Diệp Châu Hạ gần như là về nhà cùng một lúc với Thiệu Vũ Khoa.
Cô vừa mới bước ra từ trạm xe lửa đi đến cửa khu chung cư, ở bên cạnh liền vang lên âm thanh xe hơi bóp còi.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy chiếc xe của Thiệu Vũ Khoa, chiếc xe trước đó đã hi sinh vinh quang trong trận tập kích, mới đổi thành một chiếc maybach màu đen trông rất phong độ, nhất là biển số xe 888 vừa nhìn liền biết không dễ dây vào.
Cửa sổ của chỗ ngồi ở phía sau chậm rãi mở ra, lộ ra gương mặt cao quý lạnh lùng của Thiệu Vũ Khoa.
“Trùng hợp quá nhỉ.” Diệp Châu Hạ đứng vững bước chân, lộ ra một gương mặt tươi cười với người ở bên trong cửa sổ xe: “Anh cũng vừa mới trở về hả?”
Thiệu Vũ Khoa cũng không đáp lại, chỉ là đánh giá cô trên dưới một phen, nhíu mày nói.
“Tại sao lại không cho tài xế đưa đón?”
Nhà họ Thiệu có ba tài xế lái xe, ngoại trừ một người là tài xế chuyên dụng cho ông cụ, hai người khác là để cung cấp cho những người của nhà họ Thiệu sử dụng, có làm gì cũng đủ để đưa đón Diệp Châu Hạ.
“Kẹt xe á.” Diệp Châu Hạ chớp chớp mắt mấy cái.
“Cậu chủ, anh không đi làm từ chín giờ đến năm giờ chiều cho nên không biết, giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối ở Yến Kinh thật sự không phù hợp với mấy chiếc xe hơi của chúng ta chạy.”
Bản thân của Diệp Châu Hạ không hiểu đạo lý này, ngày đầu tiên đi làm đã bị kẹt ở trên đường cả một tiếng đồng hồ, sau đó mới rút ra kinh nghiệm cho nên không cho tài xế đưa đón cô nữa.
Quân hàm của Thiệu Vũ Khoa cũng đủ để lúc anh đi ra ngoài đường phố đều được giới nghiêm, đương nhiên anh không cảm nhận qua loại chuyện như là kẹt xe, bởi vì anh tạo thành kẹt xe còn đúng hơn. Chỉ là một tiếng cậu chủ này của Diệp Châu Hạ lại có vài phần châm chọc, lông mày của anh hơi cau lại không rõ ràng, trực tiếp đóng cửa sổ xe lại.
Diệp Châu Hạ bị nhốt ở bên ngoài cửa xe, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
“Mợ chủ, lên xe đi.” Phó quan Tuần ở trên ghế lái bỗng nhiên mở miệng nói: “Còn một đoạn đường nữa, tiện thể đưa mợ chủ về cùng luôn.”
Hai mắt của Diệp Châu Hạ sáng lên, ngọt ngào nói lời cảm ơn với phó quan Tuần.
“Cảm ơn anh nha phó quan Tuần.”
Nói xong liền leo lên xe.
Cô đã làm việc vặt cho mọi người ở trong phòng làm việc cả một ngày, bưng trà đưa nước, lúc này còn chen chân trên tàu điện ngầm mà về nhà, trên đùi đã sớm không còn sức lực, có thể đi một bước cô đều cảm thấy cảm ơn trời đất.
“Cảm ơn tôi làm cái gì chứ, đây là xe của cậu chủ mà.” Phó quan Tuần vụng trộm dò xét sắc mặt của Thiệu Vũ Khoa từ gương chiếu hậu của xe.
“Là xe của anh ta, anh ta cũng không có mời tôi lên ngồi à?”
Diệp Châu Hạ bĩu môi, cố ý cất cao giọng nói: “Cho nên vẫn phải cảm ơn phó quan Tuần mới được.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên cạnh.
“Vậy cô đi xuống đi.”
Người nào đó vênh vàng đắc ý một giây trước lập tức sợ hãi.
Đều nói là đưa tay không đánh vào mặt người tươi cười, cô đã sớm nhìn thấy con người của Thiệu Vũ Khoa mặc dù là nhìn cô lạnh như băng, nhưng mà không phải là loại người tàn bạo biến thái không nói lý lẽ, thường xuyên mang tư thế cậu chủ trưởng quan ra, không so đo với loại người cười đùa tí tởn giống như cô.
Quả nhiên, nghe vậy thì khóe miệng của Thiệu Vũ Khoa khẽ giật giật, một hồi lâu mới không nhìn cô nữa.
“Phó quan Tuần, lái xe đi.”
“Dạ.”
Lái xe đến cửa nhà họ Thiệu, Lê Chi Dung được ba người giúp việc vây xung quanh đang đứng đón ở cửa, nhìn thấy Diệp Châu Hạ bước xuống trước thì sửng sờ một chút.
“Làm sao..."
“Mẹ, làm phiền mẹ phải đích thân ra đón, cực khổ mẹ quá.” Diệp Châu Hạ cũng không giải thích, kêu người giúp việc đến hỗ trợ đỡ Thiệu Vũ Khoa xuống ngồi lên xe lăn.
Sự chú ý của Lê Chi Dung di chuyển rất nhanh, không ngừng dặn dò người giúp việc.
“Đừng có làm ngã Vũ Khoa đó.”
Diệp Châu Hạ nhìn thấy ở giữa hàng lông mày của Thiệu Vũ Khoa có một chút kiên nhẫn nhạt nhòa lóe lên một cái rồi biến mất.
Cũng đúng thôi, người ta tốt xấu gì chính là trưởng quan của quân đội, tuy là bây giờ tàn phế, nhưng mà cũng không phải là búp bê không đúng sao? Chỗ nào có cần người khác phải che chở như thế?
Theo quan điểm của Diệp Châu Hạ, Lê Chi Dung với tâm thế làm một người mẹ chắc có lẽ sẽ tốn công suy nghĩ làm như thế nào để có một vị trí tốt trong nhà họ Thiệu, thật sự không có thời gian để quan tâm thấu hiểu con cái của mình.
Trước khi vào cửa thì Lê Chi Dung giữ cô lại: “Châu Hạ, cô qua đây một chút.”
“Mẹ, sao vậy?” Diệp Châu Hạ không hiểu bước qua.
Tránh đi người giúp việc và Thiệu Vũ Khoa, đứng ở dưới mái hiên, Lê Chi Dung thấp giọng hỏi.
“Hiện tại cô và Vũ Khoa ở chung có tốt không?”
“Vẫn luôn rất tốt ạ.”
“Vậy bụng của cô..." Lê Chi Dung nhíu mày: “Sao cũng không có động tĩnh vậy?”
Diệp Châu Hạ lập tức hiểu ra, ho khan một tiếng, cũng thấp giọng nói: “Mẹ, con vừa mới trở về có bao lâu đâu chứ. Hơn nữa mẹ cũng biết sức khỏe của Vũ Khoa mà, anh ấy không thể thường xuyên... cái đó được.”
“Hả?” Sắc mặt của Lê Chi Dung có chút cứng đờ, hơi không quá tự nhiên, dường như là không nghĩ đến Diệp Châu Hạ lại nói chuyện trực tiếp như vậy, bỗng nhiên liền ngại ngùng.
“À, tôi, tôi không phải hỏi cô chuyện này, tôi chính là... tôi chính là tiện hỏi một chút thôi..."
Diệp Châu Hạ ra vẻ ngây thơ nói: “Vậy mẹ hỏi chuyện gì vậy ạ? Bụng còn có thể có động tĩnh gì khác?”
Lê Chi Dung nhẫn nhịn cả nữa ngày.
“Được rồi được rồi, vào nhà ăn cơm thôi.”
Nói xong, bà ta liền hất Diệp Châu Hạ ra hốt hoảng đi vào nhà.
Diệp Châu Hạ đứng ở cửa, vẻ mặt vừa nhẹ nhõm vừa thích thú, nói chuyện như là so sánh độ chai mặt thì cô thật sự là chưa từng thua.
Buổi tối Thiệu Chấn Viễn cũng hiếm khi về nhà ăn cơm.
Đại khái là bởi vì ông cụ đột nhiên lại ngất xỉu, bầu không khí trên bàn ăn có chút căng thẳng Thiệu Chấn Viễn dùng khóe mắt liếc nhìn ông cụ đến mấy lần, dường như là muốn tìm chuyện để nói.
Không biết như thế nào đó, đề tài này lại rơi ở trên người của Diệp Châu Hạ.
“Châu Hạ đã đến báo cáo với bộ phận thiết kế rồi, làm việc như thế nào?”
Diệp Châu Hạ nuốt xuống hụm canh cá, nói năng đàng hoàng: “Rất tốt ạ, đi theo chị Lan của bộ phận thiết kế và một vài nhà thiết kế khác đều có thể học được thật nhiều thứ.”
“Gần đây tập đoàn đang bận rộn với đơn làm ăn do bà Tống giúp đỡ, ba cũng chưa lo lắng hỏi thăm con, bộ phận nhân sự sắp xếp cho con chức vị gì vậy?”
“Trợ lý thiết kế ạ.”
Bàn ăn im ắng trong phút chốc.
Dường như là Thiệu Chấn Viễn có chút kinh ngạc: “Trợ lý của thiết kế hả?”
“Đúng vậy ạ.” Diệp Châu Hạ không rõ nội tình.
Lê Chi Dung lại nhíu mày lại, Thiệu Viên Viên thì lại một bộ dạng khinh miệt cười trên nỗi đau của người khác, Thiệu Chiêu Tân thì vẫn bình thường như cũ, trên mặt mang theo ý cười cà lơ phất phơ dựa vào ghế xem náo nhiệt. Người bình tĩnh nhất chính là Thiệu Vũ Khoa, dường như anh đã sớm nhìn thấu hết tất cả.
Ông cụ gác đũa xuống, giọng nói không vui: “Con lại để cho con dâu trưởng nhà họ Thiệu làm trợ lý nhỏ nhoi như thế này ở trong tập đoàn của con, làm chân chạy vặt cho người ta à?”
Sắc mặt của Thiệu Chấn Viễn co quắp.
Diệp Châu Hạ như được tiếp thêm sức mạnh mà tỉnh táo trở lại, nhanh chóng giải thích.
“Ông nội, chuyện này là do con yêu cầu đó ạ. Lúc mà bộ phận nhân sự đưa tin là con cố ý giấu diếm thân phận của mình, cho nên ở trong tập đoàn không có ai biết được con có mối quan hệ với nhà họ Thiệu.”
Sau khi nghe thấy lời nói này của Diệp Châu Hạ, sắc mặt của ông cụ thoáng trầm xuống mấy phần.
Dựa vào địa vị hiện tại của nhà họ Thiệu ở Yến Kinh, con dâu trưởng ở trong nhà là một người phụ nữ của gia đình còn đàng hoàng hơn so với việc ra ngoài làm một trợ lý nhỏ đi bưng trà rót nước cho người ta.
Ông cụ Thiệu quan tâm nhất chính là mặt mũi của gia tộc, đương nhiên không thể nào để cho Diệp Châu Hạ bưng trà đưa nước cho người ta ở bên ngoài được.
“Vậy cũng không được.” Sắc mặt của Lê Chi Dung khó coi, xen vào nói: “Cô chính là con dâu trưởng nhà họ Thiệu của chúng tôi, sao có thể làm trợ lý ở công ty được chứ, có làm thì cũng phải làm giám đốc chi nhánh.”