Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 12: Giao Ước Ba Điều





Chuyển ngữ: NDLinh (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Khương Vũ hết sức lúng túng khi thấy thái độ nghiêm túc của Cừu Lệ.

Hôm nay cậu có chuyện gì sao?
Cừu Lệ dùng thái độ rất thành khẩn nói: “Nếu hai người đều có cảm giác, vậy thì ở bên nhau đi.”
Khương Vũ ngạc nhiên hỏi: “Cậu có cảm giác gì với tớ? Cậu không ghét tớ sao!”
Cừu Lệ đưa tay nâng cằm của cô, đôi mắt sáng long lanh, cười: “Càng nhìn, càng ngoan.”
Khương Vũ:…..

Điên mất thôi!
Cô nghiêng đầu tránh tay cậu: “Chuyện này cậu cũng không cần gấp gáp như vậy.”
Cậu không để ý đến giọng nói cô đang run rẩy.

“Không phải cậu muốn tôi chịu trách nhiệm sao.” Cừu Lệ nghiêng đầu nhìn cô, giễu cợt kéo dài giọng điệu: “Lừa – tôi – hả”
“Không! Tớ không lừa cậu.”
“Vậy thì đến bên tôi.”
Trong đầu Khương Vũ đang rối như tơ vò, hoàn toàn không có chuẩn bị sẵn tâm lí.

Kiếp trước, tình yêu của cô phải đánh đổi bằng cả thanh xuân.

Cuối cùng, cái giá phải trả là một cuộc hôn nhân đầy chắp vá và mệt mỏi.

Lần tái sinh này, Khương Vũ dành toàn bộ thời gian và sức lực vào sự nghiệp bản thân, không muốn chuyện tình cảm đến quá sớm.

Huống hồ, yêu đương với một tên tội phạm có tính cách chống đối xã hội, có phải cô chê mạng mình dài không!
Đôi mắt lành lạnh của Cừu Lệ quan sát cô hồi lâu, lạnh lùng nói: “Đúng là lừa tôi thật.”
“Không có!” Khương Vũ nhanh chóng nói: “Chỉ là rất đột ngột.”
“Đột ngột sao” Cừu Lệ nói: “Những ngày qua, cậu vẫn luôn theo đuổi tôi, không phải là thích tôi sao?”
“Tớ…”
“Hay là có mục đích khác.”
“Đương nhiên không có! Tớ chỉ là… vui quá thôi, có những chuyện không biết phải làm sao.”  Khương Vũ khó khăn nở một nụ cười.

Vui thì không có, không biết phải làm sao thì lại là thật.

Mới chia tay tên Hoắc Thành được 2 tiếng đồng hồ, vậy mà lại bắt đầu “yêu đương” với một trên tội phạm chống đối xã hội.

Khương Vũ thậm chí hoài nghi mình có phải là “thích ngược bản thân” không.


“Vui không.” Cừu Lệ đương nhiên thấy được ánh mắt né tránh và tâm trạng rối bời của cô.

Ngay từ lúc bắt đầu tiếp cận cậu, cô vốn dĩ đã không thích cậu, cũng không phải là thật lòng.

Trong ánh mắt của cô lúc ấy là kháng cự và hoảng sợ.

Cừu Lệ không quan tâm cô có mục đích gì, nhưng hiện tại cậu cần cô, cần cô để mình cảm nhận được thế giới này.

Cậu muốn sống một cuộc sống thực sự một lần.

Khương Vũ mở app [Đã biết], nhìn tin nhắn cầu cứu của Cừu Lệ mà lâm vào tình thế rối rắm.

Dựa theo quy tắc trò chơi, nếu nhiệm vụ không hoàn thành, tài khoản của cô sẽ bị trừ đi một số tiền.

Nếu tài khoản âm, cô phải dùng mạng sống để trả, đó là cái giá của sự tái sinh.

Nên một khi đã nhận nhiệm vụ, thì nên hoàn thành nó.

Đương nhiên không phải là không được phép thất bại.

Giống như hai nhiệm vụ thất bại lần trước, số dư trong tài khoản Khương Vũ không đến mức uy hiếp đến mạng sống.

[Cứu thiếu niên ác ma], ba trăm triệu tệ!
So với chết yểu, yêu đương cùng thiếu niên ác ma có là gì!
Không quan tâm nữa
Khương Vũ nói: “Được, tớ đồng ý với cậu!”
Khóe miệng Cừu Lệ nhếch lên.

“Được.”
Cậu thấy cô không can tâm, cũng thấy cô đang tìm mọi lí do cho mình.

Nhưng cậu không quan tâm, nếu đã là chuyện cậu muốn, thì sẽ có cách giải quyết thôi.

Khương Vũ lập tức bổ sung: “Nhưng phải giao ước 3 điều!”
“Ừ”
“Cậu không được làm bất cứ việc gì mà tớ không muốn làm” Khương Vũ nghĩ kĩ một hồi, nói: “Chẳng hạn như đụng chạm, hoặc hôn môi gì đó….”
Cô không đề cập tới, Cừu Lệ cũng không ép cô làm những việc này, nhưng cậu cố ý đùa cô: “Không phải có hứng thú với tôi sao, cậu yêu đương như vậy, lành mạnh lắm đấy.”
“Hiện tại không được.” Khương Vũ nhấn mạnh: “Sau này cũng không chắc, cậu đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi.”
Cừu Lệ xem xét tình hình, hào phóng nói: “Được thôi, bạn gái, cậu muốn thế nào thì thế đó.”
……
Buổi tối về đến nhà, Khương Vũ lăn mình trên giường, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Cái này gọi là gì nhỉ.

Tại sao Cừu Lệ lại đột nhiên muốn ở bên cô, thật là không thể hiểu nổi.

Mấy lần tiếp xúc trước, cậu rõ ràng ghét cô, còn bảo cô biến đi, đừng có phiền đến cậu.

Khương Vũ cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm nay, nhớ đến dáng vẻ cậu ăn như bị bỏ đói mấy ngày mấy đêm.

Nghĩ đến đây, Khương Vũ ngồi bật dậy.

Cậu không lẽ… cho rằng cô có tiền, bám lấy cô chứ?!
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.

Cừu Lệ nói không phải mình không có tiền ăn sao, cô chủ động đến gần cậu như vậy, lại nhiệt tình mời cậu ăn…
Khương Vũ dù sao cũng không nghĩ đến, không ngờ vẫn có chàng trai đến bên cô mà không chê hoàn cảnh của mình.

Hơn nữa dáng vẻ của cậu còn rất khôi ngô, IQ lại cao.

Nếu không biết tương lai của cậu sẽ thành tội phạm, thì Khương Vũ cũng không nghĩ ra được tật xấu nào của cậu.

Cô vào app [Đã biết], nhắn lại cho Cừu Lệ, kể chuyện hôm nay cho anh.

Dù sao bản thân anh cũng hiểu mình, lấy ý kiến từ anh, cũng sẽ giúp ích cho sự thành công của nhiệm vụ.

Nửa đêm, Khương Vũ đang ngủ, điện thoại trong tay cô rung lên.

Cô tỉnh dậy, thấy tin nhắn trả lời từ Cừu Lệ.

“Nếu không làm được thì đề nghị cô đừng đùa kiểu này với ‘tôi’.”
Khương Vũ: “Ý anh là gì?”
Cừu Lệ: “Cái gì mà cảm thấy hứng thú với tôi, muốn ở bên nhau.

Nếu không thể làm một người bạn gái tốt, sau này cô sẽ phải hối hận.”
Khương Vũ: “Nhưng trừ cách này ra, tôi có thể làm gì để giúp anh.”

Anh của thời niên thiếu thế nào, chẳng phải là rất rõ sao.

Cừu Lệ khi ấy là một thằng nhóc cứng đầu cứng cổ, sao ‘cậu’ có thể nghe lười cô chứ.

Cừu Lệ: “Tôi không nói là không thể làm như vậy.

Ba trăm triệu tệ và tính mạng của mình, trong lòng cô hẳn biết bên nào nặng bên nào nhẹ.”
Khương Vũ: “Anh nói xem.”
Còn nói đến ba trăm triệu à, quan trọng là nếu nhiệm vụ không có tiến triển, cô sẽ chết đấy!
Cừu Lệ: “Vậy được thôi, chắc chắn để hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể nghĩ thoáng ra.”
Khương Vũ: “……”
*
Chuyện Khương Vũ và Hoắc Thành chia tay đã lan truyền khắp Trung học Duật Hi.

Các học sinh trong trường bàn tán xôm xao, cảm thấy thật khó tin.

Thậm chí nghe nói là Khương Vũ chủ động chia tay khiến họ lại càng thêm kinh ngạc.

Phải biết rằng, Khương Vũ luôn luôn thuận theo Hoắc Thành, như sợ ai cướp mất “mối ngon” của cô vậy.

Chủ động chia tay, không giống phong cách của cô.

“Tại sao lại chia tay?”
“Không biết nữa, nghe nói Khương Vũ chủ động chia tay.”
“Nhà cậu ta nghèo như vậy, không dễ dàng gì để Hoắc Thành nhìn trúng, sao có thể nói chia tay, chắc là Hoắc Thành chán cậu ta rồi.”
“Không sai, ỷ mình nhìn hao hao Đào An Hinh mà huênh hoang dính lấy Hoắc Thành.

Đúng là đồ kém cỏi.”
Đào An Hinh đang vùi đầu làm bài tập, làm ngơ lời của bọn con gái, dường như không để ý đến những câu chuyện đấy.

Đám con gái chẳng sợ hít phải quá nhiều drama, đi đến cạnh Đào An Hinh nói: “An Hinh, Hoắc Thành thích cậu như vậy, hay là cậu đồng ý cậu ta đi, để Khương Vũ ‘fake’ kia biết hàng ‘fake’ thì vẫn là ‘fake’ thôi, mãi mãi không thể thành hàng ‘real’ được.”
“Tớ sẽ không đồng ý cậu ta đâu, tớ chỉ muốn học tập thật tốt.” Đào An Hinh buông bút xuống: “Chẳng qua là có tiền thôi mà, tớ không thèm thứ ấy.”
Vả lại, mẹ cô ta từng dạy rằng, tuyệt đối đừng để con trai dễ dàng có được.

Nếu không, bản thân sẽ bị xem thường.

Điều kiện của Hoắc Thành thật sự không thể chê, gia thế tốt lại anh tuấn, hơn nữa còn rất thâm tình với cô ta.

Nhưng càng như vậy, cô ta lại càng cao quý, khiến hắn ta không thể với tới.

“Gió tầng nào gặp mây tầng đó.” Đào An Hinh thẳng thừng: “Đây chính là nguyên tắc của tớ.”
Bọn con gái khen ngợi Đào An Hinh: “An Hinh, chẳng trách Hoắc Thành lại thích cậu như vậy.

Thậm chí không tiếc tìm một người thế thân, góc nhìn của cậu thật thẳng thắn!”
“Không giống người nào đó, ỷ mình giống Đào An Hinh, suốt ngày mưu mẹo quyến rũ Hoắc Thành.”
“Giống thì có tác dụng gì chứ, nhân phẩm khí chất còn kém tám nghìn dặm kia kìa.”
“Nói trắng ra thì cũng chỉ là thế thân mà thôi.”
Đào An Hinh nói: “Các cậu đừng nói như vậy, mỗi người đều có khó khăn của bản thân.

Hoàn cảnh nhà cậu ấy không tốt, chúng ta phải hiểu cho cậu ấy.”
Cô ta càng nói vậy, bọn con gái càng thấy Khương Vũ đáng khinh: “Hoàn cảnh không tốt thì sao, An Hinh mỗi năm đều có thể lấy nghèo khó mà cố gắng giành học bổng mà.

Đã không biết cố gắng thì thôi, còn đi đường tắt.”
Đào An Hinh quay đầu lại nhìn Khương Vũ trong sự giễu cợt của bọn con gái.

Khương Vũ ngồi hàng cuối cùng của lớp học, điện thoại kẹp trong trang sách.

Cô đang xem một video về múa ba lê.

Không thể không nói, đường nét hai người thực sự hao hao nhau.

Nhưng khóe mắt của Khương Vũ lại hẹp dài, đuôi mắt hơi hếch như tô điểm một chút phong lưu nhã nhặn cho gương mặt cô.

Đào An Hinh đưa mắt đi, cô ta hơi ghen tị với Khương Vũ, nhưng bản thân lại không đồng ý thừa nhận.

Sau khi Hoắc Thành theo đuổi và bị cô ta quả quyết từ chối, hắn ta quay sang theo đuổi Khương Vũ.

Mà việc Khương Vũ đồng ý hắn ta lại khiến nữ sinh trong trường chỉ trích.

Chuyện tốt là mọi người thường hay so sánh Khương Vũ và Đào An Hinh, cảm thấy Khương Vũ là kẻ hám tài, còn Đào An Hinh thì thanh cao.

Hai người quả thực không phải cùng một loại người.

Vì vậy, họ càng khinh thường Khương Vũ.

Đào An Hinh tuy bên ngoài nói hy vọng mọi người đừng so sánh mình và Khương Vũ, như vậy không công bằng với Khương Vũ.


Nhưng trong lòng lại đang rất hưởng thụ cảm giác “chênh lệch” này.

Bây giờ nghe nói hai người đã chia tay, suy nghĩa đầu tiên của Đào An Hinh là Hoắc Thành đá Khương Vũ.

Đúng như bạn thân của cô ta nói, đồ giả vĩnh viễn không thể thành đồ thật.

Có thể Hoắc Thành nhận thấy rằng trên thế giới này không ai có thể thay thế cô ta.

Nghĩ như vậy, miệng Đào An Hinh bất giác mỉm cười.

Lúc tan học, Đào An Hinh nghe bạn nữ cùng bàn nói Hoắc Thành đang đi về hướng lớp bọn họ.

“An Hinh, Hoắc Thành chắc chắn là đến tìm cậu.”
“Không dễ dàng đá được hàng ‘fake’ kia, chắc chắn là đến tìm cậu rồi.”
“Đồng ý cậu ấy đi! Hai người trông xứng đôi lắm, chỉ có cậu mới xứng đứng bên Hoắc thiếu thôi.”
Đào An Hinh đang chậm rãi cất đồ vào ba lô: “Mặc dù cậu ấy rất thích tớ, nhưng tớ thấy bây giờ học tập mới là quan trọng.

Nếu bây giờ đến với cậu ấy, chắc chắn sẽ bị người khác nói xấu sau lưng.

Mà tớ không hy vọng bị người khác hiểu lầm giống ai đó.”
Bọn con gái vô cùng thương xót nói: “An Hinh, cậu quá để ý đến suy nghĩ của người khác.

Như vậy sẽ làm chậm trễ hạnh phúc của bản thân.”
Đào An Hinh lắc đầu, cười nhẹ: “Tớ tin, của mình thì chắc chắn là là của mình, không ai có thể cướp đi được.”
Bọn họ đang nói chuyện, Hoắc Thành đã đi đến cửa lớp học.

Trên mặt hắn ta hơi lo âu, ánh mắt lướt qua lớp học như đang tìm ai.

Các bạn nữ bên cạnh nhanh chóng đẩy Đào An Hinh: “An Hinh, cậu ấy tới rồi kìa!”
“Cả mùa hè không gặp, Hoắc Thành lại đẹp trai hơn rồi!”
Hình như hôm nay Hoắc Thành chau chuốt bản thân mọi ngày.

Hắn ta mặc áo thể thao bóng rổ, để kiểu tóc đang thịnh hành ở Hàn Quốc, cổ đeo chiếc vòng dây xích phong cách hip-hop.

“Có người theo đuổi như vậy, An Hinh thật hạnh phúc quá đi!”
………
Các bạn nữ ngưỡng mộ nhìn Đào An Hinh, Đào An Hinh lại thở dài một hơi, đi đến trước mặt Hoắc Thành nói: “Tôi đã nói rất rõ với cậu rồi, giữa chúng ta, không thể nào.”
Hoắc Thanh vốn dĩ đến để tìm Khương Vũ để xin lỗi vì đã đánh cô.

Vậy mà chưa bước vào lớp học thì đã ăn một “cú đấm” của Đào An Hinh.

Hắn ta nhìn xung quanh, thật mất mặt.

“Tôi hy vọng cậu có thể để tâm tư vào việc học tập, chuyện tương lai, không ai nói trước được.” Đào An Hinh không nói rõ ra, mà trong đó còn có ẩn ý: “Trước tiên cậu cố gắng thi đỗ vào trường đại học mà tôi muốn vào.

Rồi chúng ta nói tiếp chuyện sau đó.”
Chính lúc mọi người đều cho rằng, Hoắc Thành sẽ cảm động đến rơi nước mắt đồng ý với cô ta thì trong lòng Hoắc Thành lại xuất hiện cơn tức giận vô cớ.

Lòng tự cao của người phụ nữ này nói ra rõ sự nhục nhã của hắn ta, làm hắn ta không còn lỗ để chui vào.

Hoắc Thành phớt lờ Đào An Hinh, lách ra khỏi cô ta, chẳng mảy may khi đụng phải cô ta: “Tránh ra, cản đường rồi.”
Đào An Hinh suýt nữa bị Hoắc Thành đẩy ngã xuống đất, may mà các bạn nữ xung quanh đỡ lấy cô ta.

Cô ta khó có thể tin được nhìn về phía Hoắc Thành, không ngờ cậu ta lại thô bạo như vậy với mình.

Mà Hoắc Thành, lập tức đi hướng về phía Khương Vũ.

Tác giả có lời muốn nói:
Nói Lệ ca chỉ vì một bữa cơm mà làm bạn trai, người ta rõ ràng còn muốn làm… cái khác
[Cười nham hiểm]
(Edit Linh kiểu????….

Em không hiểu(T_T)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.