Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ!!

Chương 52: Ra tay cũng đủ hung ác



Từ góc độ của Diệp Châu Hạ có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh trên mu bàn tay đang nắm chặt lại của Cung Xuyên,

Qua một lúc lâu sau cậu ta mới ngồi xuống phía đối diện một lần nữa.

“Nói đi, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?”

Diệp Châu Hạ từ từ lấy một cái túi giấy từ trong túi xách ra, chậm rãi đẩy lên trên bàn.

Cung Xuyên cảnh giác mở ra, rút ra một đống giấy nháp dày cộm ở bên trong, sắc mặt dần dần tái đi: “Đây chính là bản thảo của tôi.”

“Chắc có lẽ không phải là toàn bộ, Tiểu Hà đã dùng máy cắt giấy cách nát bản thảo của cậu ra rồi, nó được cắt nát theo từng đợt, tôi tìm ra được nhiêu đó ở trong thùng rác thôi, miễn cưỡng chấp vá lại cũng chỉ được nhiêu đó, cậu xem thiếu bao nhiêu.”

Bàn tay đang cầm lấy túi giấy của Cung Xuyên cũng đang run rẩy, cẩn thận lấy ra đếm, giọng nói kích động cũng thay đổi.

“Còn thiếu ba tấm nữa, nhưng mà nhiêu đây cũng đã đủ lắm rồi, chỉ cần tôi cần mấy cái này đi tố cáo chắc chắn là đủ.”

“Cậu chắc chắn không?” Sắc mặt của Diệp Châu Hạ căng cứng nhìn cậu ta: “Cậu dự định đi tố cáo ai?”

“Đương nhiên là người phụ nữ họ hà đó rồi.”

Diệp Châu Hạ nhìn cậu trai trẻ ngây thơ chưa trải sự đời ở trước mắt, ánh mắt phức tạp.

“Nhưng mà cậu có nghĩ đến ở phía sau của Tiểu Hà chính là tập đoàn Thiệu thị, nếu như thật sự đi đến một bước đó, tập đoàn Thiệu thị cũng sẽ tự mình xử lý Tiểu Hà, nhưng trên mặt mũi thì cũng phải che giấu chuyện này. Thời gian tố tụng lại dài, chỉ là kéo cậu thôi cũng có thể kéo được một năm nữa năm, hơn nữa một khi đắc tội với tập đoàn Thiệu thị rồi, vậy thì cậu không thể tiếp tục ở lại trong giới thiết kế ở Yến Kinh nữa.”

“Huống hồ gì cậu lại không có bản thảo lưu trữ điện tử, dựa vào phần bản thảo này ai cũng không thể chứng minh được thời gian sáng tác của cậu.”

“Cái này là do tôi đã vẽ ở trường học, bạn học của tôi có thể chứng minh.”

“Cậu có chắc không?”

Một bên là tập đoàn Thiệu thị tiếng tăm lẫy lừng ở Yến Kinh, một bên khác lại là một học sinh kham khổ trói gà không chặt, những bạn học đó có mấy người có nghĩa khí này mà đứng ở bên phía của cậu ta.

Đây là một con đường chết.

Cung Xuyên xanh cả mặt, gương mặt gầy guộc gần như muốn động máu lại, giọng nói cũng nghẹn ngào.

“Sao bọn họ có thể như thế này chứ?”

Diệp Châu Hạ không đành lòng tiếp tục kích thích cậu ta nữa.

“Nếu như cậu tin tưởng lời của tôi, tôi có thể giúp cho cậu, nhưng mà tôi sẽ không giúp cậu làm sáng tỏ những chuyện này trong một thời gian ngắn được, tôi cần phải có một chút thời gian, cũng cần có một thời cơ tốt nhất để có thể giúp cậu làm sáng tỏ sự thật.”

Cậu ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phím hồng hiện lên vẻ đề phòng rõ rệt, hiển nhiên là chuyện lúc trước đã để cậu ta tổn thương, cho nên hiện tại đối với bất kỳ người nào cậu ta đều có sự phòng bị.

Diệp Châu Hạ biết là lúc này mình có giả vờ như là một một bồ tát cứu thế thánh thiện cũng vô dụng mà thôi, chỉ có nói đến chuyện điều kiện, chỉ cần là điều kiện đạt đến trình độ nhất định thì ai cũng có thể bị thuyết phục.

“Tôi không chỉ có thể giúp cho cậu rửa sạch vết nước bẩn ở trên người, còn có thể ở trước mặt của toàn bộ nhà thiết kế ở Yến Kinh, để cho tập đoàn Thiệu thị và Tư Mỹ Đạt chính miệng thừa nhận là sai lầm của bọn họ, để cho người ăn cắp tác phẩm chính miệng giải thích với cậu.”

“Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô?”

“Chỉ dựa vào cái này.” Diệp Châu Hạ đưa một tờ rơi cho cuộc thi nhà thiết kế đến trước mặt của cậu ta.

“Nhà thiết kế có chỗ bẩn rồi thì không có cách nào lấy danh nghĩa cá nhân để dự thi, hiện tại tình huống này của cậu bất cứ một công ty nào cũng sẽ không cần cậu, cho nên tôi hi vọng là cậu đến chỗ của tôi đi, đại diện cho công ty của tôi tham gia thi đấu, đợi đến giây phút cậu đứng ở trên bục nhận thưởng, lại lấy những bản thảo này ra để làm sáng tỏ, tôi có cách để làm cho tất cả mọi người đều đứng ở bên phía của cậu.”

“Công ty của cô?”

Có thể nhìn thấy rõ ràng cảm xúc nghi ngờ trong mắt của Cung Xuyên.

Trong đôi mắt tĩnh lặng của Diệp Châu Hạ phát ra ánh sáng trong trẻo: “Đúng vậy, là công ty của tôi, thiết kế trang sức IM."

...

“Thái Tuấn, đây là chuyện do cậu làm đó à?”

Khi màn đêm buông xuống, trong một bên trong biệt thự của Trung Hoa Dân Quốc nổi tiếng ở trên đường Di Hòa, một cậu thanh niên khoảng ba mươi tuổi bước vào trong phòng khách, ném một tờ báo buổi sáng lên trên ghế sofa.

Cậu chủ Thái Tuấn đang chơi game ở trên ghế sofa miễn cưỡng liếc nhìn sang, ánh mắt sáng lên.

“Ôi chao, ra tay rất nhanh đó, cũng rất ác độc.”

“Cậu còn đắc ý nữa hả?” Người đàn ông nhíu mày: “Gây ra họa lớn như vậy, chờ ba mẹ biết rồi đến lúc đó đừng có tìm chúng tôi cầu tình.”

“Em đây chính là đang muốn dọn sạch chướng ngại cho anh trai mà, công ty An Bình với Tư Mỹ Đạt suốt ngày cứ suy nghĩ mấy chuyện bàng môn tà đạo, anh lại không muốn âm thầm với bọn họ, xử lý loại người tiểu nhân như là bọn họ, tập kích chính diện cũng vô dụng mà thôi.”

Người đàn ông cũng không đồng ý.

“Cậu đắc tội với Tư Mỹ Đạt thì cũng không có gì, bối cảnh tập đoàn Thiệu thị vừa rắc rối lại phức tạp, nếu như Tư Mỹ Đạt điều tra ra chuyện bọn họ đạo tác phẩm là do cậu đã gây ra, đến lúc đó có cúi đầu nhận sai thậm chí là lấy lòng với tập đoàn Thiệu thị thì đối với chúng ta có chỗ tốt gì hả?”

“Yên tâm đi anh à.” Thái Tuấn cong lên khóe môi, tà mị cười một tiếng

“Tư Mỹ Đạt có điều tra đi nữa cũng không thể điều tra được trên đầu của chúng ta đâu, nguồn gốc mà bọn họ có thể điều tra ra được chính là tập đoàn An Bình. Châu Nhất Bình bởi vì che giấu chuyện quy tắc ngầm của cậu ta với mấy nghệ sĩ nữ, lấy chuyện ăn cắp tác phẩm của Tư Mỹ Đạt ra để cản lại, em cũng chỉ là tiết lộ một chút tin tức nho nhỏ cho cậu ta mà thôi.”

Nghe vậy, sắc mặt của người đàn ông ngưng trọng lại, sau khi suy nghĩ một lát rồi mới nghĩ được rõ ràng toàn bộ tiền căn hậu quả của chuyện này, lại là rắc rối phức tạp, hết chuyện này lại phủ lấy chuyện kia, ánh mắt nhìn về phía của Thái Tuấn lập tức hốt hoảng.

“Cậu có thể lập ra kế hoạch cho chuyện này chu đáo như vậy, tại sao cậu lại còn ra sức khước từ nói là mình không biết cái gì ở trước mặt của ba mẹ, không chịu tiếp nhận công việc của tập đoàn?”

“Hả?” Thái Tuấn lập tức giả ngu, đứng phắt dậy từ trên ghế sofa.

“Anh nói cái gì vậy hả, em không nghe thấy. Ôi, em đau bụng quá, em đi nhà vệ sinh đây.”

Nhìn bóng lưng của cậu em trai không ra làm sao nhà mình suốt ngày cứ cà lơ phất phơ, lại lấy cớ chối từ công việc mà chạy đi, người đàn ông bất đắc dĩ nhíu lông mày lại.

“Đã hai mươi mấy tuổi rồi, tại sao còn chưa trưởng thành vậy chứ?”

Quản gia ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: “Đều đã nói trước thành gia sau lập nghiệp, cậu chủ còn chưa thành gia nữa mà, đương nhiên vẫn là một đứa bé.”

“Thành gia hả?” Người đàn ông suy tư một chút, lập tức hơi thững thờ: “Lúc đầu đã sớm định là cô chủ của nhà họ Cố, tuy là nói không thành nhưng mà mấy năm gần đây Thái Tuấn vẫn rất gần gũi với cô gái đó, sợ là vẫn luôn nhớ thương người ta. Bây giờ người ta lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ là chuyện này không thể nhắc đến được.”

“Tôi thấy là gần đây cậu chủ với cô Quách cũng rất gần gũi với nhau.”

“Có phải vậy không?” Ánh mắt của người đàn ông sáng lên, lập tức giống như là nhìn thấy được tia hi vọng.

Một vầng trăng sáng treo ở trên bầu trời, bởi vì xử lý chuyện của Cung Xuyên mất một khoảng thời gian, cho nên chuyện hẹn với Tần Thương đi đến xem địa điểm của cửa hàng trang sức cũng không hoàn thành, lúc trở về nhà họ Thiệu thì trời đã tối đen.

Vừa bước vào cửa liền gặp Lê Chi Dung đang bước xuống lầu, lập tức chịu một trận mắng.

“Bây giờ đã là mấy giờ rồi hả, giờ mới về nhà?”

Lê Chi Dung này đơn thuần chỉ là người phụ nữ gia đình mỗi ngày ở nhà không có việc gì làm, ở chỗ của ông cụ cả ngày cũng không nhận được ánh mắt tốt đẹp, người mà bà ta có thể danh chính ngôn thuận bắt nạt duy nhất ở trong căn nhà này chính là đứa con dâu, cho nên những lời bất mãn của bà ta đều phát tiết ở trên người của Diệp Châu Hạ.

Đợi có cơ hội thì liền nhăn mặt.

“Gần đây bộ phận thiết kế xảy ra chút chuyện, cho nên phải tăng ca.”

“Phải vậy không?” Âm thanh của Lê Chi Dung bỗng nhiên thấp xuống mấy phần: “Mỗi lần hỏi cô thì cô đều nói câu này, ngày hôm nay tôi cố ý hỏi người của công ty, đã sớm tan làm rồi, rốt cuộc là cô đi làm cái gì hả?”

Sắc mặt của Diệp Châu Hạ đông cứng.

Ai mà biết được Lê Chi Dung lại rảnh rỗi như vậy, bởi vì gây chuyện mà còn phải gọi điện thoại cho công ty để hỏi thăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.