Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ!!

Chương 27: Cứ phải giành với tôi



Người phụ trách cuộc đấu giá dường như nghĩ rằng anh ta đã nghe nhầm, hỏi lại với một giọng run rẩy.

"Ba tỉ?"

“Lỗ tai bị gì à?” Nửa dáng người lộ ra qua khung cửa phòng bao tầng 2, người thanh niên ngoài hai mươi sắc mặt ảm đạm, mắng: “Thiết kế của Cố Quỳnh Cúc là độc nhất vô nhị trên đời này, đừng nói ba tỉ, ba mươi tỉ cũng đáng."

Khi những lời này nói ra, càng có thêm nhiều lời bàn tán.

"Hình như là cậu chủ của tập đoàn Minh Thịnh."

"Chính là cậu của tập đoàn Minh Thịnh, cái người tên là Thái Tuấn ấy."

"Gia đình họ Thái và gia đình họ Cố trước giờ quan hệ tốt. Tôi nghe nói là gia đình họ Cố lúc đầu định gả con gái của họ cho Gia đình họ Thái đó."

"Người đã chết cả rồi, anh nói chuyện này cũng có nghĩa lý gì đâu? Quách Hương Lam kia chăc cũng là bạn của Cố Quỳnh Cúc. Không ngờ quan hệ của cô chủ nhà họ Cố này lại tốt vậy."

"..."

Giữa tiếng thảo luận của đám đông, trước khi người phụ trách hạ búa xuống, Quách Hương Lam lại hét lên,

"Bốn tỉ rưỡi."

“Sáu tỉ.” Thái Tuấn không chịu thua sau, lập tức ra giá.

"Bảy tỉ rưỡi."

Quách Hương Lam tháo kính râm xuống, đôi mắt hơi sưng đỏ nhìn chằm chằm cậu chủ quyền quý trong phòng bao tầng hai, dáng vẻ đối đầu.

"Thái Tuấn, anh muốn chết à, sao cứ phải giành giật với tôi hả?"

"Ai giật của cô? Đây là di vật của Quỳnh Cúc, tôi mua về cất giữ để tưởng nhớ. Vậy còn tốt hơn để cái người không biết giá trị đồ như cô lấy đi."

"Không cần anh lo, tôi là bạn thân của cô ấy. Hôm nay, tất cả trang sức do Quỳnh Cúc thiết kế, có cái nào tôi mua hết cái đó."

Nói đến đây, Quách Hương Lam đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải của bục đấu giá, cao giọng nói.

"Ngày xưa Quỳnh Cúc bị mù mới đi thích một kẻ mặt người dạ thú nào đó, mười tám năm sau có luân hồi chuyển kiếp thì cô ấy vẫn sẽ đầu thai thành tiểu thư nhà giàu, không giống như mấy kẻ trước mặt thì bảo là đổ tiền bạc đi tìm vợ mình, sau lưng thì lại lén lút cưới thứ bồ nhí không biết xấu hổ, thứ nam nữ đê tiện có chết đi đầu thai lại cũng đời đời kiếp kiếp làm thứ tôm nát cá thôi mà thôi.”

Mọi người đều có thể nghe ra lời mắng mỏ này là nhắm tới Lục Quyền Huy, có một số người bên dưới bàn tán về mấy chuyện mất tính người của Lục Quyền Huy, cũng có vài người hóng chuyện lôi cả điện thoại ra quay lại.

Bên phải bục đấu giá, sắc mặt Lục Quyền Huy xanh mét, trừng mắt nhìn người phụ trách đấu giá trên sân khấu.

Người phụ trách giật mình, trong phút chốc hoàn hồn, vội vàng hô lên:

"Không thảo luận về những thứ không liên quan đến cuộc đấu giá ngày hôm nay. Cô Quách ra giá bảy tỉ rưỡi rồi. Còn ai muốn ra giá nữa không?"

Lời vừa dứt, giọng nói hờ hững từ phòng bao tầng hai lại vang lên,

"Chín tỉ."

Quách Hương Lam nhíu mày: "Mười tỉ rưỡi."

"..."

Khóe mắt Diệp Châu Hạ ướt đẫm, cô cúi đầu vội vàng lau nước mắt.

Lê Chi Dung ở một bên thấy vậy, nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Diệp Châu Hạ vội vàng hít hít mũi, có chút nức nở đáp: "Không có gì, con chỉ thấy cảm động thôi. Hai người này không có thân cận với với cô Cố, người đã mất rồi, vậy mà bọn họ vẫn giúp cô ấy."

"Nhìn cô đúng là đồ không có tiền đồ."

Lê Chi Dung trừng mắt nhìn Diệp Châu Hạ, nhưng cũng có chút xúc động:

"Nhưng mà đúng là cái cô chủ nhà họ Cố này quan hệ cũng khá thật. Nghe nói cậu chủ Thái Tuấn của tập đoàn Minh Thịnh bình thường lấc cấc, không phải là một người đàn ông chính chắn, thế mà chuyện này lại có tình nghĩa đến vậy, cái cô diễn viên kia cũng thế, trong tay chắc cũng không có bao nhiều tiền, mấy năm này người sống có tình ngày càng hiếm."

Diệp Châu Hạ càng cảm thấy khó chịu.

Cô có thể thấy được đôi mắt sưng đỏ của Quách Hương Lam, có lẽ những ngày này đã rơi nước mắt vì cô không ít, nhưng với thân phận hiện tại, dưới bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cô không thể tới tìm bọn họ được.

Trong lúc đang suy nghĩ, giá đấu thầu ở tầng dưới đã lên tới con số mấy chục tỉ trên trời rồi.

“Ba mươi tỉ." Thái Tuấn nhoài người bên cửa sổ với vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy.

"Quách Hương Lam, đừng phí công nữa. Hôm nay tôi phải mua về hết mọi thứ của Cố Quỳnh Cúc. Làm diễn viên kiếm được bao nhiêu tiền đâu? Tiết kiệm một chút đi.”

Hai mắt Diệp Châu Hạ nhíu chặt, nếu như lúc bình thường, Quách Hương Lam chắc sẽ xắn tay áo đánh nhau với Thái Tuấn.

"Đúng là không coi tiền ra gì, ba mươi tỉ lận đó..."

Tất cả những người bên dưới đều há hốc mồm.

Quách Hương Lam thái độ khác thường chỉ liếc nhìn về phía Thái Tuấn, trong đôi mắt sưng đỏ chẳng hề có mấy vui buồn, nhìn một cái rồi ngồi trở lại, không ra giá nữa.

"Một lần ba mươi tỉ, hai lần ba mươi tỉ, ba lần ba mươi tỉ, vòng cổ Cố Quỳnh Cúc thiết kế đã thuộc về cậu chủ Tư."

Tiếng búa gõ xuống vang dội, Diệp Châu Hạ gần như đã quên mất ý định ban đầu của mình ở đây, nhìn Quách Hương Lam ở dưới lầu buồn bực rời đi hội trường, mãi hồi lâu sau vẫn không bình tĩnh lại.

Món chốt sổ buổi đấu giá là một món đồ sưu tầm của Cố Quỳnh Cúc, không phải do cô thiết kế và cũng chưa từng thấy cô mặc nên rất nhiều người tranh nhau trả giá.

"Bà chủ, đây là thứ mà ông chủ muốn bà mua về."

Dì Phương ở bên nhắc nhở.

Lê Chi Dung chỉ liếc nhìn một cái, không hề nhúc nhích: “Chấn Viễn thực sự không biết nghĩ cái gì. Rõ ràng là biết bà Tống thích thứ này, vậy mà còn muốn tôi giành nó với người ta. Đây không phải là sẽ đắc tội với bà ấy sao?"

Diệp Châu Hạ vừa mới bình tĩnh lại sau cơn phong ba vừa rồi, sau vài giây cân nhắc, cô nhắc:

"Mẹ, ý định của ba có thể không phải là muốn mẹ thực sự mua món đồ đó về mà chỉ là ra giá thôi, cư xử như thể mẹ thực sự thích thứ này vậy. Chỉ cần thể hiện trước mặt bà Tống là đủ rồi."

“Thật à?” Lê Chi Dung cau mày: “Không thể nào, nếu bà Tống này ngừng ra giá giữa chừng, vậy thì tôi…”

"Đến lúc đó mẹ cứ được nước đẩy thuyền, đem món đồ đến tặng cho bà ấy. Nói chung là dù thế nào, ba cũng chỉ muốn mẹ nói chuyện với bà Tống. Nếu mẹ không làm được điều này, e là sẽ khó ăn nói với ba."

Lúc nãy nghe ý tứ của Lê Chi Dung, có vẻ như bà cố ý không muốn nói chuyện với bà Tống để từ đó buộc Thiệu Chấn Viễn năn nỉ ông nội, phương pháp này thực sự ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn được.

Để tránh cho Lê Chi Dung gây chuyện, Diệp Châu Hạ lại nhắc nhở lần nữa.

"Tính tình của ba mẹ cũng biết rồi đó, nếu không lo được chuyện với bà Tống, ba cũng nhất định sẽ không chịu xuống nước trước ông nội. Nếu có chuyện gì xảy ra với công ty, mối quan hệ của họ sẽ càng trở nên căng thẳng hơn, mà mẹ cũng sẽ khó xử nữa."

Khi vậy, Lê Chi Dung như được tiếp thêm sức mạnh, ánh mắt bà dần trở nên rõ ràng.

"Tiểu Phương, ra giá theo bà ta."

Vẻ mặt Diệp Châu Hạ tuy bình thản nhưng trong lòng lại thầm nghĩ rằng với chỉ số IQ của bà thím này thì cả đời này cũng sẽ không lấy lòng được nổi ông nội đâu.

Mặc dù tối qua Thiệu Chấn Viễn chỉ bảo bà mua về món đồ này, thế nhưng điều thực sự nhấn mạnh là muốn bà đến bắt chuyện với bà Tống. Có vậy mà cũng không hiểu, bảo sao ở nhà họ Thiệu mấy chục năm rồi mà ông nội vẫn cứ hờ hững với bà ta.

Bên này, người của Lê Chi Dung đến cửa sổ ra giá, giá càng lúc càng cao, người ra giá càng ít lại. Cuối cùng, khi mức giá lên đến 21 tỉ thì cũng chỉ còn lại bà Tống và Lê Chi Dung tiếp tục ra giá.

Khi Lê Chi Dung ra giá 22 tỉ rưỡi, tiếng ra giá ở phòng riêng bên cạnh ngừng lại một lúc.

“Không đấu nữa à?” Lê Chi Dung lúc này có chút hoảng hốt.

Dù gì 21 tỉ cũng không phải là số tiền nhỏ, bà thật sự không nỡ bỏ tiền ra.

"24 tỉ!"

Một giọng nói tao nhã vang lên bên cạnh, Diệp Châu Hạ sửng sốt.

Bên này Lê Chi Dung thở phào nhẹ nhõm, vừa định kêu hô lần nữa, Diệp Châu Hạ vội vàng kéo ống tay áo của bà nhắc nhở:

“Mẹ, được rồi, ra giá nữa là đắc tội với người ta thật đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.