Diệp Mộng đẩy cửa xông vào, cô sụt sịt chạy đến chất vấn Tề Thái, tay thì liên tục chỉ chỉ vào hạ thân Kha Vạn Vũ:
- Tôi chỉ đá nhẹ một cái thôi, chổ đó...!chổ đó sao mà gãy được?
Kha Vạn Vũ tinh ý, nhanh tay giật khẩu súng nhét vào trong chăn.
Đáy mắt anh lóe lên một tia giảo hoạt, trưng ra gương mặt giống như sắp khóc đến nơi:
- Em ra tay nặng hay nhẹ có còn quan trọng không? Đời trai của tôi xem như bỏ đi rồi...
"..."
Nghe giọng điệu mất mát kia từ miệng một gã đàn ông vốn tính cao ngạo, Diệp Mộng cảm thấy không quen, trong lòng ngập tràn cảm giác tội lỗi.
Kha Vạn Vũ háo sắc như vậy từ giờ phải chịu cảnh lực bất tòng tâm, nữa đời sau sống như thái giám, khác nào bảo anh ta chết quách cho rồi.
Diệp Mộng lòng rối như tơ, đôi mi dài cong vút của cô cụp xuống, không dám đối diện với anh.
- Thật sự không...!chữa được nữa sao?
Anh lắc đầu nhìn xa xăm, tâm trí như người mất hồn:
- Xụi lơ rồi! Vô phương cứu chữa...
"..."
Tề Thái nhịn cười mà hai vai run bần bật, cô gái này trí tượng tưởng quả thật phong phú, bị Kha Vạn Vũ dọa đến ngốc luôn rồi.
Tận mắt chứng kiến tên đại ma đầu phải dùng chiêu ăn vạ để kiếm vợ, Tề Thái thoáng chút kinh hãi nhưng miệng mồm ngứa ngáy khó chịu nên vẫn muốn góp vui một chút.
Anh kéo Diệp Mộng sát lại, một tay giả vờ vén chăn của Kha Vạn Vũ lên:
- Đằng nào cũng hỏng rồi, cô lại đây xem thử đi! Nó bé xíu à, thấy thương lắm!
- Thôi khỏi! Thôi khỏi!
Diệp Mộng hoảng hồn đẩy mạnh Tề Thái ra, cô giật lùi về sau vài bước.
Cả đời chưa từng "chiêm ngưỡng" qua cái vật đàn ông ấy, nghe Kha Vạn Vũ tả nó "xụi lơ", cô không tưởng tượng nổi nên càng sợ.
Ông chủ cô cũng bất hạnh quá đi, có tất cả nhưng "cây súng" lại thiếu chiều dài.
Bây giờ nó còn vì cô mà không thể làm ăn gì được nữa, càng nghĩ Diệp Mộng càng sầu não.
Tề Thái đang vui vẻ bất chợt lạnh sống lưng, cảm thấy như điềm chẳng lành sắp ập tới.
Gương mặt điển trai của Kha Vạn Vũ biến đổi như bảy sắc cầu vồng.
Anh ném cho Tề Thái một ánh nhìn cảnh cáo.
Đợi xong chuyện này tôi cho người lột da cậu.
Anh vắt tay lên trán tự mình trầm ngâm một lúc rồi thở dài, nói giọng đủ to để Diệp Mộng đứng trong góc phòng vẫn có thể nghe thấy:
- Tề Thái, ba mẹ tôi mất bao lâu rồi?
Bình thường Kha Vạn Vũ rất không thích nhắc đến chuyện này, thấy anh nghiêm túc Tề Thái cũng tự động biết giữ chừng mực:
- Hai bác mất 14 năm rồi...
- Ừ đúng nhỉ? Họ còn chưa kịp sinh cho tôi đứa em nào đã mất.
- Ông nội tôi tuổi cao sức yếu, chắc không chịu nổi cú sốc này đâu.
Giọng nói trầm khàn của anh càng lúc càng thê lương.
Hả? Con một sao?
Diệp Mộng thất thần, cô hối hận lắm, trong phút giây nóng giận giơ chân một phát liền triệt luôn nòi giống nhà người ta.
Kha Vạn Vũ âm thầm quan sát cô rồi tiếp tục kể khổ:
- Chuyện này mà đồn ra ngoài, thử hỏi còn ai dám gả cho tôi nữa? Mặt mũi đâu mà sống tiếp đây?
Lần đầu tiên Diệp Mộng nghe thấy Kha Vạn Vũ nói nhiều như vậy, từng câu từng chữ đều lâm ly bi đát.
Không biết là do anh quá suy sụp hay lúc té ngã đã chập mạch ở đâu, càng làm cô lo lắng hơn.
Nhắc chuyện cưới xin, đột nhiên cô nghĩ về Lục Hiển.
Nói ra cũng thật khó tin, giữa hai người họ trước kia là mối tình thanh xuân thuần khiết, đến đầu ngón tay cũng mới khẽ chạm vào.
Vậy mà chỉ gặp gỡ vài lần, cô và Kha Vạn Vũ hôn thì cũng đã hôn rồi, đêm qua còn ngủ chung một giường.
Nhân cơ hội này, có nên thử nghiêm túc với anh?
Lục Hiển đó đã đường đường chính chính đi lấy vợ, sao cô còn phải đắm chìm vì hắn?
Thậm chí Diệp Mộng còn mang một chút tâm lý muốn trả thù.
Cô bước từng bước nhỏ đến bên giường Kha Vạn Vũ, dùng hết dũng khí để mở lời:
- Ông chủ cho tôi xin lỗi! Tôi hứa sẽ chịu trách nhiệm với anh...!Anh đồng ý làm bạn trai của tôi không?
Dù cô có chút miễn cưỡng nhưng Kha Vạn Vũ không giấu được vẻ thích thú, khóe môi vẽ lên một đường cong, chiếc má lúm quyến rũ lại xuất hiện.
Anh sợ Diệp Mộng nghi ngờ liền tự tay ấn vào vết bầm ở sườn, đau đến chảy nước mắt, giọng điệu có chút hờn dỗi:
- Tôi không muốn làm bạn trai của em!
Bị từ chối thẳng thừng Diệp Mộng hơi bối rối, cô đứng chôn chân tại chổ chưa biết phải làm sao thì Kha Vạn Vũ đã tiếp lời:
- Tôi muốn làm chồng em!
Quá bất ngờ, cô ngẩng mặt lên vô tình chạm phải ánh mắt chân thành của anh, trái tim nhảy nhót lung tung trong lồng ngực:
- Ông chủ à, như vậy thì...!có hơi nhanh...
Diệp Mộng muốn có cơ hội tìm hiểu nhau kĩ hơn nhân tiện bù đắp cho anh rồi từ từ mà tiến tới.
- Trước kia tôi đẹp trai, lành lặn em không để vào trong mắt, bây giờ tôi không làm ăn được gì nữa, có phải em chỉ muốn dỗ dành tôi sau đó vứt bỏ?
Diệp Mộng ba phần bất lực bảy phần mắc cười.
Kha Vạn Vũ còn biết làm nũng? Phía trên chắc chắn bị thương nặng hơn phần phía dưới rồi.
Ánh mắt cô nhìn anh rất dịu dàng:
- Chỉ cần anh không lăng nhăng, không bỏ rơi tôi trước, tôi sẽ không rời đi.
Những thứ khác chúng ta có thể cố gắng hòa hợp.
Chuyện hôn nhân không thể quyết định vội vàng, tôi thích bước từng bước một hơn.
Suy nghĩ chín chắn của Diệp Mộng khiến Kha Vạn Vũ rất hài lòng.
Anh giả vờ đắn đo một chút rồi gật đầu đồng ý:
- Được rồi! Tôi tạm chấp nhận thiệt thòi mà lùi một bước làm bạn trai của em.
Anh vui vẻ nắm lấy tay Diệp Mộng áp lên má của mình:
- Nếu tôi ngoan ngoãn, em nhất định phải thăng chức cho tôi! Tôi thích làm chồng của em hơn!
Tề Thái hôm nay được mở mang tầm mắt, Kha Vạn Vũ vứt hết cả tôn nghiêm của bản thân chỉ để lấy lòng một cô gái.
Đây chính là đúng người đúng thời điểm sao?
Nếu không tận mắt chứng kiến, còn lâu anh mới tin chuyện hoang đường này.
Rốt cuộc Diệp Mộng có thứ mị lực gì?
***
- À bác sĩ Tề, phòng bệnh này đầy đủ ánh sáng, tôi rất hài lòng!
Tề Thái đang yên đang lành hóng chuyện bỗng bị Kha Vạn Vũ gọi tên, anh còn tự hào khoe mẽ:
- Tất nhiên rồi! Chổ tôi là bệnh viện cao cấp nhất Đài Loan...
- Không, ý tôi là cậu không cần đứng đây làm bóng đèn nữa..