Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 55: Ôm Một Cái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hiệu đính: Heo con(HCD)
Hiệu đính: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Cừu Lệ trên khoác ba lô của Khương Vũ trên vai, tay kéo vali đi ra khỏi cửa Esmeralda đưa cô về nhà.
Cậu không nói gì cả suốt cả chặng đường đi.
Khương Vũ biết Cừu Lệ không vui, lấy cùi chỏ huých vào tay cậu: “Anh lại ghen à?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cô chủ động cầm tay áo của cậu, nhích lại gần cậu hơn: “Hôm nay em múa đẹp chứ?”
“Đẹp lắm.” Cừu Lệ lạnh nhạt nói: “Ông ta tìm em có chuyện gì à?”
“…”
Vậy mà nói không ghen!
“Chỉ đến để xem em thi đấu thôi.

Sau đó thì trò chuyện vài câu.”
“Ông ta vẫn quan tâm đến em à.”
Khương Vũ buông lỏng tay áo của Cừu Lệ ra, hờ hững nói: “Cừu Lệ, chẳng lẽ vì em có bạn trai và người ấy hay ghen thì em không được xã giao với người khác giới sao.

Sao nào, anh muốn kiểm soát em sao?”
Bởi vì kiếp trước tự do của Khương Vũ bị Hoắc Thành kiểm soát nên cô rất nhạy cảm với vấn đề này, thành ra lời nói có hơi khó nghe.
Ánh mắt Cừu Lệ dần lạnh: “Em cảm thấy anh đang khống chế em?”
“Anh không nghe em giải thích, cũng không hỏi trắng đen ra sao mà đã nói thế.”
Ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ, Khương Vũ biết tâm lý cậu có chướng ngại, việc cô nên làm là bao dung cậu.

Bởi vì cậu là người ủy thác, mà ai lại đi so đo bên A chứ.
Nhưng không biết từ lúc nào Khương Vũ không có cách nào để khống chế được tình cảm của mình khi ở cạnh cậu.
Giả vờ làm người yêu đến bây giờ, trong vô thức đã thành người trong vở kịch.
Cô cũng bắt đầu để ý đến Cừu Lệ.
Bởi vì để ý rất nhiều chuyện nên có đòi hỏi nhiều hơn, có những chuyện không thể bao dung.
Cừu Lệ không biết tình cảm của Khương Vũ đã thay đổi nên cậu chỉ cảm thấy căm uất, dứt khoát nói cho rõ ràng.

“Một người đàn ông trung niên chưa lập gia đình mà quan tâm đến một nữ sinh trẻ đẹp như thế này.

Em là đang ngây thơ hay ngu ngốc hả!”
Cừu Lệ vừa quan sát biểu cảm của Tạ Uyên.

Ánh mắt ông ta nhìn Khương Vũ trên sân khấu hiện ra vẻ nóng bỏng và tha thiết khiến cậu cảm thấy mình như đang bị uy hiếp.
Tình cảm của Tạ Uyên với Khương Vũ tuyệt đối không đơn thuần.
“Không phải đâu.” Khương Vũ giải thích: “Em cảm thấy chú ấy muốn làm bố em.”
“…”
“Chắc chắn là chú ấy thích mẹ em.

Hôm giao thừa hai người họ vào trong phòng bếp sau đó đóng kín cửa nói chuyện với nhau đấy.”
“…”
Cừu Lệ lạnh lùng nói: “Ngây thơ.”
Khương Vũ cứ nghĩ mình đã kiểm soát được tính khí của cậu nên nói chuyện nhẹ nhàng với Cừu Lệ.

Nhưng thấy cậu chẳng thèm nghe cô giải thích, khư khư cố chấp cho rằng mình đúng, còn lại thì sai rồi.
“Nếu như anh cứ đoán mò ai cũng không xấu xa vậy thì em cũng không còn gì để nói với anh.”
Khương Vũ nói đoạn, xoay người rời đi.
Cừu Lệ giựt mạnh cổ tay của cô, tức giận nói: “Một người đàn ông bình thường, giữa em và mẹ em, em cảm thấy ông ta sẽ chọn ai!”
Câu này rất vô lễ, nó làm cho lửa giận của Khương Vũ bùng lên.

Cô có cảm giác như mình muốn đánh người.

Thế là cô giơ tay hướng về phía Cừu Lệ.
Cừu Lệ không tránh đi, ánh mắt dính chặt lấy Khương Vũ.
Khương Vũ nhìn đôi mắt của cậu, nghĩ đến quá khứ cậu từng trải qua.

Tay lại từ từ hạ xuống.
Sao mà đánh được.
Cô nhụt chí rút tay về, nhìn cậu chằm chằm, hung dữ nói: “Nếu sau này anh còn nói hưu nói vượn như thế nữa thì em sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Cừu Lệ thấy cô không nỡ, trái tim như mềm nhũn ra.
Tay cậu run run giơ lên, rơi xuống một bên vành tai của cô.

Cậu cố gắng khống chế cảm giác muốn vân vê nó.

Thế là cậu vò tóc cô.
Cậu cụp mắt xuống, nhìn cô da diết, dùng chất giọng khàn đặc nói: “Tiểu Vũ, em là của riêng anh.”
Ai cũng không thể cướp đi.
Suy cho cùng Khương Vũ cũng là người dễ mềm lòng, từ khi cô coi Cừu Lệ là bạn trai để chăm sóc và nâng niu thì cậu đã trở thành điểm yếu của cô.
Mọi nguyên tắc, chỉ cần có anh, đều trở nên vô nghĩa.
“Vậy thì ôm một cái đi.” Cô chủ động ôm lấy eo của Cừu Lệ, “Sau này không được cãi nhau với em.”
Cừu Lệ ôm chặt cô vào lòng, khẽ cắn vào phần gáy cô.
***
Học kỳ mới Cừu Lệ bắt đầu ăn ở căn tin.

Buổi sáng ăn một cái bánh bao năm hào[1], buổi trưa ăn cơm trắng miễn phí với canh, chiều thì sau khi làm bài tập ở thư viện, Khương Vũ nói sẽ mời Cừu Lệ đi ăn cơm nên anh cũng không từ chối.
Quá tự tôn cũng chẳng giúp được gì, Cừu Lệ chỉ yên lặng thề, cô đối với cậu tốt như vậy, một ngày nào đó, anh sẽ trả lại gấp bội.
Sĩ diện không ăn được.

Cừu Lệ thầm thề rằng cô đối xử tốt với anh như vậy, một ngày nào đó anh sẽ trả lại gấp đôi.
Giữa trưa hôm nay Cừu Lệ như thường lệ gọi phần cơm 4 hào ở căn tin, sau đó đến chỗ phát đồ ăn miễn phí.

Cô múc canh lần nào cũng múc cho Cừu Lệ một bát canh nhiều sườn và rau củ.
Cậu bé đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu như không phải do cuộc sống thì đã không phải đi kiếm ăn từng ngày.
Cừu Lệ vừa ngồi xuống, mới ăn được hai miếng thì đã thấy Hoắc Thành và đám đàn em đi tới, cười trào phúng, “Nhóc con, ăn gì mà keo quá vậy.”
Cừu Lệ chẳng thèm nhấc mắt, tiếp tục ăn cơm.
Hoắc Thành đặt chân lên cái ghế bên cạnh, “Chuyện gì cũng có thể thương lượng với nhau.


Cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần mày chia tay Khương Vũ, tao sẽ cho mày cuối năm nay nhận được học bổng, tốt nghiệp suôn sẻ.”
Thấy Cừu Lê vẫn không lên tiếng, Hoắc Thành ngồi xuống, tiếp tục nói: “Không phải là nhà trường đồng ý đóng học phí kỳ đầu khi mày vào đại học sao? Chỉ cần mày chia tay, tao có thể…”
Hắn ta còn chưa dứt lời, Cừu Lệ đã cười khẩy một cái.
“Sao thảm vậy?”
“Mày có ý gì.”
“Lúc trước thì đốt giày của tao, bây giờ lại dùng thủ đoạn để hủy học bổng.

Có phải là mày không có được, mà hiện tại cô ấy lại thích tao không.”
Hoắc Thành bị Cừu Lệ chọc giận, một tay nhấc cổ áo anh lên.
“Cô ấy sao có thể thích mày! Thằng rác rưởi!”
Chén canh trên bàn đổ ra, nước canh nóng hổi tràn ra khắp bàn, dính vào quần áo của Hoắc Thành.

Nhưng hắn ta lại không để ý, chỉ hung tợn trừng mắt với Cừu Lệ: “Cô ấy thích mày, mày nghĩ mày xứng?”
Khoé mắt Cừu Lệ hiện lên ý cười sáng rực, mang theo khinh miệt.

Cậu ghé vào lỗ tai hắn ta nói với giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi: “Sao không được? Nếu như tao cho mày biết đêm nào cô ấy cũng khóc lóc van xin tao thế nào, có phải là mày một phát chết tươi luôn không?”
Câu nói mang ý nghĩa sâu xa này khiến cho tâm trạng của Hoắc Thành lập tức rơi vào vực sâu.
Hắn ta bỗng đập một quyền vào mặt Cừu Lệ, rồi hất ra ngoài làm cho anh lảo đảo ngã trên đất.
Các học sinh xung quanh thấy cảnh tượng này mà sợ hết hồn.

Ai nấy đều vội vàng lấy điện thoại ra chụp hình, quay phim.
Dạo trước nhà trường ra sức chỉnh đốn các hành vi bạo lực học đường.

Học sinh không phải kẻ ngốc, thấy việc bất bình thì sẽ lấy điện thoại ra để quay phim, chụp ảnh để làm bằng chứng.
Hoắc Thành chẳng lo lắng về vấn đề này.

Hắn ta giống một con sư tử đang tức giận, gầm gừ với Cừu Lệ, “Khốn khiếp! Rác rưởi! Tại sao mày không chết đi!”
Nói đoạn, hắn ta lại đi lên phía trước, đánh mạnh từng quyền vào bụng Cừu Lệ.
Khóe miệng Cừu Lệ đầy máu tươi.

Đã bị đánh thành ra như vậy mà anh vẫn còn cười được.

Nụ cười ấy rất khốc liệt, rét căm khiến cho lòng người phát lạnh.
Hoắc Thành vốn có khuynh hướng bạo lực, nhưng do ngụy trang thành học sinh tốt nên không có ai biết thôi.
Ngay tại thời khắc này, Cừu Lệ chỉ nói mấy câu mà đã khiến con quỷ sâu nhất trong lòng Hoắc Thành lộ ra.
“Dám cướp bạn gái của tao! Mày có biết bố tao là ai không hả!” Hoắc Thành vẫn đang trong trạng thái cuồng nộ nên không lựa lời, vừa đánh vừa chửi: “Tao giết chết loại rác rưởi như mày chỉ đơn giản như giẫm một con kiến thôi!”
Cừu Lệ vẫn cười, con ngươi đen nhánh hơi hống hách.

Cậu lấy tay áo lau sạch vết máu ở khóe miệng: “Tao sợ lắm cơ.”
Lửa giận của Hoắc Thành bốc lên tới đỉnh điểm.

Hắn ta cầm lấy bát canh bên cạnh định đổ xuống đầu Cừu Lệ, may mắn là lúc này bảo vệ đến ngăn chặn kịp thời hành vi bạo lực của Hoắc Thành.
Hoắc Thành bị bắt lên phòng giám thị, còn Cừu Lệ thì được đưa đến phòng y tế.
***
Đến chiều Khương Vũ vào học thì mới biết được chuyện này từ Trần Vi.

Khương Vũ nghe Cừu Lệ bị đánh cho bê bết mà toàn thân rét lạnh.

Thậm chí ngay cả việc xin phép giáo viên cho nghỉ học cũng không kịp làm, đến thẳng phòng y tế.
Nhân viên y tế nói không xác định được vết thương nên đưa Cừu Lệ sang bệnh viện nhân dân bên đường làm kiểm tra CT phần đầu, ngực và bụng.

Hình 1: Chụp CT là vậy nèk
Khương Vũ quay lại khu dạy học, cầm giấy xin phép nghỉ học được giáo viên duyệt để ra khỏi trường.
Lúc đi ngang qua phòng giám thị, vừa hay bắt gặp Hoắc Thành bị các giáo viên ‘mời’ đến văn phòng.
Lông mày các giáo viên đứng bên cạnh đang siết chặt lại.
Còn Hoắc Thành lại ung dung ngồi trên ghế sa lon, tay cầm ly giấy, giọng điệu phách lối, “Không phải chỉ là đánh người một tí thôi à.


Có chút chuyện như vậy mà quan trọng hóa vấn đề?”
Tổ trưởng phòng giám thị nghiêm túc nói: “Dạo gần đây nhà trường đang làm nghiêm các vụ bạo lực học đường, tin tức rất dễ bị lan truyền ra ngoài, sao em có thể manh động như vậy? Dám đánh nhau trong trường học!”
Hoắc Thành hung hăng, “Tôi không đánh chết nó là may rồi.

Lần sau còn để cho tôi thấy mặt nó thì tôi đập chết nó!”
“Em không nên nói như vậy!” Tổ trưởng của phòng giám thị nghiêm khắc nói: “Lần này là nhà trường là nể mặt tổng giám đốc Hoắc, dìm chuyện này xuống.

Nhưng nếu như em tiếp tục làm chuyện này lớn hơn thì trường học không bảo vệ em được!”
Hoắc Thành lạnh lùng chế giễu: “Chẳng phải một thằng khố rách áo ôm thôi sao? Có chết thì có làm sao đâu? Thể nào bố tôi cũng dùng tiền ép chuyện này xuống.”
“Haiss, cứ như vậy đi.

Nhà trường sẽ cho người tìm em ấy nói chuyện, bây giờ cũng chỉ có thể dùng tiền để làm lắng chuyện xuống thôi.”
“Tiền?!” Hoắc Thành kích động nói: “Một đồng tôi cũng không cho nó!”
“Là em đánh em ấy trước, em ấy cũng không đánh trả em.

Em định không bồi thường tiền thuốc men sao!”
“Bồi thường tiền thuốc men cái gì, đừng có hòng!” Hoắc Thành đứng lên, “Tôi thấy mấy người nên đuổi nó đi đi.

Chỉ cần đuổi nó thì tôi không tìm cậu ta gây sự nữa.

Mà trường học cũng không có chuyện gì.”
“Em… em…”
“Em cái gì mà em.

Đừng để tôi gọi điện thoại cho bố.”
***
Khương Vũ đứng chỗ ngoài cửa phòng giám thị, toàn thân rét lạnh, nhìn tư thế kiêu ngạo và độc đoán của Hoắc Thành.

Không biết vì sao mà trong đầu cô hiện lên vài cảnh máu vụn.
Người giết chết Hoắc Thành kiếp trước không phải do Cừu Lệ, mà là cô.
Cô cầm dao, đâm từng nhát vào vào thi thể lạnh băng của Hoắc Thành.

Mà vẻ mặt lại vô cảm.
Máu tươi bắn lên mặt cô.

Nhưng cô lại không lau đi, những hận thù tích luỹ qua nhiều năm đều biến mất tại thời điểm này.
Chỉ có cái chết mới trả lại được.
Có lẽ là quá mức căm hận mà trong đầu Khương Vũ mới hiện lên những tình tiết như thế này.
Nếu có thể, cô muốn tự tay đâm tên khốn này, tự tay đâm vào vào lồng ngực của hắn ta!
Hoắc Thành với khí thế ngang tàng đi ra khỏi phòng giám thị, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Khương Vũ, hắn ta không khỏi thất thần.
Khương Vũ quay người bỏ đi.

Đi được vài bước, cuối cùng tức không chịu nổi, quay đầu lại nhìn hắn ta, vô cùng tỉnh táo mà nói với cái giọng vừa bình tĩnh vừa lạnh thấu xương.
“Nếu có cơ hội, tôi sẽ đích thân giết chết anh.”[1] 1 hào =1/10 tệ.

5 hào ~ 1800..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.