí thế bức người, cô bật cười một tiếng:

"Hai người có tin chuyện người chết có thể sống lại không?"

Lời này của cô khiến con ngươi Lục Quyền Huy và Đàm Nguyệt Nhiên co rút, vô cùng hoảng sợ. Lúc này, ánh mắt Diệp Châu Hạ nhìn bọn họ giống như ma quỷ, hết sức tĩnh mịch lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.