Boss Phản Diện Điên Cuồng Yêu Em

Chương 45: 45: Bảo Bối Đừng Khóc Anh Đến Rồi




Thích Vy đánh đã tay đẩy Diệp Lạc ngã sõng soài ra đất, cô quẹt máu chảy ra từ mũi mình rồi xông vào chỗ Diệp Mộng mà đánh phụ.

Cả quá trình diễn ra chớp nhoáng, bàn tay Diệp Mộng từ lúc nào đã đẫm máu, vài mảnh thủy tinh vẫn còn ghim vào da.

Ba bốn gã bảo an thì đang nằm chất chồng lên nhau đau đớn rên rỉ, có kẻ bị đánh đến tức điên lên, lấy ra vũ khí chuẩn bị sống chết một phen.

- Diệp Mộng, em quậy đủ chưa?
Lục Hiển nhìn cô bị thương mà đau lòng xót ruột nhưng vợ ở ngay bên cạnh hắn không thể làm gì hơn chỉ có thể hét lớn để đám người kia dừng tay lại.

Vốn dĩ sợi dây chuyền bị mất Lục Hiển là kẻ tức giận hơn cả.

Nó tên là Giọt Nước Mắt Xanh, nằm trong bộ sưu tập của nhà thiết kế nổi tiếng Caroline người Pháp, khó khăn lắm hắn mới có thể đặt mua về để lấy lòng vợ, cả thế giới chỉ có vài sợi thôi.

Món trang sức đó vừa đắt giá lại đẹp như vậy chỉ cần là phụ nữ đều có thể nổi lòng tham.


Lục Hiển cho rằng Diệp Mộng cũng không ngoại lệ:
- Đừng làm mọi chuyện rối rắm thêm nữa, nếu em có nhặt nhầm thì đem trả cho cô ấy...!lần sau anh sẽ mua cái khác cho em, được không?
Câu cuối hắn còn khéo che miệng thì thầm.

- Phí lời, mau báo cảnh sát đi!
- Em...!em nói gì?
- Tôi bảo gọi 110 ngay đi!
- Tại sao em phải cố chấp như vậy? Cảnh sát mà nhúng tay vào chỉ có thiệt cho em thôi.

Sợi dây chuyền đó gần 50 triệu đủ để em ăn cơm tù 10 năm biết không? Cứ cho rằng anh có thể khuyên Na Na hòa giải thì lý lịch của em cũng sẽ có vết nhơ, cả đời đừng mong tìm được một công việc tử tế.

Thế nên lập tức trả nó lại rồi xin lỗi cô ấy cho anh!
Diệp Mộng lười biếng giải thích, cô đáp lại bằng vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng.

Lục Hiển nhìn sâu vào đôi mắt hồ ly sáng trong như ngọc kia, muốn biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì nhưng ngoài sự khinh bỉ dành cho hắn ra thì không còn gì cả.

Cô gái này từ khi nào lại cứng đầu như vậy? So với Diệp Mộng mà hắn từng yêu thương trước đây...!có cảm giác không cùng một người nữa.

Trong vô thức hắn tiến thêm vài bước, dần ép Diệp Mộng đến sát chân tường.

Lục Hiển cao hơn 1 mét 8 mà Diệp Mộng chỉ 1 mét 65 nên dáng vẻ cô trong mắt hắn vừa quyến rũ bất cần lại yếu đuối mỏng manh, khiến hắn sinh ra cảm giác muốn che chở.

Nhất thời quên mất vợ mình đang ở ngay sau lưng muốn dang tay ôm lấy cô vào lòng.

Diệp Mộng còn chưa kịp tránh Thích Vy đã dứt khoát chen vào giữa đẩy hắn lùi xa bạn mình vài bước, khi thu tay về liền phủi *bép bép* như vừa chạm phải một cục phân biết đi, khiến Lục Hiển sững sờ, mặt mũi đen hơn đít nồi.

- Lục tiên sinh có vẻ nghe không hiểu tiếng người nữa thì phải? Cậu ấy bảo anh gọi cảnh sát đến để họ điều tra trắng đen rạch ròi.


Bọn tôi bị tình nghi còn không sợ thì các người sợ cái gì? Có giỏi thì trả điện thoại lại để tôi tự mình báo án, nhanh lên!
Từ chổ quen biết thân tình bỗng chốc hóa bèo ao nước lã hắn cảm thấy có chút mất mát, sầu não.

Hai cô gái quả quyết như vậy Lục Hiển bắt đầu đắn đo, do dự móc điện thoại ra thì Cát Tư Na nhanh hơn một bước giật lấy:
- Đủ rồi! Cửa hàng này có doanh thu cao nhất trong hệ thống, vì một chuyện cỏn con mà để người khác bắt gặp có cảnh sát vào ra, chẳng phải danh tiếng thương hiệu sẽ bị ảnh hưởng sao? Anh muốn tự đập bát cơm của mình à?
- Vậy...!em muốn làm sao?
- Tìm tang chứng trước rồi đem kẻ cắp đến đồn cũng không muộn.

Cát Tư Na hận đến chết ánh mắt thâm tình của Lục Hiển.

Hắn vốn là kẻ vì danh vọng mà bất chấp mọi thứ nên hết lòng chiều chuộng cô ta để đạt được mục đích vậy mà chỉ duy ánh mắt đó Tư Na chưa từng có được, nó chỉ trở nên ấm áp khi nhìn về hướng Diệp Mộng thôi.

- Ả ta bị thương rồi không đánh nổi nữa đâu, mau đi gọi thêm người đến đây!
- À...!dạ...!tôi...!tôi đi ngay.

Nữ nhân viên đang dìu cô ta bị hét vào tai đến giật mình, như vừa mơ xong chưa kịp tỉnh, vội vội vàng vàng đi tìm chìa khóa để mở cánh cửa đã bị khóa từ bên trong, vẫn đang lục lọi ở quầy thì nghe một âm thanh chấn động.

Tấm kính trước mặt đổ *Ầm ầm* xuống, kéo theo những tiếng loảng xoảng vang dội.


Một đám người toàn thân vest đen, áo sơ mi cài chưa đến ngực lạnh lùng giẫm lên từng mảnh thủy tinh sắc bén thế trận hùng hổ tiến vào.

Kha Vạn Vũ chậm rãi trải bước đằng sau, kiêu ngạo lên tiếng:
- Bạn gái của tôi ai dám chọc vào? Các người tưởng rằng Kha Vạn Vũ này chết rồi à?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc cất lên, sự kiên cường của Diệp Mộng lúc này cũng bay biến đi, khóe mắt cô nóng hổi từng giọt nước mắt long lanh chực chờ rơi xuống.

Dù mạnh mẽ là vậy, nhưng giống như những cô gái khác cô luôn có một mong ước bản thân lúc gặp hiểm nguy thì bạch mã hoàng tử sẽ xuất hiện đứng ra chở che, bảo vệ hết lòng.

Từ trước đến nay dù có chuyện gì Diệp Mộng cũng một thân gánh vác, giờ cô mệt mỏi lắm không muốn gắng sức nữa mà muốn dựa dẫm người đàn ông của cô đến hết đời.

Lần đầu tiên Diệp Mộng chủ động chạy đến sà vào lòng anh:
- Vạn Vũ...!anh đến rồi? Em...!em hức...!hức...!
- Ừm anh đây rồi, bảo bối ngoan đừng khóc! Anh đau lòng....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.